Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 25



Chàng thanh niên dừng nghĩ lung tung, liếc nhìn bốn phía căn phòng nhỏ, không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu.

Hiển nhiên Will không có đây.

Lạ quá.

Phải biết rằng, bình thường bất kể cậu tỉnh giấc lúc nào, Will đều sẽ có mặt trong vòng năm phút.

Người đàn ông được Văn Thu Tỉnh nhắc tới bây giờ đang đứng trước biệt thự nhỏ, giơ tay xoa thái dương đột nhiên đau nhói, lộ ra vẻ mặt âm trầm.

Hắn luôn ôn hòa tao nhã, rất ít khi thể hiện rõ tâm tình tiêu cực trên mặt.

Hôm nay thân thể bỗng xuất hiện tình huống khác thường, nhắc nhở hắn đã đến lúc phải rời khỏi đây.

“Anh đi đâu đó?” Văn Thu Tỉnh mặc đồ ngủ, đứng trước cửa, vừa ra đã thấy người mình muốn tìm.

Nghe giọng cậu, Phong Đình thả tay xuống, dịu dàng: “Thu Thu à.”

“Không thoải mái ư?” Văn Thu Tỉnh nghi ngờ, sau đó đi tới, nâng gương mặt hắn lên nhìn kỹ, động tác thật sự không được gọi là nhẹ nhàng.

“Đau đầu hay phát sốt?” Văn Thu Tỉnh sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, sự quan tâm lộ rõ trên mặt.

Lại không nhìn thấy vẻ kinh ngạc chợt loé trong mắt Phong Đình.

Bởi vì, lúc bạn đời hôn hắn… bệnh đau đầu được hóa giải một cách thần kỳ.

Nói chính xác là, chứng đau đầu này không phải của hắn, mà là một hắn khác, cái tên mang bệnh hiểm nghèo tinh thần.

Mọi người chỉ biết quân vương bạo ngược, nhưng rất ít ai biết, rằng mỗi giây mỗi khắc quân vương đều phải chịu nỗi đau đớn như muốn chết đi.

Nỗi đau như có người dùng mũi dao khuấy đảo trong đầu.

Quân vương khát máu, thích giết chóc, vui giận thất thường, không thể nói không liên quan đến chứng đau đầu ấy.

Nhưng đó cũng không phải là lý do hắn bạo ngược vô đạo.

Bạo quân vẫn là bạo quân, đôi tay nhuộm đầy máu tươi, người người e sợ.

“Hơi nhức đầu thôi.” Phong Đình nói thật, hiện tại đúng là chỉ hơi đau chút thôi.

“Gọi bác sĩ tới khám đi.” Văn Thu Tỉnh lập tức nói.

“Không cần đâu.” Phong Đình không muốn hai tay bạn đời rời khỏi mặt mình, nắm chặt lấy: “Em hôn là anh khoẻ rồi.”

Văn Thu Tỉnh không nói gì, đây là làm nũng một cách trần trụi đúng không.

“Cũng được…”

Cậu ngẩng đầu hôn lên trán Will đầy bất đắc dĩ.

“Không đau nữa này.” Phong Đình lộ vẻ kinh ngạc.

“Xì.” Văn Thu Tỉnh bĩu môi: “Anh gì à anh đúng là vua diễn xuất luôn.”

“Là thật mà.” Phong Đình đàng hoàng trịnh trọng.

“Ừ ừ ừ, là thật.” Văn Thu Tỉnh gật đầu như giã tỏi, lười làm chuyện ngốc ngếch với vị người ngoài hành tinh này.

“Em đói chưa?” Phong Đình khoẻ lên, tâm tình đang rất tốt, đôi mắt lấp lánh ánh sao rạng rỡ.

“Rồi.” Văn Thu Tỉnh đói bụng, khoanh tay xoay người bước đi.

Phong Đình đi theo, ôm ngang lấy cậu từ phía sau.

Văn Thu Tỉnh tức giận véo tai hắn: “Anh bị ngốc à? Bố đây không sĩ diện chắc?”

Người bị véo tai không nói tiếng nào, nhưng cũng không chịu buông tay.

Dáng vẻ mặc đánh mặc mắng mặc chà đạp này thật sự khiến người ta không giận được, ngược lại cảm thấy đáng yêu.

Văn Thu Tỉnh tự giận dỗi một lát sau đó tự động yên tĩnh.

“Buổi sáng anh đi đâu?” Văn Thu Tỉnh ngồi bên bàn ăn, rảnh rỗi tán gẫu vài câu với Will: “Đến xem vợ Bá tước Allyall hả?”

Phong Đình suy nghĩ rồi lắc đầu: “Anh ta còn chưa tìm được vợ.”

“Ha ha!” Người trái đất cười hai tiếng hả hê: “Quả là một sự thật bi thương.”

“Đúng thế.” Phong Đình nhìn bạn đời không chớp mắt, trên mặt t ý ràn đầy ý cười.

“Nhìn cái quần gì hả?” Văn Thu Tỉnh ném một lá xà lách quá, cười nháy mắt: “Tối qua sướng không?”

Người bị trêu đùa đỏ mặt, bỏ lá rau vào rổ.

“Làm gì đó?” Văn Thu Tỉnh hung dữ ném lại.

Phong Đình không thể làm gì khác hơn là ấm ức ăn luôn lá rau, tuy rằng miếng rau này từng dừng lại trên gương mặt quyến rũ của mình.

“Anh xem món salad này giống gì?” Văn Thu Tỉnh nói: “Giống thứ kia của anh không?”

Hắn nóng mặt, nhìn bát salad trước mặt bạn đời.

Cậu chàng cười ngả ngớn, tay cầm nĩa xoay tròn trên bát, sau đó dùng sức xiên một miếng, há to miệng nuốt vào.

“Ăn ngon ghê.” Bạn Văn đồng liếm nước xốt sót lại bên miệng.

“Để anh thử xem.” Phong Đình khàn giọng, tay chống lấy bàn, đưa mặt lại gần, sát chút mayonnaise còn sót lại trên khoé môi Văn Thu Tỉnh.

“Ngon không?” Văn Thu Tỉnh hỏi hắn: “Buổi tối ăn thì sao nhỉ?”

“…” Mặt Phong Đình hồng thấu, hiển nhiên không theo kịp tốc độ xe của bạn đời.

“Lúc đi học anh không ở ký túc xá à?” Văn Thu Tỉnh tò mò.

Phải biết rằng, những câu chuyện trong phòng ngủ của nam sinh như này đã lỗi thời luôn rồi.

“Không.” Phong Đình lắc đầu.

Cho dù có, hắn cũng không có ký ức.

“Há, chẳng trách.” Văn Thu Tỉnh gật đầu, tuổi không còn nhỏ mà vẫn ngây thơ quá.

Căn phòng trở nên yên lặng.

Nhưng vẫn không ngừng hành động mặt mày đưa tình, ngọt như mật đường.

Buổi tối, những người bạn ngoài hành tinh tiếp tục lễ hội, nhưng Văn Thu Tỉnh không muốn tham dự.

Chỉ do cậu đọc được trên mạng rằng, tối nay tại quảng trường đế quốc, sẽ có mấy chục ngàn người hội tụ cuồng hoan trắng đêm.

Có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ như thế nào.

Chắc chắn rất náo nhiệt, tráng lệ.

Văn Thu Tỉnh quyết định xem qua mạng, dù sao cũng được phát sóng trực tiếp mà.

Phát hiện bạn đời đang chơi đến là vui vẻ, Phong Đình đến không quấy rối.

Tuy rằng bệnh đau đầu chỉ xuất hiện giây lát vào buổi trưa, nhưng hiển nhiên, thời gian hắn có thể ở lại đây, nhiều nhất cũng chỉ mấy ngày.

Phong Đình mở thiết bị cá nhận thuộc về thân phận Will ra, tầm mắt nhìn vào phần quản lý hôn nhân, nơi đó viết tên bạn đời hắn.

Giống với tên họ nguyên bản của hắn, tổ tiên đến từ cùng một nơi.

Điều này khiến Phong Đình cảm thấy ngọt ngào.

Không nỡ chào từ biệt, ngồi một mình ở phòng khách do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng lên, đi quấy rối chàng thanh niên đang xem phát sóng trực tiếp tại quảng trường đế quốc.

“Thu Thu ơi.” Phong Đình gọi một tiếng.

“Cái gì?” Mắt Văn Thu Tỉnh dính trên màn hình, không nhìn hắn.

Hiện trường biểu diễn của các chương trình thời đại tinh tế quá tuyệt, không hổ là do đế quốc tổ chức.

Bài múa gồm hơn một trăm cô chân dài đủ bạo ngược!

Người trái đất xem mà nhiệt huyết sôi trào!

“Anh…” Phong Đình liếc qua màn hình của cậu, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Chỉ còn dư lại đầy sự không vui.

“Gì hả?” Văn Thu Tỉnh chờ hắn mở miệng.

“Không sao rồi.” Phong Đình vứt lại một câu, sau đó đi vào thế nào thì đi ra thế nấy.

Văn Thu Tỉnh chẳng hiểu ra sao, làm trò gì vậy chứ… Nhìn những bước đi ma quỷ ấy đi, mình đã làm sai điều gì?

Mấy chị gái nhảy múa mặc kín lắm nhé, một chút da thịt cũng không lộ ra nhé!

Cậu xem cho vui thôi mà.

Đúng là…

“Ông đây cho anh ba giây để đi vào lại đấy!” Văn Thu Tỉnh tắt màn hình, hét một câu ra ngoài cửa.

Ba giây đồng hồ qua đi, từ đầu đến chân Phong Đình xuất hiện trước mặt Văn Thu Tỉnh, nhìn cậu với vẻ đầy lên án.

“Chắc là đời trước em nợ anh nhiều lắm.” Văn Thu Tỉnh nhìn mặt Phong Đình lại không mắng tiếp được.

Dù sao thì cậu cũng yêu khuôn mặt này.

Phong Đình không nói gì.

“Tới đây, em không nhìn bọn họ nữa, nhìn anh được chưa?” Văn Thu Tỉnh nói.

Phong Đình nghe vậy, yên lặng cởi quần áo ra.

Hành động rất phối hợp, nhưng trong ánh mắt vẫn bao hàm nỗi chua xót khôn kể.

“Anh là cái đồ dấm thành tinh!”

Ngày hôm sau, Văn Thu Tỉnh tỉnh giấc, cả người khó chịu, chuyện đầu tiên chính là cắn răng nghiến lợi đạp người ngoài hành tinh nào đó một phát.

Phong Đình bị đạp trúng, thoạt nhìn không hề để ý, chỉ khẽ mỉm cười, dùng đôi mắt xanh biếc nhìn Văn Thu Tỉnh.

“Tao nhã của anh đâu? Thân sĩ của anh đâu!” Văn Thu Tỉnh quỳ lên tóm chặt cổ áo Will, giả vờ hung ác chất vấn: “Bị chó ăn mất rồi hả?”

Ai kia không được tự nhiên đáp lại rằng: “Bị em ăn hết rồi.”

“Tui! Phắc!” Người trái đất khóc: “Anh còn cãi à?”

Hơn nữa!

Lần đầu nhìn thấy có người dùng một câu nói nội hàm làm mình đỏ mặt!

Đúng là mở rộng tầm mắt.

“Lúc mới quen anh đây phải như thế!” Văn Thu Tỉnh dùng sức lắc vai Phong Đình: “Trả Will lại cho tôi! Trả Will đoan trang chín chắn lại cho tôi!”

Điều quý ngài người ngoài hành tinh để ý lại chỉ đặt ở Will của tôi’, chợt thấy ngọt ngào vô cùng.

“Will của em ấy à?” Phong Đình mỉm cười, thả lỏng cơ bắp và sức lực trên người, cùng chơi đùa với bạn đời.

Bằng không dù cậu có dùng hết sức cũng không thể khiến hắn lay động mảy may.

“Đừng có đè lên người tôi cảm ơn.” Văn Thu Tỉnh đẩy cái tên phía trên ra, giùng giằng: “Tôi muốn đi xả lũ.”

“Ừm.” Người ngoài hành tinh nghe lời xuống giường, trong mắt chứa đầy tình ý, còn cả sự vui vẻ vì được chơi với bạn đời.

Không lâu sau đó, Văn Thu Tỉnh vô lực bước ra khỏi phòng tắm, nói cho Phong Đình một tin.

“Công chúa mời em đến xem thú cưng của bà ấy.”

“Anh đi với em.” Phong Đình nói.

“Ừm.” Văn Thu Tỉnh gật đầu theo bản năng, sau đó liếc qua: “Người ta có mời anh đâu.”

Phong Đình nhìn cậu: “Vậy thì sao chứ?”

Văn Thu Tỉnh: “…”

Rất tốt, ra vẻ ngầu lòi đến nỗi em cũng tin anh là boss ẩn giấu rồi này.

Cũng may công chúa Khấu Nhân không để ý đến việc chiêu đãi thêm một người.

Có điều chuyến hành trình ngắm thú cưng này khiến Văn Thu Tỉnh kinh sợ thật lâu.

Thú cưng bé nhỏ… cái bà nó chứ.

Rõ ràng là một đám sinh vật ngoài hành tinh hung mãnh bị xích lại nuôi nhốt.

“…” Người trái đất tê cả da đầu, nuốt nước miếng, tóm chặt lấy tay người đang ông đồng hành cùng mình.

Người nọ lập tức ôm lấy cậu, hơi thở ấm áp lướt qua gương mặt cậu.

Mà công chúa còn đang dùng giọng nói thanh lãnh đặc biệt của bà giới thiệu lai lịch và đặc điểm của đám sinh vật này.

“Tử Ma, đến từ hành tinh M12, thân thể bậc trung, tốc độ nhanh nhẹn, thích săn con người.”

Lúc nói xong câu cuối, ánh mắt Văn Thu Tỉnh vừa vặn đối diện với đôi mắt kỳ dị của Tử Ma.

Cậu nhanh chóng rời mắt, không nhìn cái mặt xấu xí đang chảy nước dãi màu tím của nó nữa.

Nói thật, dị dạng còn dễ nhìn hơn con này.

Không hiểu nổi tại sao công chúa lại nuôi nhốt đám sinh vật ngoài hành tinh này!

“Phệ Nham, hay còn gọi là quái vật trong đá, đến từ hành tinh Sa Đoạ, thân hình giống rắn, nướt bọt có độc.”

Văn Thu Tỉnh muốn phun máu: Đây chỉ là một con rắn khổng lồ thôi!

Hơn nữa còn là một con rắn độc đang thè lưỡi với cậu.

Không được, cậu không muốn xem tiếp nữa.

Nơi này làm cậu nổi cả da gà.

Cậu muốn quay lại thế giới bình thường.

“Lạnh không?” Phong Đình ôm Văn Thu Tỉnh, không hề biết những sinh vật đó là quá mức đối với bạn đời, dù sao hắn xem say sưa ngon lành.

“…” Đàn ông Nội Mông có thể nói mình sợ không?

Lúc này đương nhiên là phải cắn chặt răng, lắc đầu trả lời: “Không lạnh.”

“Nhưng ngươi tay đang run.” Phong Đình nghĩ nghĩ, vẫn nói với công chúa rằng: “Điện hạ, hình như Thu Thu không thoải mái lắm, không bằng ngày khác lại xem vậy.”

Công chúa Khấu Nhân quan tâm nhìn sắc mặt thanh niên, quả nhiên có chút tái nhợt: “Được rồi, anh dẫn cậu ấy ra ngoài dạo đi.”

Rời khỏi căn phòng giam giữ những sinh vật dưới lòng đất, một lần nữa trở lại đất bằng, nhìn thấy mặt trời ấm áp, người trái đất cuối cùng cũng sống lại.

“Công chúa điện hạ, sao ngài lại thích nuôi chúng nó?” Sau khi đi ra, Văn Thu Tỉnh cảm thấy ổn hơn, nhờ người đưa nước trà lại hoa viên ngồi nghỉ chốc lát.

“Giống đám quý phu nhân thích nuôi chó thôi.” Công chúa Khấu Nhân trả lời.

“…” Văn Thu Tỉnh đột nhiên không biết nên nói gì.

Chỉ bỗng hiểu được một điều, công chúa Khấu Nhân không được những vị quý phu nhân ấy hoan nghênh, không phải là vì họ không thích công chúa Khấu Nhân, mà là vì sợ.

Một người phụ nữ nuôi một đống sinh vật ngoài hành tinh ở nhà, và những người phụ nữ thích nuôi chó, đó vốn không phải người cùng một thế giới.

Vậy mình và Will thì sao?

Chậc chậc, không quan tâm, dù sao cũng kết hôn rồi.

“Vừa nãy em sợ ư?” Đợi công chúa rời đi, Phong Đình nắm chặt bàn tay đã ấm lên của bạn đời, đưa đến bên miệng hôn một cái.

Tay Thu Thu đáng yêu thật đấy.

“Chừng nào thì anh đi?” Văn Thu Tỉnh biết, trình độ nói sang chuyện khác của mình còn không bằng cả đứa em họ bốn tuổi.

“Không muốn đi.” Phong Đình hé miệng.

Sau đó trúng một đá.

“Nam nhi đại trượng phu…” Văn Thu Tỉnh nói: “Anh muốn làm gì tự anh rõ ràng hơn em, em không muốn đôi co với anh đâu nhé.”

“Vậy ngày mai.” Phong Đình đưa ra đáp án lý trí.

“…”

Văn Thu Tỉnh hít một hơi thật sâu, phúc hồi tinh thần: “Nhanh vậy à?”

Đối phương không lên tiếng.

“Trong lúc đó có nhắn tin hay gọi cho em không?” Văn Thu Tỉnh hỏi.

Phong Đình lắc đầu.

“Thật?” Văn Thu Tỉnh không tin, cậu đoán hẳn chỉ có căn cứ bí mật gì đó mới không thể liên hệ với bên ngoài thôi.

“Đúng thế.” Phong Đình khổ sở.

Không giống như đang nói dối.

“Vậy anh trâu bò đấy.” Văn Thu Tỉnh nói: “Em nhớ anh phải nhớ thật lâu, mà anh tỉnh lại sau giấc ngủ dài là có thể tới tìm em ngay.”

Thích biết mấy.

Phong Đình cười cười, tựa hồ là vậy.

Nhưng cứ nghĩ đến tình cảnh của bạn đời lại không cười được.

Cả người bỗng trở nên thảm đạm, đôi mắt xanh bình thường được bạn đời hôn một cái sẽ sáng lên cũng không còn lấp lánh nữa.

“Chăm sóc tốt cho bản thân, đừng tùy tiện tin tưởng người khác, cũng đừng làm chuyện nguy hiểm.” Phong Đình khẩn cầu bạn đời của mình: “Nếu có thể, lúc sinh em hãy ở lại trang viên, xin em đấy.”

“Em biết.” Văn Thu Tỉnh gật đầu: “Nơi này có bác sĩ chuyên nghiệp và hoàn cảnh an ổn, em sẽ không xằng bậy, anh không cần lo lắng cho em quá đâu, Will à.”

“Công chúa và Allyall sẽ chăm sóc em.” Phong Đình nói.

“Đúng vậy, cho nên anh không cần phải lo lắng.” Văn Thu Tỉnh tiếp tục.

“Ngay khi tỉnh lại anh sẽ tới tìm ba con em ngay.” Phong Đình còn nói.

“Được, em chờ anh.” Văn Thu Tỉnh gật đầu.

“Thật sự đừng làm chuyện nguy hiểm đấy.” Phong Đình nắm chặt tay thanh niên, mặt đầy khẩn thiết.

“Em biết rồi, em cũng đâu phải khỉ.” Văn Thu Tỉnh tức giận.

“Còn nữa…”

Sau lời căn dặn thứ n.

“Được rồi, đừng còn gì cả.” Văn Thu Tỉnh ngắt lời hắn, đứng lên đi vào biệt thự: “Nếu ngày mai phải đi, vậy khoảng thời gian còn lại chúng ta gặp mặt trên giường nhá.”

Nếu không còn tiếp tục mặt đối mặt mà trò chuyện vậy nữa, cậu sẽ khóc mất thôi.

Dựa theo tính cách Văn Thu Tỉnh, cậu thà bị làm khóc cũng không muốn vì đau lòng mà khóc.

Nhưng chút khác lạ ẩn chứa trong giọng Văn Thu Tỉnh vẫn bị người đàn ông nhạy cảm nhận ra một cách dễ dàng.

Sau khi biết đó là gì, ngực Phong Đình thắt lại.

Cứ như trái tim bị nã một phát súng, cơn đau khó có thể đè nén.

Hai bàn tay đặt ngang trên gối nắm chặt, thả ra rồi lại nắm chặt.

Sau nhiều lần, hắn hít một hơi sâu, đứng lên đuổi kịp bước chân bạn đời.

Cũng tốt.

Trước khi đi phải ôm em ấy thật chặt.

Không phải Văn Thu Tỉnh nói chứ, cuộc bắn pháo ly biệt này, Will bắn ác quá đi, hại cậu muốn nói mấy câu “đảm đang” trước khi ngủ cũng không được, chỉ kịp mơ màng thiếp đi.

Phong Đình ôm lấy bạn đời, cả đêm không ngủ.

Cánh môi thỉnh thoảng hôn nhẹ lên gương mặt cậu.

Rất hạnh phúc, cũng rất không nỡ.

Nhưng hắn nhất định phải đi.

Sau khi bệnh đau đầu phát tác, tiếp tục ở lại bên cạnh bạn đời và bé con là một chuyện rất nguy hiểm.

“Thu Thu.” Trong mơ Văn Thu Tỉnh cảm thấy như có người đang lay mình, thế nhưng cậu quá mệt mỏi, không muốn mở mắt ra, giọng nói dịu dàng kia vẫn tiếp tục: “Anh phải đi rồi, chờ anh về nhé.”

Cuối cùng Phong Đình hôn lên môi cậu, cùng chiếc bụng bằng phẳng, muốn lui người ra đứng dậy, lại phát hiện tay đối phương còn treo trên cánh tay mình, theo bản năng nắm lấy.

“…” Phong Đình ngơ ngác nhìn cái tay kia, biểu tình thay đổi liên tục, sau đó chán nản nằm lại, đưa tay lên che lại đôi mắt ướt át.

Không muốn đi.

Đầy đầu đều ngập tràn ý nghĩ này.

“Will…” Trong giấc mộng thanh niên mơ thấy Will đi mất, sợ đến nỗi giật mình, nhanh chóng vươn mình ngồi dậy.

Hoá ra là nằm mơ.

Văn Thu Tỉnh vỗ ngực: “May mà là mơ.”

Cậu nói rồi, sao Will có thể ra đi mà không một lời từ biệt được.

Văn Thu Tỉnh nóng lòng muốn nhìn thấy Will, cho nên vén chăn xuống giường, tùy tiện khoác một cái áo ngủ, sau đó khập khễnh ra ngoài tìm người.

“Will?” Cậu phát hiện phòng khách không có ai.

Ngồi xuống mở danh bạ ra, bấm gọi số đối phương.

Bên kia tai nghe lập tức truyền đến giọng nói máy móc, cho cậu biết rằng thuê bao này tạm thời không gọi được.

“…” Văn Thu Tỉnh trầm mặt, một loại linh cảm không lành dâng lên.

Cái tên Will kia, có lẽ thật sự đã đi không từ giã mất rồi.

Bạn Văn người trái đất hít sâu, cố gắng đè tâm tình muốn nổi khùng xuống, giơ ngón giữa với không khí, bày tỏ sự phẫn nộ và bất mãn của mình.

Nhưng rất nhanh sau đó, một cảm xúc tên là trỗng rỗng, hoặc là nói mất mát, hoặc là cô quạnh bao vây lấy cậu.

Dù sao cậu tới đây được một tuần thì gặp Will, sau đó vẫn sống chung một chỗ với người ta.

Có thể nói là Will giúp cậu vượt qua giai đoạn gian nan nhất.

Văn Thu Tỉnh nằm ngửa ra ghế sa lông như mất hồn, đầy đầu đều là hình bóng Will, giọng Will, hương vị của Will.

Will Will Will Will Will Will Will…

“Thưa ngài Văn, ngài nên ăn điểm tâm rồi.” Bruce nhận được chỉ thị của Bá tước Allyall, rằng ngài Will đã đi khỏi đây, từ hôm nay trở đi, ông phải dùng hết sức chăm sóc cho ngài Văn.

Hai ngày sau, vương thành.

Vương cung tọa lạc tại chính giữa hoàng thành, chiếm diện tích cực kỳ to lớn.

Chương hiển nó vẻ náo nhiệt và huy hoàng của nó trong quá khứ.

Trải qua mấy trăm năm di chuyển, thay đổi, vương cung vẫn huy hoàng như trước, chỉ là không còn chút gì gọi là náo nhiệt.

Một vương cung đã từng khiến người ngóng trông, hiện tại càng giống như một toà thành quỷ ngột ngạt quạnh quẽ, từ khi vị quân vương kia kế vị không lâu, ai nhắc tới vương cung cũng chỉ lộ ra vẻ sợ hãi.

Chạng vạng hai ngày trước, vị quân vương đi ra ngoài hơn hai tháng đột nhiên vội vàng trở lại.

Điều này báo hiệu rằng những người hầu hạ trong vương cung sắp phải nghênh đón một cuộc sống tràn đầy lo sợ.

Tuy rằng quân vương đã trở về hai ngày, nhưng vẫn chưa có dục vọng muốn thấy máu.

Chỉ là nhốt mình trong tẩm điện, không triệu kiến bề tôi trung thành, cũng không triệu kiến quan chấp hành quản lý sự vụ trong vương cung.

Đây là chuyện làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời nhớ tới một quy luật.

Dường như mỗi lần quân vương trở về đều sẽ có mấy ngày khá ôn hòa.

Nhiều thì năm, sáu ngày, ít thì ba, năm ngày.

Ngay lúc mọi người ở đây cầu khẩn lần này cũng giống vậy, cửa phòng ngủ đóng chặt bỗng truyền ra một tiếng vang thật lớn.

Xuyên thấu cả bức tường cách âm cực tốt, chỉ có thể nói tình huống bên trong không hề ổn tí nào.

Bất kể ai vao cũng là chịu chết.

Nhưng làm quan chấp hành tổng nội vụ, Lục Li không thể giả vờ như không nghe thấy gì.

Vị quan chấp hành trẻ này tìm lại lòng dũng cảm khi đối mặt với quân vương hai tháng trước, mở cửa phòng ngủ, cất bước vào như đi trên băng mỏng.

Tại cửa phòng tắm rộng rãi, y thấy được một mặt tường lõm vào, nơi đó vốn treo một tấm gương lớn.

Hiện tại gương đã nát bét.

Mà trên sàn nhà có một cái… chậu rửa tay điêu khắc từ nguyên thạch, không khó đoán đầu sỏ đập lõm tường đập lõm chính là cái chậu rửa tay xui xẻo này.

À không, đầu sỏ không phải chậu rửa tay, mà là vị quân vương cầm chậu rửa tay đập lung tung khắp nơi kia.

Lục Li nhìn về cuối phòng tắm, khẽ liếc người đang đứng dưới vòi sen…

Sau đó mở to mắt.

“Cút.” Người đàn ông chí cao vô thượng ấy âm u nói ra hai chữ.

Lục Li ngẩn người, sau đó hoàn hồn, lui ra.

Một đường ra khỏi phòng ngủ, quan chấp hành Lục nắm chặt mái tóc màu nâu ngắn của mình, âm thầm phát ra tiếng chuột đùn đất rít gào.

Aaaaaaaaaaaaaaa!

Y thấy trên lưng quân vương ba ba có rất nhiều vết cào và dấu răng!

Được lắm tiểu yêu tinh cuồng dã!

Người đàn ông như quân vương mà cũng dám ngủ!

Không đúng, nên hỏi là… vị dũng sĩ đó còn sống không chứ nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.