Minh Đăng đang lái xe mà lòng lo lắng không yên. Anh cố gắng suy nghĩ xem Thiên Thy có thể ở đâu và đang làm gì trong lúc này. Bây giờ là buổi sáng sớm… rất có thể là đang đi đến trường. Đúng rồi, chỉ có khả năng đó thôi. Nghĩ rồi Minh Đăng tăng tốc xe chạy nhanh hơn, đôi mắt không ngừng toát ra vẻ lo lắng, bồn chồn và một chút tia lửa như muốn đốt cháy không gian….
Vì trường học Hernman khá gần với làng mồ côi SOS nên chưa đầy 10 phút, Minh Đăng đã đến cổng trường. Anh cẩn trọng quan sát tất cả qua ô cửa kính ô tô, các học sinh vẫn ra vào trường bình thường, không một chút gì gọi là bất ổn. Lẽ nào Thiên Thy của anh lại không ở gần đây? Cô ấy đã đi đâu? Hôm nay không đến trường sao? Chần chừ một hồi, Đăng thấy cô bạn thân hay đi chung với Thiên Thy đến Ciao café, anh vội lấy chiếc nón kết đen đội vào che kín nửa khuôn mặt, chỉ để hở một vành môi mỏng và cánh mũi cao thanh tú… Minh Đăng mở cửa xe bước ra ngoài…
– A!
Cái vỗ vai nhẹ của Minh Đăng khiến Trúc Anh giật mình hoảng sợ, cô hét lên theo phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy chàng trai đeo nón che kín mặt, nhưng đã nhanh chóng được Minh Đăng trấn an lại, cũng may là tiếng hét không quá lớn để gây sự chú ý với mọi người…
– Thiên Thy có đi chung với em không?
– Dạ?
– Từ sáng đến giờ em có gặp Thiên Thy không?
– Dạ?
– Tôi hỏi em hôm nay em có thấy Thiên Thy không?
Minh Đăng bắt đầu cảm thấy bực bội trước bộ mặt ngáo ngơ, ngây ngốc của Trúc Anh, Đăng cũng là con người, cũng nói chung một ngôn ngữ với Trúc Anh, vậy mà cô ấy cứ đứng ngây ra, nhìn anh với đôi mắt lạ lẫm, như thể anh là người hành tinh mới xuống trái đất vậy. Minh Đăng gần như mất kiên nhẫn đối với cô bé này, anh đang định bỏ đi thì…
– Anh…anh… là John đúng không?
Tiếng nói không nhỏ của Trúc Anh đã khiến không ít người quay lại nhìn Minh Đăng, anh vội vàng lấy tay ấn chiếc nón xuống xát mặt hơn, nhưng không tài nào tránh khỏi những đôi mắt tinh ranh của những “con cú bọ” xung quanh… Mọi người bắt đầu nghi ngờ, bàn tán và cuối cùng là một tốp nữ sinh đã hú ầm lên trước trường.
– ĐÚNG LÀ ANH JOHN RỒI!
Chưa quá năm giây, Minh Đăng đã bị bao vây bởi “những thiên thần áo trắng”. Có một sự hỗn loạn không hề nhẹ đã xảy ra trước cổng trường Hernman, mặc cho chú bảo vệ ra sức giải tán nhưng hình như công sức của chú chẳng thấm vào đâu…
– ANH ƠI! SAO ANH KHÔNG CHƠI ĐÀN PIANO NỮA?
– ANH ƠI! CHO EM XIN CHỮ KÍ ĐI!
– ANH JOHN CHỤP HÌNH VỚI TỤI EM ĐI…
– ANH JOHN ĐẾN TRƯỜNG HỌC CŨ LÀM GÌ VẬY ANH?
– BÂY GIỜ ANH LÀM GÌ THẾ? SAO KHÔNG LÀM MODEL NỮA, ANH CHỤP HÌNH ĂN ẢNH VẬY MÀ…
Giờ đây Minh Đăng trông đến tội nghiệp. Miệng anh chẳng biết nói gì ngoài những tiếng ậm ừ cho qua loa, Đăng giận vì anh không thể dùng đến bạo lực để giải quyết những người này giống như là những tên áo đen cao to mà ba hay sai đến để chặn đường anh. Dù sao thì họ cũng là con gái, hơn nữa lại là fan hâm mộ, làm gì có ai dùng bạo lực với fan của mình bao giờ. Nhưng còn Thiên Thy của anh thì sao đây? Đăng còn chưa thể xác định được cô ấy đang gặp nguy hiểm hay không. Không được, không thể đứng yên đây mãi được, phải kết thúc ngay thôi. Minh Đăng cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, vội vàng nói.
– Được rồi, để một ngày nào đó anh sẽ lại ghé trường sinh hoạt với các em. Bây giờ mọi người có thể giúp anh một việc được không?
– DẠ ĐƯỢC, VIỆC GÌ VẬY ANH?
– ANH NÓI ĐI!
Cả nhóm học sinh đồng thanh trả lời, ai cũng phấn khích ra mặt vì được thần tượng của mình nhờ vả…
– Bây giờ tụi em vào trường học thật ngoan ngoãn, rồi sau đó đến giờ ra chơi chạy xuống phòng giám thị đưa cái này cho thầy giúp anh.
Minh Đăng vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một chiếc đĩa CD nhỏ xíu, đưa cho các nữ sinh, ai nấy cũng giành lấy chiếc đĩa và vâng dạ ngọt sớt rồi ngoan ngoãn chạy thẳng vô trường như thực hiện một mệnh lênh cao cả, có một vài nữ sinh còn luyến tiếc nhưng dù sao bây giờ Minh Đăng cũng đã thoát khỏi vòng vây bao bọc lúc nãy. Cũng may là còn có chú bảo vệ giúp đỡ “dẹp loạn” nên mọi chuyện không nghiêm trọng đến mức phải cần đến công an giao thông. Chỉ trực chờ thoát khỏi vòng vây, Minh Đăng vội vàng lao vào xe rồi phóng đi thật nhanh, chẳng thèm để ý đến cô bé lúc nãy đã gây ra bao phiền phức cho anh vẫn đang đứng một xó tường quan sát anh với đôi mắt kì lạ… Chuyện chiếc đĩa CD cũng là do anh nhanh chóng nghĩ ra để lừa đám nhóc kia, chắc hẳn đến giờ ra chơi thầy giám thị nào đó sẽ được một phen ngạc nhiên khi nhận được món quà lạ hoắc, nhưng nếu thông tin được lan truyền nhanh thì chính Minh Đăng là người gián tiếp giúp thầy giám thi tóm gọn những học sinh ấy vì tội náo loạn cổng trường, gây ùn tắc giao thông.
– John ghé vào trường này làm gì thế?
Đang đứng đó với những suy nghĩ lồng bồng trong đầu, Trúc Anh được dịp giật mình lần thứ hai khi mà Bảo Duy chẳng biết từ lúc nào đã đứng lù lù kế bên…
– Hình như Thiên Thy gặp chuyện gì đó rồi…
– Sao?
Chưa kịp đợi đến khi Trúc Anh trả lời câu hỏi, Bảo Duy đã chạy vụt theo chiếc BMW lúc nãy, một lần nữa Trúc Anh lại bị bỏ rơi, cô đứng yên đó rất lâu, trong đôi mắt cô không còn đó nét ngây thơ như ngày trước…
Minh Đăng vừa lái xe vừa không ngừng tìm kiếm hai bên vệ đường, anh rút chiếc điện thoại gọi cho Thiên Thy mấy cuộc nhưng lần nào cũng được nghe giọng nói ngọt đến não nề của chị tổng đài. Tìm mãi không được Thy, Đăng quay sang tự trấn an bản thân, người anh yêu chắc chắn không phải là một người dễ bị ăn hiếp, vậy nên sẽ không có gì nghiêm trọng quá đâu… Nhưng càng tự trấn an bao nhiêu thì Minh Đăng lại càng thêm lo bấy nhiêu… Bỗng, có điện thoại reo lên, Đăng vội vã nghe máy…
– A lo!
– Giám đốc! Hôm nay anh có cuộc họp quan trọng. Tất cả mọi người đang chờ anh ở đó…
– Hủy đi.
Không đợi cho cô thư kí kịp tiếp thu những lời vừa nghe, Minh Đăng đã ném chiếc điện thoại sang ghế kế bên một cách thô bạo, Đăng như ngày càng bực tức, bởi càng tìm anh càng thấy lo lắng không yên. Một thoáng nhớ đến giọng nói khàn đặc lạ hoắc lúc nãy, anh lại thấy nóng người hơn.
Trong khi đó, tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ…
– Chết bằm! Rốt cục thì tụi bay là ai? Muốn gì?
Thiên Thy thở hồng hộc, nhìn bọn trai cũng đang thân tàn ma dại giống cô. Chẳng biết bọn chúng là ai, mà từ sáng sớm đã chặn đường rồi kiếm chuyện với Thy,bắt cô phải đi theo bọn chúng, tất nhiên là bọn chúng chẳng thể dễ dàng làm được điều đó đối với một người đai đen Tekondo như Thy. Trong lúc hỗn chiến, một tên đã giựt phăng chiếc ba lô đang đeo trên lưng Thy để móc điện thoại gọi cho ai đó.
– Em không nhớ anh thật sao? Anh là một trong những thằng diễm phúc được sờ vào thân thể của em đây này…
Giọng nói nham nhở của tên trai cầm đầu khiến Thiên Thy chột dạ, đâm sợ…
– Nói thế là ý gì?
– Sao quên nhanh thế em? –Đột nhiên hắn thay đổi sắc mặt và giọng nói một trăm tám mươi độ. – Chỉ vì một đứa con gái như mày và cái thằng bạn trai c.h.ó chết của mày mà cả bọn tụi tao phải ngồi tù. Cũng may là tao trốn thoát được trên đường đến chạm cai nghiện… Nhất là cái thằng bạn trai của mày đấy, chính nó là đứa tống tụi tao vô tù… Làm chuyện to tát như thế mà mày không nhớ gì sao hả con c.h.ó!
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần Thiên Thy và cuối cùng là hét vào mặt cô.
– H…h… hôm nay tụi bay có mang theo kim chích không?- Biết được bọn chúng là ai, Thiên Thy cảm thấy hơi sợ sệt run run hỏi.
– Sao mày hỏi ngu thế, tao đến gặp mày để làm gì mày không biết à?
– Vậy là mày có mang?
– Tất nhiên là có…- Hắn trợn mắt nhìn Thy, đôi mắt toàn lòng trắng…
– Cho tao một mũi đi…
Hắn gần như đứng hình trước câu nói của Thiên Thy, nhưng rất nhanh chóng lại quay trở lại với giọng điệu ban đầu, nhìn Thy với đôi mắt nghi hoặc…
– Mày tính giở trò gì thế hả?
– Hôm trước, tao đã vô tình đạp trúng kim tiêm ở dưới đất, tao nghiện rồi…
– Mày tưởng mày đang lừa một thằng nhóc con à? Nhưng được thôi, dù sao thì đó cũng là mục đích của tụi tao…
Hắn cười, nụ cười không thành tiếng nhưng rất man rợ, ra lệnh cho mấy thằng đứng sau mang kim tiêm tới. Một hộp kim tiêm đầy ắp được mở ra, xộc lên một mùi khó chịu, hắn lấy một cái rồi đập đập nó vào lòng bàn tay, giơ lên trước mặt Thy như khiêu khích cô. Thiên Thy thấy vậy liền giành lấy chiếc kim nhưng đã bị hắn nhanh chóng túm cổ áo lại một cách thô bạo. Vậy là kế hoạch của Thy đã thất bại, cô cố gắng tỏ ra tự nguyện để không có ai kìm kẹp mình rồi nhân cơ hội giành lại chiếc kim đâm ngược lại hắn. Nhưng hắn đã luôn đề phòng vì biết Thiên Thy chẳng hề dễ chơi…
– Mày tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi như mày nghĩ à? – Hắn nắm chặt lấy cổ áo Thiên Thy, ôm chặt cô từ phía sau.
– Mày làm cái gì thế? Tao chỉ muốn được chích thật nhanh thôi mà…
Thiên Thy vừa nói vừa không ngừng dãy dụa, đồng thời cô dơ cao chân lên đầu, qua vai và đập thẳng vào mặt hắn, khuôn mặt hắn đang ở sát vai của Thiên Thy bỗng nhận được một lực đá mạnh thì ngoặt hẳn ra phía sau, đôi tay vì thế mà buông ra khỏi cổ áo của Thy, lảo đảo vài vòng…
Những người đứng sau thấy thế thì liền chạy đến, nhằm Thiên Thy mà đánh, cứ ngỡ một trận đánh khác lại nảy ra, nhưng lần này Thiên Thy đã khôn khéo, đánh trả lại tất cả những đòn nhận được rồi tìm cách chạy ra khỏi con hẻm vắng, bởi vì bây giờ Thiên Thy đã biết bọn chúng là ai, đối với những người ấy, cách tốt nhất là không nên dây dưa thêm một chút nào nữa. Thấy vậy, bọn chúng liền đuổi theo. Một trong những gã trai đáng sợ ấy đã đuổi kịp Thiên Thy, nắm lấy mái tóc cô rồi giựt ngược lại, nhưng lại bị Thiên Thy đá thẳng vào bụng nên mất thăng bằng ngã lăn quay…
Thy cố gắng chạy thật nhanh thoát khỏi con hẻm vắng, vì chỉ cần ra được đường lớn, thì bọn chúng sẽ không dám dùng kim tiêm để lộng hành. Thy chạy nhanh ra ngoài mà không hề màng đến xe cộ, đúng lúc cô đang lao ra xa lộ, thì có một chiếc ô tô đen loáng cũng đang lao tới với vận tốc rất nhanh. Cô thất thần nhìn chiếc xe, chân tay trở nên cứng ngắc không thể cử động, đôi mắt mở to hết cỡ, làn môi run lên, đầu óc rối tung chẳng thể suy nghĩ được gì…
KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng xe thắng phanh gấp khiến cho tất cả mọi người đều nín thở… Thiên Thy vẫn đứng đó, vẫn lành lạnh, bởi mui xe đã dừng lại ngay sát chân cô, nhưng chỉ cần nhích lên một chút thôi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thiên Thy bất động đứng nhìn chiếc xe, tim vẫn chưa đập lại theo nhịp bình thường. Bọn trai hút chích cũng đã đuổi kịp ra đến xa lộ…
hết part 1