– ” Thư kí Lâm, cậu gấp lắm sao mà lái xe nhanh đến vậy”
– ” Sếp, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
– ” Sau khi họp chúng ta c..òn…”
Dạ Thiên Phong ra hiệu cho thư kí Lâm dừng.
Thư kí Lâm khi thấy Dạ Thiên Phong ra hiệu thì cũng im lặng đi. Không dám nói thêm một câu nào nữa.
Xe chạy được một khoảng khá xa thì vô tình.
– “RẦMM”
Dạ Thiên Phong ngồi trong xe, mắt nhắm nghiền nhưng do cú va chạm khá mạnh nên khiến anh thức giấc.
– ” Có chuyện gì vậy “
– ” Hình như, hình như chúng ta đụng trúng người rồi”
Thư kí Lâm vội vàng gỡ thắt dây an toàn rồi xuống xe.
Bên ngoài là một cô gái trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn đang ngồi ôm chân dưới mặt đường. Kèm theo đó là những tờ giấy nằm rải rác trên mặt đường
Thư kí Lâm chạy lại đỡ cô gái lên rồi hỏi thăm xem cô rồi xem xét tổng thể từ trên xuống dưới.
– ” Này cô, cô có làm sao không. Có cần tôi đưa đến bệnh viện không”
Nghe đến hai từ Bệnh Viện cô gái liền lắc đầu lia lịa
– ” Không cần đâu, tôi không sao. Chỉ là bị trầy một chút thôi”
– ” Cô thật sự không sao chứ”
– ” Vâng, tôi không sao”
Thư kí Lâm thấy cô không sao thì cũng đỡ lo. Cũng may cô không giống như người khác, những người khác khi trong hoàn cảnh như cô chắc sẽ ăn vạ rồi.
Thư kí Lâm đi nhặt những tờ giấy nằm trên mặt đường. Anh đọc những chữ trên giấy rồi nhìn cô gái.
– “Cô đang làm ở công ty GM sao”
– “Phải, tôi chỉ là nhân viên phát tờ rơi thôi”
– “Thật ra tôi là…”
Thư kí Lâm chưa kịp nói dứt câu thì từ trong xe Dạ Thiên Phong đã nói vọng ra.
– ” Thư kí Lâm, cậu định hẹn hò cô ta sao”
Thư kí Lâm và cô gái đứng ngoài này nghe rõ mồn một. Cô nghe nghe như vậy thì tỏ thái độ khó chịu. Cô nhấc chân đi về phía chiếc xe.
– ” Này anh, anh nói năng không suy nghĩ sao. Anh nói ai hẹn hò chứ.”
– ” Ô hô, tôi thấy anh cũng chẳng phải nghèo gì, xe của anh đụng trúng tôi, vậy mà anh chẳng xuống xin lỗi tôi, lại để cho sếp mình đi xin lỗi như vậy chẳng đáng mặt chút nào”
Dạ Thiên Phong nghe cô nói như vậy thì sắc mặt thay đổi rõ rệt. Cô nói anh là tài xế sao, coi thư kí Lâm là sếp sao.
Thư kí Lâm đứng gần đó vội chạy lại giải vây. Cúi đầu xin lỗi cô rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
– ” Chẳng lẽ những người giàu họ đều cư xử như vậy sao”
CÔNG TY GM
Chiếc xe vừa thắng gấp, thư kí Lâm vội vàng chạy xuống mở cửa. Dạ Thiên Phong bước xuống xe với khí chất lạnh lùng.
Anh đi đến đâu tất cả nhân viên cúi người gật đầu chào anh đến đó.
1 tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc họp cũng đã xong. Bây giờ anh còn phải đi xem mắt theo của mẹ anh.
– ” Sếp, chúng ta còn phải đi..”
– “Tôi biết rồi”
Còn về phần cô gái kia, cô tên là Tô Thanh Thanh, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Cô chỉ còn nột đứa em trai chỉ mới 6 tuổi. Nhưng lại mắc bệnh ung thư máu. Bây giờ đang chờ tiền để chữa bệnh. Cho nên ngày ngày cô đều tất bật với cuộc sống.
Khi nãy dô cú va chạm nên chân cô đã bị bóng lên. Khiến cho việc đi lại gặp nhiều khó khăn.
Cô đi đến chỗ làm, chưa gì đã bị quản lí trách phạt vì không đi đúng giờ.
Lúc này cô chỉ biết im lặng và lắng nghe.
Cô đi vào trong để lau sàn thì vô tình bắt gặp thư kí Lâm và Dạ Thiên Phong từ trong thang máy bước ra.
Cô không thể ngậm cục tức, đi lại chỗ hai người rồi chỉ thẳng vào mặt Dạ Thiên Phong.
– “A ha, anh cũng là nhân viên ở đây sao, sao một nơi như này có thể nhận một nhân viên không biết đúng sai như anh chứ”
Thư kí Lâm đứng bên cạnh tái mét mặt mày, từ trước đến giờ chưa có ai dám đứng trước mặt Dạ Thiên Phong mà nói năng như vậy. Cô gái này thực sự chán sống rồi sao.
Dạ Thiên Phong mặt không biến sắc, không nói không rằng nhìn thẳng vào bảng tên in trên ngực trái của cô.
– ” Tô Thanh Thanh”
– ” Cô là nhân viên ở đây “
Thanh Thanh lúc này kênh kiệu hất hất mặt nói chuyện với anh.
– “Đúng, nhưng tôi chỉ là nhân viên quét dọn ở đây. Nhưng tôi có ý thức hơn anh”
– “….”
Dạ Thiên Phong không trả lời chỉ đứng đó im lặng chăm chú quan sát cô.
Từ phía xa người quản lí la mắng Thanh Thanh lúc nãy đi lại gật đầu chào Dạ Thiên Phong.
– “Chủ tịch, xe của anh đã đến rồi”
Thanh Thanh nghe hai chữ Chủ Tịch từ miệng người quản lí thốt ra khiến cô đứng hình. Gì chứ, anh ta là chủ tịch ở đây sao. Ôi chết rồi, sao lại đi đôi co với chủ tịch chứ.
Người quản lí lúc này thấy Thanh Thanh cứ đứng im bặt như vậy thì lên tiếg nhắc nhở cô
– “Thanh Thanh, cô mau chào chủ tịch đi”
Thanh Thanh lúc này mới biết mình đụng nhầm người rồi nên lặng lẽ cúi người chào anh.
– ” Chào chủ tịch. Tôi xin lỗi, là do tôi không biết anh là…”
Dạ Thiên Phong không mảy may quan tâm, anh tiến thẳng đi ra xe. Gương mặt không một chút gợn sóng nhưng khiến cho ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
Quản lí lúc này chỉ biết lắc đầu, Tô Thanh Thanh đụng ai không đụng lại đi chọn Dạ Thiên Phong. Đúng là hết cách.
Tô Thanh Thanh lúc này vẫn chưa tin vào sự thật, đầu óc cô quay cuồng. Người lúc nãy là Chủ tịch sao.