Cho Em Một Viên Kẹo Bạc Hà

Chương 2: Viên kẹo bạc hà thứ 2



Tháng 9 vừa đến, học sinh năm nhất và năm 2 cũng lục tục tựu trường, khuôn viên trường tức thì náo nhiệt rất nhiều.

Theo lời của giáo viên hoá học lão La nói là: “Cuối cùng cũng có nhiều khí người hơn một chút.”

Lão La nói không khoa trương, bọn họ làm giáo viên, đi trong khuôn viên trường, những ai là năm nhất năm 2, hoặc ai là năm 3, liếc mắt một cái là có thể phân biệt được.

Học sinh khác nhau, tinh thần cũng không quá giống nhau.

Học đệ học muội đi tới, Lê Lê cũng vui vẻ: “Có thể xem tiểu thịt tươi.”

Khương Tề bàn sau Lê Lê dùng bút chọc lưng cô: “Em nói lời này anh đây không thích nghe, không phải chỉ lớn hơn họ một hai tuổi thôi sao, sao bọn anh không phải tiểu thịt tươi?”

“Này, cậu cho rằng chỉ tuổi tác nhỏ mới có thể gọi là tiểu thịt tươi à, tiền đề còn phải là đẹp trai, nếu xấu thì ai gọi là tiểu thịt tươi nữa, nhiều nhất cũng là năm nhất, năm 2 kia,” Lê Lê ghét bỏ nói, lại chọc cánh tay của Thẩm Ôn: “Thẩm Ôn, cậu nói có phải hay không?”

Khương Tề: “Bạn học Thẩm Ôn, cậu phải nói thật.”

Thẩm Ôn mím môi cười, không có trả lời.

Khương Tề là một đại tiểu hoả cao lớn thô kệch, lại ngượng ngùng trước nụ cười dịu dàng của Thẩm Ôn.

“Lê Lê, cậu nói cậu thử xem, có thể chăm chỉ học tập như người ta không, ngày nào cũng như con trai vậy.”

Lê Lê cắt một tiếng, mắt trợn trắng: “Tớ mặc kệ cậu.”

Lại quay đầu qua bạn ngồi cùng bàn của cô nói: “Thẩm Ôn, cậu vừa tới nên không biết về chất lượng của đám học đệ trường chúng ta, lần sau tớ dẫn cậu đi xem, tớ nói cho cậu biết, năm 2 này, có mấy học đệ, siêu đẹp trai, trong đó có một người rất cứng đầu và lạnh lùng, tuy rằng tính tình không tốt lắm đâu, nhưng diện mạo dáng người thật sự rất đẹp, hoàn toàn đảm đương bề mặt của Tam Trung chúng ta, em ấy tên Trình……”

Lê Lê còn chưa nói xong, đã bị Đinh Thành Kiệt vừa đi đến cắt ngang.

“Thẩm Ôn, quấy rầy một chút, tớ cảm thấy cách tớ giải đề này quá phiền toái, lại tốn thời gian, cậu làm như thế nào?” Đinh Thành Kiệt cầm bài thi bước tới.

“Ồ, đề này, tớ bắt đầu phỏng đoán từ vật chất màu đỏ, trước tiên……”

Đinh Thành Kiệt là lớp trưởng lớp bọn họ, lần này học năm 3 quay đầu lại thi được nhất lớp, thật đúng là đại học bá.

Mà Thẩm Ôn vừa đến liền đứng thứ năm, trong đó môn hóa học còn thi được hạng nhất, điều này khiến lão La vui muốn chết.

Hai người thảo luận đề này, Lê Lê cũng ngượng ngùng không dám quấy rầy, đành phải nắm lấy Khương Tề đấu võ mồm, thuận tiện còn nháy mắt ra hiệu về phía Khương Tề.

Khiến người như Đinh Thành Kiệt chủ động tới thảo luận vấn đề, thật là hiếm thấy.

*

Chiều nay là tiết thể dục lớp Thẩm Ôn bọn họ.

Ở Tam Trung, cho dù là năm 3 thì một tiết thể dục mỗi tuần đều phải được bảo đảm. Hiệu trưởng luôn cho rằng cơ thể là vốn liếng của học tập, việc mỗi ngày ngồi trong phòng học làm bài sẽ hoàn toàn phản tác dụng, tốt hơn hết là nên rèn luyện thả lỏng thư giãn.

Nam sinh trong lớp khoa học tự nhiên nhiều, Khương Tề liền khuyến khích mọi người làm một trận bóng rổ đơn giản, một đám nam sinh cãi cọ ồn ào chia làm hai đội lấy Khương Tề và Chu Ích Bân cầm đầu, mười mấy thanh niên lớn ồn ào đi đến sân thể dục.

Đương nhiên, một người giống Đinh Thành Kiệt chỉ một lòng đọc sách thánh hiền như vậy, từ trước đến nay sẽ không tham dự loại hoạt động này. Tính cách cậu nghiêm túc lại cứng nhắc, luôn ghi nhớ phải nắm chặt mỗi phút mỗi giây, hoạt động này đối với cậu mà nói là không có ý nghĩa, nếu không phải mỗi tiết thể dục giáo viên yêu cầu điểm danh, cậu phỏng chừng sẽ không đến sân thể dục.

Lê Lê cùng mấy nữ sinh kéo Thẩm Ôn đi xem náo nhiệt, một đám người còn đánh cuộc xem bên nào sẽ thắng, tiền đặt cược là một que kem trong siêu thị trường học.

Lê Lê: “Tớ đánh cuộc tên ngốc to con Khương Tề.”

“Tớ cũng đánh cuộc Khương Tề, trước đây cậu ấy còn lấy được hạng 3 trong các cuộc đua đường dài, thể lực khẳng định tốt.”

“Tớ chọn Chu Ích Bân, sức bật của Chu Ích Bân rất mạnh.”

“Thẩm Ôn, cậu chọn ai?”

Thẩm Ôn tuy rằng mới vừa chuyển tới không lâu, nhưng ngoại hình cô thanh tú xinh đẹp, thành tích xuất sắc, quan trọng nhất chính là tính tình tốt, rất nhanh đã nổi tiếng.

Câu hỏi này đối với Thẩm Ôn mà nói, có hơi quá mức, cô không hiểu biết hết về mấy nam sinh này, cũng không biết ai có thể lực và kỹ thuật chơi bóng tốt hơn. Sau khi suy nghĩ, cô ra đáp án giống Lê Lê.

Trên sân thể dục rất trống trải, ban đầu có các lớp năm nhất năm 2 học, nhưng bởi vì bọn họ mới vừa tựu trường, mấy ngày nay phải thi, tiết thể dục tự nhiên cũng nghỉ, chỉ còn lại có ba lớp năm 3 ở sân thể dục.

Mười nam sinh chia làm hai đội, ở trên sân bóng tùy ý rơi mồ hôi, đều mang theo tinh thần phấn chấn bồng bột.

Mấy nữ sinh lúc nãy rõ ràng còn đặt cược lúc này lại căn bản không thèm để ý ai thua ai thắng, cũng không quan sát kỹ đám người thi đấu.

“Dù sao chúng ta cũng xem không hiểu, tới tới tới, chúng ta nói chuyện phiếm.”

“Đúng vậy đúng vậy, không xem bọn họ, mỗi ngày ở phòng học đều xem phát phiền.”

Vài người bắt đầu hăng say nói chuyện bát quái, từ ai ai ai ở lớp nào bên nhau với ai ai ai, lại đến đôi tình lữ nào chia tay, còn có ai lần này thi tiến bộ một trăm hạng, ai gian lận bị bắt được trong khi thi……

Đối với vai chính trong câu chuyện phiếm bọn họ nói, Thẩm Ôn kỳ thật không biết, cũng rất khó tham dự vào, nhưng cô cũng không cảm thấy có gì, cô cũng rất thích lắng nghe.

Vài người tán gẫu, lại phát hiện trên sân bóng cách đó không xa truyền đến tiếng khắc khẩu. Đó là nam sinh lớp bọn họ, cùng một đám người tranh luận cái gì đó, thoạt nhìn trông rất giương cung bạt kiếm(*).

(*) Tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau.

Một bạn nhỏ bốn mắt trong lớp chạy tới, nói lắp: “Các cậu mau đi khuyên nhủ, ài, thật là xui xẻo, sân bóng hôm nay dành cho khối chúng ta là của bọn Trình Phóng chuyên dụng, vốn dĩ cho rằng bọn họ đi thi nên không ai dùng, ai biết được bọn họ bỏ thi tới chơi bóng.”

Kỳ thật tài nguyên trong trường học đều là đồ công cộng cho mọi người, căn bản không có ai là chuyên dụng như vừa nói. Chỗ gọi là “Trình Phóng chuyên dụng”, bất quá là mấy người này ở trong trường học hoành hành ngang ngược.

Trình Phóng lại có tiếng là đánh nhau không muốn sống, lại không sợ việc gì, ai có thể chịu được.

Vốn dĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đối mặt với Trình Phóng, Quý Tư Viễn người như vậy, mọi người có thể tránh đi liền tránh đi.

Nhưng hôm nay bọn Khương Tề Chu Ích Bân đang chơi bóng tốt, đột nhiên xuất hiện đám người này bảo bọn họ cút ngay, nói chuyện cũng không khách khí chút, huống chi dù như thế nào bọn họ cũng là học trưởng, cũng không biết tôn trọng chút. Trời nóng như vậy, lại va chạm nhau vài câu, liền khơi dậy khí thế hung bạo.

“Nào có như vậy, đồ của trường học đều là dành cho mọi người, muốn sử dụng cũng phải biết thứ tự trước sau.”

“A, là Trình Phóng, không dễ chọc, nhanh đi khuyên can, ngàn vạn đừng động tay chân.”

Thẩm Ôn càng đi càng gần, khi thấy gương mặt của thiếu niên đứng giữa đám người, cô có chút kinh ngạc.

Đây không phải…

Cô đánh giá vài lần, tựa hồ là tính toán thiếu niên trong trí nhớ và thiếu niên trước mắt có bao nhiêu giống nhau.

Trình Phóng theo bản năng cảm nhận được có một tầm mắt nhìn mình chặt chẽ, nghiêng đầu nhìn sang.

Khuôn mặt thanh tú đó, đặt biệt dễ thấy giữa một đám người.

Chậc, đây không phải…

Bốn mắt nhìn nhau.

Không khí đột nhiên an tĩnh dị thường.

Thẩm Ôn xác định, là cậu.

Vết thương trên mặt đối phương đã lành, so với ngày đó có vẻ đẹp trai hơn một chút.

Xác nhận ánh mắt, cô đúng là người đó.

Cô tiến lên hai bước, do dự một chút, hỏi thiếu niên: “Ừm…cơ thể cậu sao rồi?”

Thẩm Ôn mở miệng, mọi người còn lại: Hả? Gì? What? Sao hai người biết nhau?

Quý Tư Viễn cắt ngang: “Vị tiểu học tỷ này, chúng tôi đang vội, chị đừng có lôi kéo làm quen.”

Thẩm Ôn: “……”

Trình Phóng quay đầu: “Đừng ồn.”

Quý Tư Viễn: “???”

Lúc này, một quả bóng rổ bay qua, khi cách Thẩm Ôn còn có hai mươi mấy cm, bị Trình Phóng dùng một chút lực đánh trở về.

Gần như vậy một chút nữa, là sắp đập lên người Thẩm Ôn.

Cậu nhìn về hướng bóng rổ bay qua rống lên một câu: “Đm, mày mẹ nó không có mắt à!”

Còn mẹ nó thiếu chút nữa đập trúng ân nhân cứu mạng của cậu.

Người bên đầu kia liền thủ thế xin lỗi mấy cái, Trình Phóng mới rút ánh mắt hung ác lại.

Trình Phóng cúi đầu hỏi: “Này là lớp chị?”

Ngữ khí so với vừa nãy nhu hoà hơn vài lần.

“Ừm.” Thẩm Ôn gật đầu.

Trình Phóng nhún vai: “Được rồi, hôm nay nhường sân này cho chị.”

Quý Tư Viễn và đám đàn em: “……”

Trình Phóng đánh giá Thẩm Ôn vài lần, rồi ra hiệu cho cô đi ra bên ngoài một chút: “Tôi có chút vấn đề muốn hỏi một mình chị.”

Thẩm Ôn nghĩ, hẳn là việc ngày đó đến bệnh viện, đối phương lúc ấy không quá tỉnh táo, mơ mơ màng màng, có nghi vấn cũng đúng.

“Được.” Cô nói với Lê Lê và những người khác ở phía sau: “Tớ đi trước một lát.”

Trình Phóng ở phía trước, Thẩm Ôn ở phía sau, hai người đi đến một chỗ râm mát dưới tàng cây.

Trình Phóng không sợ phơi dưới nắng, hơn nữa da cậu trắng lạnh, có phơi cũng không đen. Nhưng mà cậu thấy bộ dáng đối phương thoạt nhìn yếu đuối mong manh, sợ là không đứng được dưới nắng gắt.

Trình Phóng ngẩng đầu lên, xác định bóng cây này có thể che bớt ánh nắng mặt trời.

Cậu cúi đầu, nhìn đôi mắt đối phương, tựa hồ muốn tiến vào trong mắt đối phương.

Nhìn bộ dáng của đối phương, ngữ khí nói chuyện cũng không khỏi mà ôn nhu chút.

Cậu hỏi: “Chị tên gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tránh sét: Nam chính giai đoạn trước là tiểu rác rưởi vào mỗi thời khắc đều chửi thề ra bên ngoài

Nhưng sau này cậu ấy sẽ sửa lại!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.