Có rất nhiều thứ người ta nghiễm nhiên xem là bình thường, vì chúng luôn xảy ra trong cuộc sống của họ, theo một vòng lặp.
Chẳng hạn như một giấc mơ, sẽ được gọi là mộng đẹp khi bao hàm những điều tốt đẹp xảy đến, và được gọi là ác mộng khi tồn tại chỉ toàn viễn cảnh đen tối.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, khi những giấc mơ mà ta tưởng chừng như “bình thường” ấy, lại thật sự xảy ra…
…_____________________________________________…
Ánh đèn toả ra từ những chiếc đèn chùm nhẹ nhàng thắp sáng cả căn phòng.
Bóng dáng bé nhỏ thấp thoáng ngồi trên ghế, những tia sáng le lói xuyên qua làm bật lên lớp da trắng hồng, cùng thân hình nhỏ nhắn trong lớp váy xoè cách điệu.
“Hàm Nghi !”
Tiếng gọi trầm ấm của một người phụ nữ cất lên từ phía trên cầu thang.
Cô gái quay đầu lại ngoảnh nhìn.
Đó là một gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ đến xao xuyến lòng người, cặp mắt to tròn tinh anh, chiếc mũi cao thon cùng khuôn miệng trái tim xinh xắn, gương mặt thanh tú như hòa vào dòng ánh sáng ngọt ngào, khắc họa lên nét đẹp mĩ miều, thanh thuần của một cô gái vừa bước sang tuổi đôi mươi.
Nhìn thấy bóng dáng mẹ mình từ phía trên cầu thang, Hàm Nghi mỉm cười.
Lệ Châu bước xuống phòng khách, tiến lại chỗ con gái mình, nhìn cô một cách ân cần :
“Sao giờ này con còn chưa ngủ ? Có chuyện gì khiến con lo lắng sao ?”
“Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là đêm nay hơi khó ngủ, con muốn xuống nhà, thi thoảng thay đổi không khí chút.”
Cô mỉm cười tươi tắn, để lộ chiếc má lúm đồng tiền duyên dáng.
Nụ cười ấy thật yêu kiều, khiến cho người ta nhìn vào luôn có một cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Lệ Châu xoa xoa đầu con gái mắng yêu :
“Giờ này đã quá nửa đêm rồi, con mà còn thức như vậy, ngày mai khuôn mặt xinh đẹp này sẽ xấu đi biết bao nhiêu, như thế thì còn ai mà dám lấy con chứ.”
“Mẹ !”
“Được rồi, không chọc con nữa, mẹ đi lên trước, con nhớ ngủ sớm nhé.”
Hàm Nghi khẽ gật đầu nhìn theo bóng lưng mẹ bước lên cầu thang, trở về phòng.
Đoạn cô lại nhìn lên những chiếc đèn chùm phía nơi trần nhà, tựa lưng vào thành ghế sô pha, bất giác chìm vào những dòng suy nghĩ mơ hồ…
Cảm giác này cũng không tệ.
Từ từ nhắm mắt lại, tận hưởng từng đợt gió nhẹ thoảng qua chiếc cửa sổ mở hờ phía đối diện, rồi vô tình Hàm Nghi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
“Đoàng ! Đoàng !”
Tiếng súng phát ra kèm theo sau đó là tiếng xe lao vun vút trên đường lộ vắng vẻ, với một tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Đó là một chiếc Lamborghini đen, theo sát phía sau là một chiếc Mercedes.
Cuộc rượt đuổi diễn ra thật tàn khốc.
Những ngón tay rắn rỏi, thon dài thuần thục bám vào vô lăng xoay qua xoay lại liên hồi, tầng mồ hôi trên trán lăn dài xuống cổ, đi qua khuôn ngực vạm vỡ, cuối cùng thấm vào chiếc áo sơ mi đẫm máu.
Phải, anh ta đang bị thương ! Toàn thân đang kiệt quệ vì viên đạn bắn xuyên qua người, chỉ cách ngực đúng một khoảng gần 6cm.
Từng đường nét góc cạnh, quyến rũ trên gương mặt dần hiện ra mờ ảo từ những luồng sáng không rõ ràng phía ngoài kia chiếu vào.
Nhưng cũng không khó để nhận ra, người này đang thống khổ đến nỗi nào khi phải chịu đựng cơn đau co thắt truyền tự miệng vết thương nhói lên từng hồi, khuôn mặt không còn chút huyết sắc.
“Chết tiệt ! Định đuổi theo đến bao giờ chứ !”
Anh buộc miệng chửi thầm.
Chiếc xe vẫn cứ lao vun vút trên đường mặc cho người đang lái nó ngày càng mất nhận thức.
“Đoàng ! Đoàng !”
Phát súng lần nữa được lên cò từ phía sau, nhưng lần này nó không nhắm đến người trong xe, mà lại nhắm vào bánh xe.
Hai bánh sau bị bắn thủng khi chiếc Lamborghini vừa rẽ vào một con đường nhỏ.
“Đáng chết !”
Vốn chỉ còn chiếc xe để chạy trốn, nhưng hiện giờ bánh xe cũng đã thủng, chỉ có thể dựa vào sức mình, nhưng với cái thân tàn này, anh liệu có thể trụ được bao lâu ?
Rút trong túi ra chiếc khăn mùi soa còn mới, anh đưa lên chỗ bị thương chặn lại những giọt máu đang chảy, tiếp tục gắng gượng tìm đường đi…
“Mày đây rồi !”
Một gã lai Tây dáng người cao khoẻ, tay cầm súng lục, miệng cười đắc ý.
Không xong rồi, hắn đã tìm được con mồi.
“Đoàng”
[…]
“Aaaa !”
Lộ Hàm Nghi tỉnh giấc, ngồi bật dậy, não bộ vẫn còn chưa kịp định hình với giấc mơ đáng sợ vừa rồi
“Một cuộc truy sát sao ? Nhưng liệu người đàn ông đó có sao không ? Mình nhớ rõ ràng có nghe tiếng súng phát ra trước… trước khi…”
Cô thờ thẫn bước đi, trong đầu vẫn nghi hoặc đặt câu hỏi với giấc mơ vừa xảy ra.
Hàm Nghi tiến về phía cửa sổ, cài then chốt cẩn thận, sau đó trở về phòng.
Cô uể oải nằm vật ra chiếc giường trải gọn gàng, thu mình cuộn tròn trong chăn, chẳng còn hơi sức mà quan tâm đến mọi thứ nữa.
Chỉ là một cơn ác mộng, có thể khiến cô thất thần, choáng váng đến thế sao ?
Sau một lúc mệt mỏi, cô gái nhỏ lại ngủ thiếp đi…
[…]
Bóng dáng cao lớn loạng choạng bước đi trong đêm tối, gương mặt trắng bệch không còn sức sống, cảm giác như có nghìn mũi kim nhọn đâm sâu vào trong cơ thể không tài nào thoát ra được…
Bẵng đi một hàng cây u ám, phát hiện phía trước có một dinh thự, người đàn ông như tìm được tia hy vọng.
Nhưng cánh cửa lớn đã được khóa chặt, lại còn có người canh gác nghiêm ngặt, e rằng với bộ dạng như này, lại là đêm khuya, không khéo người ta sẽ báo cảnh sát mất, đến lúc đó mạng sống của anh còn nguy hiểm hơn.
Chết tiệt ! Đến cả điện thoại cũng bị lấy.
“Chia nhau ra kiếm đi.”
Giọng nói trầm khàn quen thuộc văng vẳng lên đâu đó.
Chúng đã đuổi kịp đến đây, chỉ còn cách anh độ mươi bước chân.
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông bất lực đập mạnh nắm đấm vào phía bức tường, đã đến được bước này, phải liều một phen thôi.
[…]
“Cạch”
Cánh cửa ban công khép hờ được mở ra, theo sau là bước chân lững thững, chập choạng, trước khi vào còn không quên khoá trái cửa.
Đôi mắt dần trở nên lờ mờ tiến về chiếc giường rộng lớn, con ngươi đen sẫm dừng lại, đặt tầm mắt về bóng dáng bé nhỏ đang yên giấc.
“Một cô gái ?”
Anh tự nhủ, khoé môi khẽ nhếch, ngồi bệt xuống phía bên cạnh giường, nhưng đôi tay lại vô ý bất cẩn chạm vào chiếc đèn ngủ làm nó rơi xuống đất, tạo nên âm thanh chói tai.
Tiếng động vừa rồi làm người đang say giấc vô tình thức dậy.
“Là ai ?”