Cô biết mình chẳng thể nào thuyết phục được bất cứ ai, nhưng đây chính là sự thật, là giao ước ngầm của riêng cô và Vu Vũ. Nếu không có cậu ấy, thì thế gian này còn có ai tin vào sự cộng hưởng tâm hồn sai lầm này?
.
Người không còn sự sống, máu thì vẫn chảy dường như mãi mãi không ngừng.
Cát Niên đứng lặng im, Hàn Thuật ở bên cạnh nói gì đó, nhưng cô không quan tâm.
Hình như cậu ta có hỏi: “Lẽ nào cậu không xem cậu ấy thế nào?”
Cát Niên lắc đầu.
Dù cô nhìn về phía trước hay ngoảnh lại, đều chỉ có một vệt máu đỏ, còn lại đều là màu xám xịt.
Xe cấp cứu đến, cảnh sát cũng đến rồi, những người phải đến đều đến hết rồi… Có người vây quanh Vu Vũ, một lúc sau người ta nhấc cậu lên cáng, khi chiếc khăn trắng trùm lên mặt cậu, màu đỏ cũng biến mất, một màn đen bao phủ lấy thế giới của Cát Niên.
Cô và Hàn Thuật đều được đưa đến trụ sở công an huyện. Hàn Thuật được hỏi trước, cậu ta được đưa đến phòng khác. Một nữ cảnh sát thấy vẻ hoảng hốt của Cát Niên thì rót cho cô một cốc nước, Cát Niên uống cạn không còn một giọt, lúc này mới biết mình khát hơn mức có thể tưởng tượng.
Không lâu sau một phụ nữ dung nhan bình thường vội vội vàng vàng bước vào. Có vẻ người ấy không nhận ra Cát Niên, nhưng Cát Niên biết đó là công tố viên Thái. Khi còn ở Viện Kiểm sát Thành phố, công tố viên Thái là tấm gương lý tưởng của mọi cô gái. Ngoài vì cô là nữ tinh anh nổi tiếng của cơ quan pháp luật thành phố còn vì vẻ đẹp và sự kiêu ngạo khiến người ta khó quên khi cô còn trẻ. Trong trí nhớ của Cát Niên, công tố viên Thái là một phụ nữ cao và mảnh dẻ, giờ có hơi mập ra một chút nhưng đường nét vẫn còn.
Công tố viên Thái và nhà họ Hàn trước nay quan hệ rất mật thiết. Hàn Thuật gây chuyện, chắc không dám kinh động đến “lão gia” ở nhà, mà chỉ dám tìm cô Thái đến cứu.
Quả nhiên, cô Thái bước vào gian phòng lớn Cát Niên đang ngồi, không thấy người cần gặp cô ra ngoài gọi điện thoại. Xem ra cô thân quen với không ít nhân viên quản lý ở công an huyện, đa số các cảnh sát đi đi lại lại qua đấy đều chào cô. Lúc sau, một người đàn ông có vẻ là lãnh đạo đưa cô vào phòng Hàn Thuật đang ngồi. Cô Thái nhanh chóng dẫn Hàn Thuật ra một cách thuận lợi, bắt tay nói chuyện với lãnh đạo công an huyện rất lịch sự và niềm nở.
Cát Niên ngồi lặng lẽ tại chỗ nhìn Hàn Thuật nhẫn nại đợi cô Thái hàn huyên xong rồi vội vàng kéo cô ra một góc, tay chỉ về hướng Cát Niên. Cô Thái nhìn theo tay cậu rồi lắc đầu. Hàn Thuật lớn tiếng: “Con mặc kệ, con sẽ đi cùng cô ấy!”
“Ông tổ nhỏ của tôi ơi, thế nào thì con cũng phải đợi người ta làm cho xong trình tự, hỏi cho xong chuyện đã chứ!” Cô Thái an ủi.
“Vậy con đợi cô ấy.” Hàn Thuật nói với cô Thái nhưng mắt lại nhìn Cát Niên.
Lúc này, nữ cảnh sát ban nãy dẫn Cát Niên vào phòng Hàn Thuật vừa ra khỏi. Cánh cửa phòng được đóng lại sau khi Cát Niên đi vào trong. Đó là một không gian chưa đến mười mét vuông, chỉ có một chiếc bàn vuông trống trơn và hai cái ghế. Có một cảnh sát nam khoảng bốn mươi tuổi ngồi đó, gầy nhưng nhanh nhẹn, trán có nhiều nếp nhăn sâu.
Dù đang là buổi sáng nhưng rèm kéo kín mít, chỉ có một chiếc đèn chụp treo phía trên bàn. Cát Niên ngồi xuống, nữ cảnh sát kia đi ra ngoài.
Cát Niên cứ cúi gằm mặt, vị cảnh sát an ủi: “Cháu không cần căng thẳng. Vì người chết ở bậc cầu thang có thể là nghi phạm trong một vụ án. Cháu và cậu bạn lúc nãy lại là hai nhân chứng duy nhất ở hiện trường, nên chúng tôi có vài chuyện cần tìm hiểu.”
Cát Niên không nói gì, chỉ khi nghe đến chữ “chết” thì bất giác rùng mình.
“Hãy kể những gì cháu nhìn thấy lúc đó!”
Cát Niên im lặng.
Người cảnh sát nhiều kinh nghiệm này có lẽ đã gặp nhiều người và sự việc kỳ quái, trước mặt chỉ là một cô bé rụt rè sợ hãi, vừa tận mắt chứng kiến một thảm kịch, sợ đến kinh hồn bạt vía, chuyện này cũng là bình thường.
“Cháu đừng sợ, cậu ta đã chết rồi. Tôi họ Hoàng, phụ trách vụ án này. Cháu chỉ cần trả lời tôi vài câu hỏi là có thể đi. Lúc nãy tôi cũng đã hiểu được một vài chuyện từ bạn học Hàn Thuật của cháu. Các nhân viên hiện trường của chúng tôi cũng đã có phán đoán sơ bộ người đã chết chẳng may trượt chân ngã xuống cầu thang. Tôi chỉ muốn biết trước khi Hàn Thuật đến, cũng là lúc khi người đã chết định gây hại cho cháu, cậu ta có nói gì với cháu, hoặc có biểu hiện gì khác thường không?”
Cảnh sát Hoàng rất hài lòng vì sự ôn hòa của mình đã có tác dụng, Cát Niên từ từ ngẩng đầu lên.
“Cậu ấy không hại cháu.”
“Cái gì?” Cảnh sát Hoàng nhất thời nghe không hiểu.
“Cậu ấy không làm hại cháu, cậu ấy là bạn cháu.”
Cát Niên nói nhỏ và yếu, nhưng rất rõ ràng.
“Ý cháu là cháu quen người đã chết?” Cảnh sát Hoàng tỏ ra ngạc nhiên.
Cát Niên nói: “Cậu ấy tên là Vu Vũ.”
Cô không chấp nhận việc gọi người thanh niên dắt tay cô cùng đi qua những năm tháng qua là “người đã chết”.
Cảnh sát Hoàng nhanh chóng ghi chép vài thứ vào sổ, “Ý cháu là Hàn Thuật nói không đúng sự thật. Cháu biết người… Vu Vũ, lúc đó cậu ấy không hề làm hại cháu.”
Cát Niên do dự hồi lâu.
“Sao cháu không trả lời?”
“Cháu không nói Hàn Thuật nói sai sự thật. Cái cậu ấy nhìn thấy không giống với cháu.”
“Không giống điểm nào?”
…
Sau khi Cát Niên vào phòng một lúc lâu thì cảnh sát Hoàng mới quan sát kỹ cô bé này. Cảm giác đầu tiên khi nhìn cô là quá hiền lành lương thiện, đến mức cảnh sát Hoàng nhiều kinh nghiệm không phát hiện ra ngay vết máu hình ngón tay ở cổ chiếc tất màu trắng cô đang đi.
“Tên cháu là Cát Niên phải không, cháu bị thương à?” Cảnh sát Hoảng hỏi.
Cát Niên lắc đầu.
“Cháu cùng Hàn Thuật đến nghĩa trang liệt sĩ để hít thở không khí?”
Cát Niên khựng lại, vẫn lắc đầu.
“Vậy tại sao cháu lại xuất hiện ở đấy? Lẽ nào lại là trùng hợp… Tôi hy vọng tốt nhất là cháu trả lời những câu hỏi của tôi một cách rõ ràng. Tôi hỏi lại, tại sao cháu lại có mặt ở đấy? Theo như cháu nói thì cháu là bạn của người đã chết, có phải cậu ta hẹn cháu ra đó?”
Cát Niên lắc đầu nửa chừng thì nhớ lời cảnh cáo của đối phương, định trả lời thì điện thoại của cảnh sát Hoàng reo.
“Cháu đợi một lát, tôi đi nghe điện.” Cảnh sát Hoàng rời khỏi phòng.
Cát Niên đợi gần một tiếng đồng hồ.
Khi cảnh sát Hoàng lại ngồi trước mặt Cát Niên thì sắc mặt nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.
“Vu Vũ đã giết người, cháu có biết không?” Cảnh sát Hoàng hỏi thẳng vào vấn đề.
Lông mày Cát Niên khẽ run lên.
“Lâm Hằng Quý chết rồi sao?”
“Cháu biết Lâm Hằng Quý?’ Ánh mắt cảnh sát Hoàng trở nên sắc lẹm.
“Cháu sống ở đấy mấy năm, biết rất nhiều người xung quanh đấy.”
“Vậy cháu cũng biết Lâm Hằng Quý sống ở đâu? Sáng nay, khoảng bảy giờ hai mươi phút, bệnh viện gần đó nhận được điện thoại nặc danh gọi xe cấp cứu. Vào lúc đó cháu có đi qua chỗ ông ta không, cháu đã nhìn thấy những gì?”
Cát Niên cuối cùng cũng ngẩng hẳn mặt lên đối diện vớỉ người trước mặt, cô đã đoán được ý của đối phương: “Đúng thế, là cháu đã gọi điện thoại.”
“Làm sao cháu phát hiện được Lâm Hằng Quý bị thương? Theo những gì chúng tôi hỏi cư dân xung quanh, khoảng bảy giờ có người đi qua cửa hàng của ông ta, cửa vẫn đóng rất chặt. Đương nhiên, thực ra thì khóa đã bị hỏng rồi, nhưng một người nếu không đứng gần thì không thể phát hiện ra điều này. Cháu và Lâm Hằng Quý không qua lại thân thiết tại sao sáng sớm lại đến kéo cửa nhà ông ta?”
Cảnh sát Hoàng nghi ngờ không phải vô lý, Cát Niên biết mình chỉ có thể nói đúng sự thật.
“Cháu đi tìm bạn cháu, Vu Vũ. Cháu lo cậu ấy sẽ xô xát với Lâm Hằng Quý.”
“Cũng có nghĩa là cháu biết Vu Vũ cướp của Lâm Hằng Quý?”
“Cậu ấy không…”Cô muốn nói rằng Vu Vũ không cướp, cậu ấy chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình, nhưng trong mắt người khác, trong mắt một cảnh sát, cậu ấy đã cướp của Lâm Hằng Quý, thậm chí đã giết hắn, đây là sự thật. Cũng giống như việc một kỹ nữ tại sao lại bán thân không quan trọng, quan trọng là cô ấy đã trở nên vấy bẩn.
Người khác không cần biết nguyên nhân và những điều không thể cứu vãn đó, họ chỉ cần kết quả.
“Cháu không biết, Vu Vũ không nói cho cháu biết cậu ấy muốn làm gì.”
“Vậy làm sao cháu biết được kế hoạch của cậu ta?”
“Cháu đoán.”
Cảnh sát Hoàng cười, dường như coi đó là một lời nói dối vụng về.
“Cháu đoán? Cháu đoán được cậu ta sẽ đi cướp, hơn nữa còn đoán được đối tượng, địa điểm, rồi lại đoán được Lâm Hằng Quý đang chảy máu sắp chết ở sau cửa, và đoán được Vu Vũ trốn ở nghĩa trang liệt sĩ?!”
Cô biết minh chẳng thể nào thuyết phục được bất cứ ai, nhưng đây chính là sự thật, là giao ước ngầm của riêng cô và Vu Vũ. Nếu không có cậu ấy, thì thế gian này còn có ai tin vào sự cộng hưởng tâm hồn sai lầm này?
“Cháu hiểu cậu ấy. Cậu ấy và Lâm Hằng Quý có thù hằn từ lâu, hơn nữa cậu ấy cần tiền. Lâm Hằng Quý không phải người tốt, hắn dùng thủ đoạn bỉ ối lừa tiền của Vu Vũ.” Cát Niên khẽ nói.
Quan sát kỹ lại Cát Niên một lần nữa, ban đầu cảnh sát Hoàng cảm thấy đây là một cô bé nhút nhát yếu đuối, một chút gió thổi qua cũng run rẩy. Nhưng bắt đầu từ câu hỏi đầu tiên, cô bắt đầu nói, không nhiều, nhưng mỗi từ đều rất rõ ràng, suy nghĩ không hỗn loạn. Không kinh hoàng, không giận dữ, không nước mắt. Đối mặt với một chuỗi thảm án, cô thậm chí có vài phần đờ đẫn. Trừ lúc sửa cách gọi Vu Vũ là “người đã chết” của cảnh sát Hoàng ra, phần lớn thời gian cô như đang kể lại chuyện của người khác.
“Được, cứ cho là cháu ‘đoán được’ chuyện xảy ra. Vậy tại sao khi biết ý định của Vu Vũ, đặc biệt là sau khi thấy Lâm Hằng Quý bị thương, cháu không báo cảnh sát? Không những vậy cháu còn gặp cậu ta ở chỗ ẩn náu. Nếu Hàn Thuật không xuất hiện, có phải cậu ta sẽ chạy trốn, hơn nữa cháu còn giúp cậu ta, vì hai người là bạn? Cháu là học sinh, phải biết những kiến thức pháp luật cơ bản nhất. Biết chuyện không báo, bao che cho nghi phạm cũng có tội.”
Cát Niên không nói gì, cũng không có gì để nói. Nếu có thể, nếu được làm lại, cô biết rõ đó là có tội, thì vẫn sẽ giúp Vu Vũ cao bay xa chạy.
Từ lúc đó, dù cảnh sát Hoàng có hỏi câu gì, phần lớn là cô im lặng mặc nhận, cuộc nói chuyện trở nên miễn cưỡng.
Cát Niên cảm thấy cổ họng đau như lửa đốt, đây là bằng chứng cho thấy cô còn sống.
Nữ cảnh sát rót nước cho Cát Niên ban nãy gõ cửa, bước vào nói nhỏ vài câu khiến cảnh sát Hoàng giật mình, rồi lại để Cát Niên ở lại một mình. Lần này họ đóng cửa, Cát Niên nghe thấy tiếng khóa.
Thời gian chầm chậm trôi, đã giữa trưa, vào cùng với cảnh sát Hoàng còn có vài người khác.
“Tạ Cát Niên, cô phải trả lời rõ ràng, sớm nay khoảng năm giờ sáng cô ở đâu, làm gì?”
Năm giờ sáng… trước mắt Cát Niên hiện lên cơ thể lạ lẫm, mùi mồ hôi dường như vẫn cảm nhận được rõ ràng, cảm giác trên mỗi cen-timet cơ thể, chiếc giường đơn phảng phất mùi ẩm mốc, đôi chân ướt đẫm mồ hôi mà mạnh mẽ của cậu ta, thậm chí cả tư thế rướn người lên của chính mình. Cô thở khó nhọc, nhắm nghiền mắt lại.
“Trả lời tôi!” Cảnh sát Hoàng quát, biểu cảm của anh ta không còn như đối với một nhân chứng nữa mà trở nên đanh thép như đứng trước một tội phạm thật sự.
“Tối hôm qua cháu uống say…”
“Cô còn nói dối? Lâm Hằng Quý đã tỉnh, anh ta nói rõ ràng với phía cảnh sát, cướp và làm hại anh ta ngoài Vu Vũ còn có một người con gái. Lúc đó trời chưa sáng anh ta chỉ nhìn rõ Vu Vũ, nhưng anh ta khẳng định chắc chắn người còn lại chính là cô. Chỉ có cô thường xuyên ở bên cạnh Vu Vũ. Hơn nữa vài năm trước hai người từng có tranh chấp với anh ta. Khi đó chính tay cô đã dùng chai nước ngọt đập vào đầu anh ta, có đúng không?”
“Không thể nào, thực sự lúc đó cháu không có ở hiện trường. Nếu Lâm Hằng Quý không nhìn được rõ mặt người đó thì dựa vào đâu mà cả quyết đó là cháu? Cháu lại việc gì phải đi cứu hắn?”
Cát Niên đứng bật dậy, rồi nhanh chóng bị nữ cảnh sát bên cạnh ấn xuống.
“Cháu hận Lâm Hằng Quý. Hắn… hắn từng… nhưng nếu cháu biết tối qua Vu Vũ làm chuyện ngốc nghếch, nếu cháu đến kịp, cháu nhất định sẽ ngăn cậu ấy!”
“Dấu tay máu trên tất của cô là của Lâm Hằng Quý đúng không? Đương nhiên, cô không thừa nhận cũng không sao. Cô rất thông minh, có lẽ cô biết mình đã để lại ở hiện trường phạm tội dấu vân tay và dấu chân nên hai tiếng sau cô quay lại gọi điện thoại ra vẻ như cứu người. Cô không ngờ Lâm Hằng Quý lại mạng lớn vẫn còn sống, cũng có khả năng cô hối hận vì chuyện mình đã làm, lương tâm trỗi dậy muốn bù đắp…”
“Đấy chỉ là phán đoán của ông, thực tế tôi không làm thế!” Biến cố liên tiếp, ác mộng triền miên, Cát Niên vẫn chưa chấp nhận được cái chết của Vu Vũ thì lại được hay mình thành nghi phạm giết người. Cho dù tâm hồn cô đã thành tro tàn, nhưng một cô gái mới qua mười tám tuổi, làm sao có thể không kinh hoàng trong tình cảnh này?!
“Ai làm gì ông trời đều thấy hết. Hai người tưởng rằng thành công mỹ mãn, nhưng thực ra sơ hở vô số. Trước năm giờ gần đó có một người bán rau đã nhìn thấy Vu Vũ và một người con gái xuất hiện ở gần nhà Lâm Hằng Quý. Điều đó chứng minh Lâm Hằng Quý không nói dối, kẻ phạm tội không chỉ có một mình Vu Vũ. Vừa nãy chúng tôi đã tìm thấy người đó, ông ta nhận ra cô. Tuy không thể khẳng định nhưng ông ấy nói cô gái kia tóc dài đến hông, dáng sau lưng rất giống với cô.”
Cát Niên giật minh, “Cô ấy…” sao cô có thể không biết đó là ai chứ. Không ngờ lúc ấy mà Vu Vũ cũng dẫn theo cô ấy. Cậu ấy luôn mồm nói không muốn Cát Niên mạo hiểm cùng mình, nhưng cô ấy thì có thể sao?
“Cô ấy? Cô ấy là ai?”
Không ai biết chuyện giữa Vu Vũ và Trần Khiết Khiết, mối tình thầm kín của họ chỉ có Cát Niên biết rõ. Đương nhiên, còn có Hàn Thuật biết được chút. Chính Cát Niên khổ sở che giấu giúp họ.
“Cảnh sát Hoàng, ông cũng đã nói, kể cả Lâm Hằng Quý, không có ai có thể chứng minh chính xác người đó là tôi. Lâm Hằng Quý và tôi từng có tranh chấp, trong hoàn cảnh không nhìn rõ đối phương đương nhiên sẽ nói ra tên tôi. Còn về tóc dài, có rất nhiều con gái tóc dài, số người có dáng người giống tôi cũng không phải ít…”
Cảnh sát Hoàng nhìn người bên cạnh với ánh mắt “thấy chưa, tôi đã bảo cô ta rất giảo hoạt mà!”, anh ta từ tốn nói: “Lẽ nào lại trùng hợp có một người khác có tóc dài đến hông, dáng người giống cô, quan hệ thân thiết với Vu Vũ và muốn Lâm Hằng Quý vào chỗ chết?”
Cát Niên mở miệng muốn nói nhưng lại không phát ra tiếng.
“Cô nên biết, đấy là những chứng cứ gián tiếp, nhưng dấu vân tay và dấu chân cô để lại ở cửa hàng của Lâm Hằng Quý là những chứng cứ trực tiếp nhất. Dựa vào một chuỗi những thứ này, định tội cô không phải là khó. Vì thế, tốt nhất là cô nên nói cho tôi biết, tối qua cô ở đâu?” Móng tay Cát Niên đã găm sâu vào lòng bàn tay, đây là kế hoạch của cuốn tiểu thuyết ngu xuẩn nào vậy?!
“Ngọt Ngào, tối qua tôi ở nhà nghỉ có tên Ngọt Ngào, ở gần cửa phía Nam Đại học G. Khoảng bảy giờ sáng nay tôi rời khỏi đó. Không tin các ông có thể kiểm tra.” Cô dần cúi đầu xuống, gần như chạm vào ngực, đó là ký ức ô nhục, cô không muốn gợi nhớ lại.
Hàn Thuật ở bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ, ruột nóng như lửa đốt, cuối cùng cũng đợi được cô Thái quay lại sau khi bị cậu lằng nhằng bắt đi hỏi tình hình. Hàn Thuật vội vã lao lại hỏi: “Mẹ nuôi, thế nào rồi? Tại sao cô ấy ở trong đó lâu thế? Không phải mẹ bảo không có chuyện gì cả, hỏi mấy câu là có thể đi sao?”
Cô Thái chau mày: “Con hét lên cái gì chứ?!” rồi cô hạ thấp giọng, “Cô bạn học đó rất thân với con sao? Cô ta không đi được rồi. Vừa rồi mẹ hỏi phó đội trưởng đội trinh sát. Rất có thể cô ta có liên quan đến vụ cướp của giết người ở gần khu nghĩa trang liệt sĩ sáng sớm nay. Sau này con tránh xa cô ta một chút. Càng lớn càng không hiểu chuyện, lại đi qua lại với những người không rõ ràng như thế…”
“Cái gì chứ?” Hàn Thuật không tin, cười: “Mẹ nuôi nghe nhầm rồi!”
“Chuyện này mà đùa được sao? Người bị cướp suýt chút nữa thì mất mạng. Cô ta làm chuyện này với kẻ sáng nay bị con đánh ngã. Con có biết lúc đó con bị nguy hiểm thế nào không? Cảm tạ trời đất đã không xảy ra chuyện gì!”
Hàn Thuật bắt đầu nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Không thể nào, chắc chắn không thể. Tối qua cô ấy ở cùng con, cả buổi tối ở bên cạnh con…”
“Con nói cái gì?” Cô Thái sững người, vội nhìn ra xung quanh, rồi kéo Hàn Thuật ra một góc kín đáo ngoài hành lang, nói nhỏ: “Con nói linh tinh gì vậy? Sao tối qua con lại ở cùng cô ta. Câu này không nói bừa được đâu!”
“Thật mà mẹ nuôi, con không gạt mẹ đâu, đúng là cô ấy ở cùng con.” Mắt Hàn Thuật đỏ lên. “Mẹ đi nói với họ đã nghi ngờ nhầm người rồi đi. Là ai thì cũng không thể là cô ấy. Họ không tin, con có thể làm chứng cho cô ấy.”
“Tối qua con không về nhà, ở cùng với một người con gái làm cái gì… các con, các con…” Cô Thái mặt tái mét không dám tin.
Hàn Thuật quay mặt đi, không phủ nhận, hai tai đỏ rần đã chứng minh cho phán đoán của cô.
“Hai đứa các con… Hàn Thuật, con giỏi lắm, mới lớn từng này mà làm chuyện xằng bậy với đứa con gái chẳng ra gì, con…”
“Cô ấy không phải đứa con gái không ra gì.”
“Nếu nó hiền lành trong sáng, mới tí tuổi đầu mà đã cùng con… ôi trời ơi, bảo tôi phải nói gì đây…”
“Cô ấy uống say, con phải… phải… cô ấy không muốn…” Hàn Thuật nói càng lúc càng nhỏ, cắn môi muốn bật máu.
Cô Thái ngây ra trong vài giây, sau khi hiểu ý của Hàn Thuật cô tức đến run người, cầm chiếc túi da đánh túi bụi lên người cậu con trai nuôi bảo bối. “Đồ đáng chết… con muốn làm mẹ tức chết hả… mẹ không có con, coi con là con ruột, sai lầm rồi, ba người lớn đã chiều hư con rồi… sao con có thể làm cái chuyện ấy…”
Hàn Thuật khổ sở né đòn, cũng không dám ho he gì.
“Mẹ không quản nổi con nữa rồi, chuyện này bố con mà biết được…”
“Đừng mà mẹ nuôi!” Hàn Thuật hốt hoảng giật lấy túi của cô Thái. “Mẹ nuôi, mẹ tốt với con nhất, mẹ không thể không quan tâm!”
Cơn giận của cô Thái mãi lúc sau mới nguôi ngoai. Dù gì cô cũng không phải phụ nữ bình thường. Sau sự chấn động tạm thời đó, tố chất nghề nghiệp khiến cô không thể không bình tĩnh.
“Hàn Thuật, mẹ hỏi con lần nữa, mọi điều con nói đều là sự thật?”
Hàn Thuật biết tầm quan trọng của việc này, tuy rất cần thể diện, nhưng cũng phải kể lại ngọn ngành cho mẹ nuôi mọi chuyện tối qua, đương nhiên có bỏ qua một số “chi tiết”.
“Cô ấy thật sự ở bên cạnh con cả đêm, con ôm có ấy suốt, khi tỉnh dậy thì đã bảy giờ rồi. Cô ấy không thể là nghi phạm cướp của.”
Cô Thái nói: “Hàn Thuật ơi Hàn Thuật, con là ai, con là con trai của Hàn Thiết Văn, những đứa trẻ khác không hiểu biết pháp luật thì thôi, con mà cũng hồ đồ sao? Chưa nói đến việc con bé kia có thoát được mọi can hệ không, tính ra thì con… con đã phạm pháp đấy!”
Cho dù thường ngày công tác có cứng rắn, nghiêm khắc, căm thù cái ác đến đâu, nhưng khi đối mặt với đứa con trai nuôi như ruột thịt, cô Thái không thể nào nói ra từ “cưỡng dâm”.
Hàn Thuật nói: “Con biết con sai rồi, nhưng con thật sự yêu cô ấy. Mẹ nuôi, sau này con sẽ lấy cô ấy, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được. Mẹ cho con biết con phải làm thế nào làm chứng cho cô ấy, làm gì con cũng đồng ý.”
“Con đồng ý, nửa chữ còn chưa nói ra thì bố con đã lột da con ra rồi! Cả đời ông ấy cái gì cũng có thể không có, chỉ có thể diện là không thể để người khác bôi một vệt đen nào. Con quên bố thường dạy con thế nào rồi sao? Con cho mẹ biết, con bé đó có ý gì với con không… đừng có vòng vo với mẹ… không biết… con… nếu nó kiện con, không biết có kiện được không, con cứ đợi bố con đánh chết trước khi ông ấy tức chết đi. Còn lại mẹ con một mình thắt cổ tự vẫn.”
“Giờ con không lo được cái đấy, phải giúp cô ấy thoát ra đã!”
“Con không được làm chứng!”
“Tại sao? Mẹ bảo con vì thể diện của mình và bố mà khoanh tay đứng nhìn? Thế con còn là người không?”
“Con thì biết cái gì? Con cần thể diện, thế con bé đó không cần chắc? Nó qua đêm với con không phải tự nguyện, chuyện này mà lộ ra con bảo nó còn gì là tự trọng? Nó mới mười tám tuổi, Hàn Thuật, con có nghĩ tới điều này không? Vừa rồi con bảo nó là con gái lớn của Tạ Mậu Hoa, từ nhỏ được đưa đến đây. Mẹ nhớ Tạ Mậu Hoa, ông ta là ai chứ? Ông ta có thể chấp nhận được đứa con gái như vậy sao?… Bố con có thể chấp nhận được sao?… Loạn rồi loạn rồi! Nói chung, Hàn Thuật, chứng minh nó không có mặt ở hiện trường không nhất định phải là con làm chứng. Con không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ cho nó. Mẹ sẽ nói chuyện với nó rồi nghĩ tiếp…”
“Mẹ nuôi, mẹ phải giúp bọn con!”
“Bọn con?” Cô Thái cười bất lực. “Đúng là có vợ quên mẹ, sao mẹ lại ôm lấy chuyện này của con chứ?”