Bàn tay rướm máu yếu ớt, chật vật mở cửa xe. Chiếc giày đen loáng loạng choạng chạm vào mặt đường trơn xám. Trên vầng trán cao rộng là vệt máu chảy dài xuống gò má xanh xao. Vì trong lúc chiếc xe va chạm với con lươn, đầu Minh Đăng đã bị đập mạnh vào vôlăng cứng chắc. Anh rời khỏi chiếc BMW đang bốc khói với bộ dạng trầy trụa, khó khăn và không thể thê thảm hơn.
– Mày … mày… – Tên cầm đầu lúng túng nhìn Minh Đăng với đôi mắt có chút sợ sệt – Mày giỏi lắm. Tao không ngờ mày có thể bước ra khỏi chiếc xe đó.
Mũi giày đen vẫn loạng choạng tiến tới, chao đảo như một gã say không thể giữ thăng bằng. Trông Minh Đăng bây giờ thật tàn tạ. Có lẽ việc điều khiển chiếc xe điên và cuộc va chạm kinh hoàng khi nãy đã khiến đầu óc Đăng trở nên tê dại, lấy đi rất nhiều sức lực của anh.
– Nói đi. Ai là người đứng sau vụ này? – Đăng mệt mỏi, rít qua từng kẽ răng.
– Tại sao tao phải trả lời một thằng đi còn không vững như mày? – Gã khoái trá, cười khẩy,
Tình hình của Minh Đăng bây giờ đúng là thua cả đứa trẻ mới biết đi. Chỉ cần một cú đá nhẹ cũng đủ nằm bẹp dí ôm đất. Huống hồ hắn còn bao nhiêu tên đàn em đang đói khát động chân động tay.
– NÓI MAU! AI THUÊ CHÚNG MÀY LÀM CHUYỆN NÀY?
Chẳng mấy chốc Minh Đăng đã đến gần và túm cổ áo hắn. Tuy đôi chân còn chút xiêu vẹo nhưng đôi mắt café đang bắn lửa vào gã nghiện ngập. Vệt máu tuôn từ trên trán vẫn cứ chảy dài theo cánh mũi thanh tú. Chắc hẳn Đăng đang rất đau.
– Thay vì bận tâm đến ai là kẻ mướn tụi tao, tao nghĩ mày nên xem lại cách ăn ở đi. Sống làm sao mà để người khác muốn hại mày như thế? – Tên đầu đàn cười nham nhở với giọng điệu chế giễu.
Bỗng chốc, cuộc điện thoại của Tiến Hào lúc nãy sượt qua đầu Minh Đăng nhanh như một cơn gió. Chẳng lẽ…?
– Chuyện tao ăn ở thế nào cũng có liên quan đến con bé này sao? – Đôi mắt café khẽ lướt qua cô gái đang bị kìm kẹp với vẻ lạnh lùng.
– Có chứ. Nó là con người yêu bé bỏng của mày kia mà.
– Không phải. Nếu mày thích, thì cứ việc “chơi”. Đừng lấy nó ra làm vật cản để uy hiếp tao. Muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Những lời lẽ và đôi mắt lạnh lùng kia khiến lòng Thy như đứt từng đoạn ruột. Trong cơn hoảng sợ, lo lắng cho Đăng dâng lên đến cùng cực, Thy đã quên mất chỉ hai tiếng trước, con người này đã vờn vã, trêu đùa cô ra sao.
Gã nghiện cũng thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó hắn đã đẩy mạnh Minh Đăng ra phía sau, nở nụ cười tởm lợm.
– Được thôi! Cái tao muốn nói với mày là giết hại mày ngay trong đêm nay là công việc và là ước mơ của tao. Tao đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Tên cầm đầu vừa dứt lời nói là đám đàn em đã bắt đầu bao vây lấy Đăng. Cũng vì thế mà Thiên Thy đã không còn bị kìm kẹp chặt chẽ như lúc trước.
– Nhưng dường như công việc này dễ hơn là tao tưởng– Gã nghiện cười khoái chí, rồi hét lên – Tụi bay còn chần chờ gì nữa. Xử đẹp nó cho tao!
Đúng là vụ việc lần này quá dễ dàng. Minh Đăng giờ đây chẳng khác nào một con nai bị thương lạc vào lãnh địa của bầy cọp. Vậy nên những con cọp con chưa vội ăn thịt ngay mà còn vờn đùa, hành hạ và đục khoét vết thương của miếng mồi kia. Bởi lũ trai nghiện ngập đang lấy Đăng ra làm thú vui điêu khiển. Tên thì đá anh từ phía sau khiến Đăng loạng choạng ngã nhào ra phía trước. Tên thì lại xô đẩy Đăng té ngửa ra phía sau. Chưa kịp lấy lại thăng bằng, anh đã bị một tên khác “tặng” cho những cú đấm trời giáng làm cho lảo đảo, đầu óc quay cuồng. Xen lẫn âm thanh của những cú đánh vờn đùa là những tràng cười mỉa mai thích thú.
Tuy là không còn chút sức lực nào, nhưng Minh Đăng vẫn cố gắng chống cự. Nhưng những cố gắng của anh giờ đây tựa như nước suối đổ biển. Chẳng thấm vào đâu.
– Tụi mày làm cái trò gì thế hả? Đánh như thế thì đời nào nó mới chết. Dứt điểm đi!
Sau tiếng hét tức tối của tên cầm đầu, tụi đàn em mới dừng những hành động trêu đùa. Bọn chúng đá Minh Đăng ngã lăn xuống đất, rồi thi nhau dùng chân thụng vào bất cứ đâu trên thân thể anh. Khiến người Đăng giật lên theo từng cú đá tàn bạo. Máu từ khoé miệng cũng bắt đầu tuôn ra, chảy dài trên mặt đường xám. Trông rất xót xa.
– TRÁNH RA! TRÁNH HẾT RA!
Đang hứng thú với trò chơi đá người điên loạn, lũ trai tức giận khi bị phá đám bởi đứa con gái ngang ngược. Có lẽ cảnh tượng trước mắt đã khiến Thy không thể nào ngoan ngoãn đứng yên được nữa. Cô đã thoát khỏi tên kìm kẹp nhân lúc hắn lơ là, cười hùa với đồng bọn phía trước.
Thy cố gắng đẩy từng gã trai ra để đến bên Đăng. Mặc dù anh có trêu đùa, dày vò cô cỡ nào đi chăng nữa, cô cũng không thể bỏ mặc anh được. Huống gì Thy vẫn còn rất yêu Đăng. Tình yêu ấy cho dù muốn xoá bao nhiêu cũng chỉ hành hạ cô bấy nhiêu mà thôi.
Cô bối rối, hoảng loạn quỳ xuống bên người con trai đang nằm trên mặt đường xám loang lổ màu máu đỏ.
– Đồ ngốc! Thoát được rồi tại sao không chạy đi?
Đăng nhìn Thy, thều thào qua đôi môi đỏ chót máu… Nhưng không để cô kịp suy nghĩ điều gì. Gã cầm đầu đã hét lên đầy quả quyết:
– CHẦN CHỜ GÌ NỮA, XỬ LUÔN CON BÉ ĐÓ CHO TAO.
Lúc này Thiên Thy đã sẵn sàng đối phó với tất cả đám người kia, chỉ trực chờ bọn chúng tấn công trước, cô sẽ liều mạng mà chấp hết tất cả. Thế nhưng bàn tay Thy đã bị Minh Đăng nắm chặt tự khi nào, không cho cô đứng lên và làm bất cứ điều gì.
Nhân cơ hội đó, những gã trai hung bạo đã tấn công Thy bằng một đòn cực mạnh khiến cô ngã xuống người Minh Đăng. Chưa kịp định thần để tìm ra lối đánh, Thiên Thy đã bị Đăng đẩy mạnh xuống đường rồi nằm đè lên người cô. Trong khi đó, đám đàn em lại tiếp tục dùng chân để thụng vào người Minh Đăng, những cú đá dồn dập liên tiếp khiến thân thể anh run lên bần bận trên người Thy. Vậy mà lúc này, cô không thể làm được bất cứ điều gì ngoài việc nằm yên nhìn Đăng chịu đòn thay cô.
Thân thể Đăng bây giờ như một tấm lá chắn chặt chẽ, che chở cho Thy tránh khỏi tất cả những cú đá tàn bạo. Đồng thời như một mệnh lệnh, không cho phép cô liều mạng với bọn chúng dù chỉ là một giây.
– DỪNG LẠI! DỪNG LẠI ĐI!
Thiên Thy hoảng loạn thực sự khi nhìn thấy máu từ trong miệng Minh Đăng tuôn ngày càng nhiều. Tanh tưởi chảy xuống tai Thy. Cứ như thế này Minh Đăng sẽ chết mất thôi. Thy cố gắng đẩy người anh ra nhưng Đăng không cho cô cơ hội làm chuyện đó, bởi anh vẫn đang ôm ghì lấy cô vào lòng và một mình chịu đựng những nỗi đau tê tái. Khuôn mặt thanh tú giờ đây đỏ ngầu trông thật đáng thương.
– Làm ơn thả tôi ra đi! Cứ như thế này anh sẽ chết mất. – Thy gần như là van xin, nấc nghẹn trong đáy họng.
– Nằm im.
Đăng nói một cách khó nhọc. Từng giọt máu chảy qua kẽ răng, thấm vào tai Thy. Đau đớn.
“Hoàng Minh Đăng!
Con người này thực sự quá mâu thuẫn.
Vài phút trước anh còn nói những lời gây tổn thương đến tôi.
Mà bây giờ lại liều sống chết lấy thân mình ra làm lá chắn cho tôi.
Anh cứ như thế này, làm sao tôi có thể quên anh được đây??”
Và rồi có những giọt nước mắt khẽ khàng rơi, hoà tan vào máu … Nước mắt của cô hoà vào máu của anh. Tạo thành một thứ nước tanh tưởi và đắng đót đến tột cùng. Tình yêu của họ rốt cục là gì, tại sao lại đau đớn đến xé lòng như thế?
…
Thời gian như liều thuốc mê, kéo cả hai con người vào giấc ngủ hoang hoải. Trong cơn mơ màng, Thiên Thy đã nghe thấy giọng nói loáng thoáng cất lên, nửa rõ ràng, nửa mờ ảo…
– Đại ca, hình như cả hai đứa nó đều ngất hết rồi.
– Thôi nhiêu đó đủ rồi, chưa chết nhưng cũng đủ điêu đứng. Giết chết nó, không khéo lại vô tù.
– Vậy bây giờ rút đi hả đại ca?
– Chưa! Đâu có đơn giản như vậy được. Phải để lại dấu ấn đã chứ. – Gã giở giọng cười kinh tởm – Kim tiêm đâu, đưa đây cho tao.
Hắn lấy chân, giẫm lên bàn tay đầy máu của Minh Đăng rồi ngồi bên cạnh anh. Và sau đó hắn làm gì? chỉ có trời biết đất biết và đồng bọn của hắn biết.
Tuy rằng không phải chịu bất cứ cú đánh nào, nhưng lúc đó Thiên Thy đã hoàn toàn mất đi khả năng nhận thức của mình vì quá mệt.
o0o
Thy lờ đờ mở mắt ra, điều đầu tiên cô cảm nhận được là mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Cổ họng Thy đắng nghét. Toàn thân đau nhức ê ẩm, khó chịu vô cùng. Phải mất vài phút sau đó cô mới nhận thức được mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh trắng xoá trong bệnh viện. Bất ngờ hơn, ngồi bên cạnh Thiên Thy bây giờ chính là… Bảo Duy.
– Chị tỉnh rồi à?
– Minh Đăng! Minh Đăng đâu rồi? – Thy lo lắng đến hoảng hốt…
– Ở phòng bên cạnh.
Câu nói trầm ngâm của Duy vừa cất lên là Thiên Thy đã vội vàng choàng dậy, dựt phắt kim tiêm truyền nước biển. Cô nhảy xuống giường, lập tức rời khỏi phòng ngay sau đó. Thy vội vàng đến mức quên cả sự hiện diện của Bảo Duy – người đưa cô và Đăng vào bệnh viện.
Trong phòng bệnh kế bên, Minh Đăng đang được một vài bác sĩ, y tá chăm sóc và thăm nom.
Anh nằm bất động trên chiếc giường trắng và nhắm nghiền đôi mắt thâm quầng. Khuôn mặt nhợt nhạt như chẳng còn một giọt máu, đôi môi trắng toát nứt nẻ vì mất máu quá nhiều. Vầng trán rộng được quấn nhiều lớp vải băng dày cộm. Cả con người Đăng bây giờ dường như không còn dấu hiệu nào cho sự sống, ngoài hơi thở yếu ớt đang cố thoát ra từ chiếc mũi cao gầy gộc. Trên cánh tay là chiếc kim được đâm sâu để truyền nước biển.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà lòng Thiên Thy quặn lên vì xót, vì thương.
– Cô là người nhà của bệnh nhân?
Vị bác sĩ trung niên vừa ghi chép điều gì đó vào giấy vừa cất tiếng hỏi Thy khiến tâm trí ngây dại của Thy trở về thực tại…
– Tôi… tôi không phải người nhà của anh ấy! – Thy thoáng ngập ngừng – Nhưng có vấn đề gì nghiêm trọng không bác sĩ?
– Nếu không phải người nhà của bệnh nhân, chúng tôi sẽ rất khó nói… – Vị bác sĩ ái ngại nhìn Thy.
– Tôi… tôi… tôi không phải người nhà, nhưng tôi là bạn gái anh ấy. Minh Đăng bị làm sao? Bác sĩ hãy nói đi
Sự lo lắng đã chiếm choáng hết con người Thy. Cô bất chấp ngộ nhận thân phận của mình để biết tình trạng của Minh Đăng hiện giờ.
– Hai lá phổi của cậu ấy bị thương nặng vì bị đánh mạnh ở lưng. Phần não cũng bị thương nhưng rất may là khá nhẹ. Ngoài ra… – Nói đến đây, bác sĩ bỗng trở nên ngập ngừng – Bàn tay cậu ta bị chấn thương và bị kim đâm… Cậu ấy là nghệ sĩ piano phải không?
– Phải. – Thy thẫn thờ.
– Có lẽ từ giờ trở đi, tôi nghĩ cậu ấy không thể chơi đàn được nữa…
Những lời nói bình thản của vị bác sĩ như là sét đánh ngang tai Thy. Trái tim cô cũng vì thế mà nhói lên từng hồi đau đớn. Thiên Thy thực sự không thể tiếp thu được những lời nói của bác sĩ. Đôi mắt buồn dại bắt đầu xuất hiện những màng sương mờ phủ kín…
– Nhưng trong cái rủi cũng có cái may. Chúng tôi đã xét nghiệm máu cho Minh Đăng, máu cậu ấy vừa bị nhiễm virus HIV nhưng rất may là đến bệnh viện kịp thời nên có thể ngăn lại sự lây lan của con virus đi khắp người. Nói chung là bạn trai của cô chỉ cần được điều trị và chăm sóc chu đáo vào thời gian này thì sẽ ổn cả thôi.
Sau lời nói trấn an tinh thần cô gái nhỏ, vị bác sĩ bỏ đi để lại không gian đặc quánh ở phía sau.
Thiên Thy cứ đứng đó, mê mải nhìn chàng trai đang nằm bất động trên giường. Cô không giám đến gần mà cũng chẳng muốn rời đi. Càng lúc Thy càng thấy bản thân mình không thể hiểu nổi con người trước mắt. Thực sự là quá mâu thuẫn. Nhất là trong tình cảm của anh dành cho cô.
“Minh Đăng! Rốt cục anh xem em là gì? Tình cảm của anh dành cho em là gì? Em thực sự không thể phân định được. Lúc ban đầu, anh chân thành yêu thương, đưa em ra khỏi bóng tối, rồi sau đó đẩy em xuống hoả ngục đớn đau, vờn đùa với em như một thứ trò chơi rẻ tiền. Bây giờ anh lại bất chấp tất cả để em được an toàn. Có người nào mâu thuẫn như anh không? Có kẻ ngốc nào hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ món đồ chơi rẻ tiền như anh không? Rốt cục, em là cái gì đối với anh hả Minh Đăng? Là đồ chơi? hay là người mà anh bất chấp tính mạng để bảo vệ. Anh tính dày vò em như thế này đến bao giờ? Em mệt mỏi lắm rồi, anh có biết không?”
Từng giọt pha lê trong suốt khẽ lăn dài trên đôi má gầy gò. Cô gái vẫn đứng yên lặng mặc cho những tia nắng buồn chiếu ánh vàng nhẹ lên khuôn mặt xanh xao.
Dường như nắng muốn ôm lấy cô gái để xoa dịu nỗi đau nhưng chẳng thể. Bởi từ trước đến nay, nỗi đau của cô ấy chỉ có những cơn mưa lạnh buốt mới đủ sức làm cho tê dại, mất đi cảm giác và nguôi ngoai đi phần nào bởi cái lạnh đến xé da. Vì đôi khi, chỉ có những thứ lạnh lẽo hơn, cô độc hơn mới có thể xoa dịu những nỗi đau đang nhen nhóm trong lòng người.
Thế nhưng giờ đây, cho dù Thy có đi dưới hàng chục cơn mưa đi chăng nữa, cũng không thể nào làm nguôi ngoai đi nỗi đau trong lòng cô. Bởi câu nói vô tình của vị bác sĩ lúc nãy tựa như ngọn lửa tàn bạo đốt cháy trái tim Thy, ám ảnh cô đến suốt cuộc đời:
“Có lẽ từ giờ trở đi, tôi nghĩ cậu ấy không thể chơi đàn được nữa”
Ngoài cửa phòng bệnh, cũng có một chàng trai mới lớn, lòng đau đớn chẳng kém gì cô gái kia. Liệu cậu có đang đi đúng đường? Liệu cậu sẽ không hối hận với những việc mình đã quyết hay không?