Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất

Chương 1-1: Hãy cho thời gian thêm chút thời gian (1)



Trải dài từ cuối tuổi thơ ấu đến tuổi thất tuần, ở một trang nào đó trong cuốn sổ hồi ức, nếu như bạn đã khóc, thì đó nhất định là đoạn kí ức sâu đậm nhất, là trải nghiệm đau đớn nhất. Người từng quyến luyến không quên, kí ức những tưởng sẽ trân quý cất giấu một đời, cuối cùng đều bị thời gian vùi lấp.

Hãy cho thời gian thêm chút thời gian

Ánh chiều tà chiếu xuống cổ trấn trang nhã, những con ngõ ngoằn nghoèo, những ngôi nhà cổ xưa, mang theo vẻ đẹp tĩnh lặng trong cảnh chiều hôm mông lung. Kiến trúc nhìn có vẻ cũ kỹ đã kinh qua thử thách của năm tháng gió mưa, ngoài nét tang thương , ngoài nét tang thương, còn đượm đầy vẻ điềm đạm của phong vị cổ xưa. Kề sông tựa núi, được núi xanh bao bọc, nơi đây mang dáng vẻ của thành phố núi, lại có phong vị của miền sông nước, là chốn bồng lai tiên cảnh giữa đời thực, làm cho người ta lưu luyến quên đường về.

Si Nhan thích cổ trấn, nhất là những con đường cùng những cơn mưa. Chẳng nhớ là bắt đâu tự bao giờ, vào mỗi ngày mưa, cô luôn thích xỏ dép xăng-đan, giẫm chân lên con đường đá được nước mưa gột sạch trơn bóng. Cảm giác một mình bước trong con ngõ hẻm khiến cô thấy lòng bình yên và khoan khoái lạ thường.

Tiếng nước chảy róc rách, cơn mưa nhỏ rả rích – nếu như bớt đi tiếng chuông điện thoại  khiến tâm tình hỗn loạn thì có lẽ sẽ hoàn mỹ.

Nhìn cái tên quen thuộc nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Si Nhan hơi chau mày. Thế nhưng, ngón tay cô vẫn trượt xuống phím nhận cuộc gọi.

Giọng đàn ông trầm thấp vừa đủ từ điện thoại truyền đến, có pha lẫn bực bội, “Em đang ở đâu vậy?”

Là Ôn Hành Viễn.

Si Nhan nhìn đồng hồ đeo tay theo thói quen, “Còn chưa đến giờ đi làm mà, ông chủ điều tra tiến độ làm việc ạ?”

Ông chủ? Ôn Hành Viễn có vẻ đang cười, “Không sai, xem em có ăn bơ làm biếng không hay không?”, có vẻ đã nghe thấy âm thanh bên cô, anh vội hỏi, “Em đang ở ngoài à?”

Cái anh nhận được là câu trả lời nhẹ nhàng bâng quơ của Si Nhan, “Em đang đi ngang qua phố Tứ Phương”. Cô chưa nói dứt câu, anh dã nghe cô than nhẹ một tiếng, “Ôi…”, sau đó có tiếng xin lỗi truyền đến rõ rệt, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi giẫm vào chân cô rồi?”.

Ông Hành Viễn ân cần hỏi, “Em sao vậy?”.

Si Nhan lùi hai bước, đáp lại người vừa xin lỗi trước, “Không sao đâu , mọi người cứ tiếp tục đi”, cô vội vàng rời khỏi đám đông huyên náo, rồi mới trả lời Ôn Hành Viễn, “Không đi đường thẳng, chặn đường người ta nên bị đụng”.

“Em không sao chứ?”

“Anh tưởng em là thuỷ tinh à, đụng một cái là vỡ chắc? Yên tâm đi, dẻo dai lắ!”

Dẻi dai? Đúng là vô tư đến cực điểm. Ôn Hành Viễn khẽ giấu tiếng thở dài, đi vào chủ đề chính. “Tối qua em đi đâu thế? Gọi đến nhà không có ai nghe máy, bên quán bar thì nói em không đến đó, di động còn tắt máy nữa. Chơi trò mất tích đấy hả?”

Si Nhan đã quen với việc anh theo dõi lịch trình của cô như một bà quản gia điển hình, nhưng giọng điệu vẫn khó nén vẻ mất kiên nhẫn, “Tối qua em tăng ca ở công ty để làm đề án, điện thoại hết pin. Em đã báo với Tử Lương, anh ấy không nói cho anh biết sao?”.

Ôn Hành Viễn trả lời nửa thật nửa giả, “Cậu ta chỉ nói có lẽ em đi tìm tìmh yêu rồi thôi”.

Si Nhan tranh cãi, “Sao anh ấy không nói em đi tìm tình một đêm chứ!”

Giọng điệu của Ôn Hành Viễn bỗng trở nên nghiêm khắc, “Em dám!”.

Si Nhan phá lên cười, “Sao lại không dám, em đang sống giữa thành phố tình yêu đấy, không xảy ra chút chuyện gì đó thì thật quá có lỗi với bản thân”.

Ôn Hành Viễn cười nhẹ một tiếng, “Em đối xử với bản thân tốt thật đấy”.

Anh trêu chọc vài câu trên trời dưới biển, Si Nhan hỏi, “Anh gọi điện không phải chỉ là để tán gẫu đấy chứ? Có gì sai bảo, xin chỉ thị”.

“Không có chuyện gì gấp gáp cả, chỉ là tiến hành quản lý từ xa đối với em, nhân tiện quan tâm đời sống riêng tư của nhân viên một chút thôi.”

“Nếu đã như vậy  khi nào về em sẽ nộp lên sếp một báo cáo bằng văn bản nhé, năm nghìn chữ trình bày tỉ mỉ. Sếp xem qua thái độ của em đã đủ ngiêm túc chưa ạ?”

Ôn Hành Viễn bất đắc dĩ, “xét qua thì thái độ của em quả thật không tồi, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ, , sao em nói như thể anh đang quấy rầy em vậy nhỉ? Mau nói cho anh biết rằng đây là ảo giác đi!”

Si Nhan rất muốn nói với anh rằng: Cảm giác của anh là đúng. Nhưng cô dằn lòng, lúc mở lời giọng điệu dịu hiền hơn nhiều, “Em đang thay anh tiêt kiệm tiền điện thoại, tránh choanh lúc nhìn thấy hóa đơn thanh toán mới tá hỏa phát hiện ra rằng lời nói nhảm vô cùng đắt đỏ. Alo, anh có đang nghe thấy em nói gì không vậy? Ấy, sao lại không có tín hiệu nữa rồi?”.

Rõ ràng nghe thấy bên kia nói “Đừng alo nữa, anh nghe thấy”, cô vẫn đơn phương kết thúc cuộc gọi, sau đó tắt máy, tưởng tượng ra cảnh Ôn Hành Viễn lại một lần nữa gọi đến nhưng gọi không được, bước chân cô nhẹ nhàng, thoải mái hơn hẳn.

Chọc giận Ôn Hành Viễn, ai thành thạo bằng Si Nhan?

Mười phút sau, Si Nhan xuất hiện tại một quán bar có tên “Thời Khắc Duịu Dàng”.

Đỗ Linh hỏi, “Sao hôm nay em đến sớm thế?”

Si Nhan cong môi cười, lô ra hàm răng traăng sáng, “Sợ đến muộn bị trừ gấp đôi tiền thưởng chứ sao!”

Thấy cô cười vẻ mặt không hề ác ý, Đỗ Linh hơi sẳn giọng, “Không nghiêm túc gì hết!”.

Trương Tử Lương đang pha chế rượu trước quầy bar nói chen vào, “Tối qua Hành Viễn gọi điện tìm em đấy!”.

Si Nhan chau đôi mày thanh tú, “Em biết, vừa rồi anh ấy còn đang tiến hành định vị theo dõi em nữa cơ, anh không nói với anh ấy là em tang ca à?”.

“Tối qua động khách, bận túi bụi không có thời gian rảnh, không biết em nhắn tin đến.”

“Thảo nào! Si Nhan uể oải nói một câu, “Anh ấy có nói có chuyện gì không ạ?”.

“Có chuyện gì cậu ta cũng không nói với anh đâu”, Trương Tử Lương mỉn cười nói, “Em mới là nữ chính trong cuộc đời cậu ta”.

Đỗ Linh hùa theo, “Không sai. Chúng tôi chỉ là khách qua đường thôi”.

“Thật ăn ý làm sao. Hai vị ở bên nhau quả nhiên không tồi, vừa khéo phá hoại lẫn nhau”, Si Nhan lấy một chọi hai, thấy Đỗ Linh xoắn tay áo muốn xử lý cô, bèn giả bộ muốn chạy, “Lỡ miệng lỡ miệng, ý của em là, hai người ở bên nhau quả thật xưng đôi vừa lứa, tạo phúc choxã hội!”.

“Nói hươu nói vượn”, Đỗ Linh nhanh  tay nhanh mắt túm cô về, “Phạt em, đi chuyển cái ghế dài bên kia của sổ giúp chị”.

“Chuyển tới đâu thế? Ở đó không phải có một bộ bàn ghế rồi sao?”, song cô vẫn không hề trốn tránh lao động, dứt lời đã cùng Đỗ Linh đi đến bên cửa sổ, xắn tay làm việc, dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ dứt khoát.

Đỗ Linh giải thích, “Tối nào cũng đông nghịt khách, Tử Lương đặt them vài bộ bàn ghế  mới để có them chỗ ngồi”.

“Quán này chúng ta đổi tên thành “Đảo đào hoa” cho rồi!”.

“Ý gì vậy?”

Si Nhan cong mày, “Mời gọi đào hoa tới, làm ăn mới phát đạt chứ sao!”.

Đỗ Linh chọc cô, “Chỉ sợ em mời gọi đào hoa tới, có người đứng ngồi không yên thôi!”.

Lần nào cũng xuyên tạc ý của cô, Si Nhan giả ngốc, “Em không hiểu chị nói gì cả. Trái Đấtthật quá nguy hiểm, em vẫn nên quay về sao Hỏa thì hơn”, không đợi Đỗ Linh lên tiếng, cô bèn đi sang gian phòng bên cạnh.

Đỗ Linh nhìn bóng lưng Si Nhan, lắc đầu, “Em sắp biến thành bà bác trong tổ dân phố đến nơi rồi, sao cô ấy vẫn ngốc nghếch như thế nhỉ? Hành Viễn khổ rồi, lại thích cô nàng giỏi giả bộ thế này!”.

TRương Tử Lương an ủi, trong lòng Hành Viễn ắt hẳn cũng rõ, chúng ta đừng nhọc lòng nữa, tránh gây them phiền phức cho cậu ấy. Suy cho cùng, chuyện tình cảm, người ngoài không nên nhúng tay vào”.

Đỗ Linh không vừa lòng, “Không phải là nhứng tay vào, lửa đã đỏi bỏ them rơm thôi. Tâm tư Hành Viễn ai không nhìn ra chứ? Người an hem như anh không trượng nghĩa gì hết, không giúp người ta một phen!”

Lại giận cá chém thớt nữa rồi! Trương Tử Lương gãi gãi qua đầu ngắn, trưng ra vẻ mặt vô tội, “Anh có khoanh tay đứng nhìn đâu chứ! Mấu chốt là hoàng đế chưa vội, anh sốt sắng cũng vô dụng”.

“Anh chính là người no không biết kẻ đói.”

Chuyện gì thế này? Trương Tử Lương không có lời nào để chống đỡ.

Bóng đem phá tan đi sự yên tĩnh, khi mảnh trăng sáng ngồi tít trên cao nhìn xuống Trái Đất, thành cổ đã trở nên sôi động hơn nhiều. Bầu không khí rộn rã nhanh chóng lan tỏa, tựa hồ tất thảy mọi người, cho dù là một hạt bụi gieo gió thổi tới cũng không cam chịu cô đơn mà bắt đầu sôi sục.

Nhìn con đường dẫn đến quán bar dần trở nên náo nhiệt, nghe tiếng nói mang theo men say của những vị khách trên tầng hai, nghe giọng ậm ờ không rõ hét lên câu ca “có bao nhiêu cuộc tình có thể đến xằng bậy” (1) bị xuyên tạc, Si Nhan không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.

(1)     Xuyên tạc từ một câu hát trong bài hát cùng tên “Có bao nhiêu yêu thương có thể quay về”.

Thấy một tốp khách bước vào, cô cất bước chân nhẹ nhàng tiến đến chào đón, “Chào mừng quý khách đến với Thời Khắc Dịu Dàng, xin mời quý khách đi lối này ạ”. Trên khuôn mặt không trang điểm của cô đượm ý cười ấm áp, nụ cười ấy không có chút miễn cưỡng lấy lệ, vừa chân thành vừa cởi mở. Đúng như Ôn Hành Viễn đã nói: Nụ cười của Si Nhan xuất phát từ đáy lòng, bởi vì thích cái tĩnh và động của thành cổ, thích cảm giác bận rộn, cho nên cô sẳn lòng phơi bày một mặt tươi đẹp cho các vị khách phương xa tới, cũng chính là để an ủi chính bản  thân mình – người tha phương nơi đất khách.

“Nhan Nhan, anh Trương bảo em nghe điện thoại”, tiếng cười nói trong quan bar vô cùng ồn ào, cô nàng đứng quầy phải gào lên với Si Nhan.

“Em tới ngay đây” Si Nhan quay đầu đáp một câu, đưa thực đơn của khách cho quày bar rồi đi tới phòng bên cạnh.

Cầm ống nghe lên, Si Nhan bỗng nhớ đến chuyện gì đó, thấp giọng hỏi Trương Tử Lương, “Ai đấy, nếu là anh ấy thì nói em đang bận”. 

Kết quả, Trương Tử Lương lại lơn tiếng trả lời cô, “Không phải là Hành Viễn”.

Si Nhan ý thức được mình đã bị bán đứng, chấp nhận khó khan tiến về phía trước nhận điện thoại, “Ông chủ”.

Ôn Hành Viễn chất vấn, “cái gì mà không phải là anh hả?”.

Si Nhan cười hì hì, nghĩ cách lừa bịp để vượt qua giai đoạn khó khan, “Anh nghe nhầm rồi”.

Ôn Hành Viễn lại chẳng buồn so đo chuyện này với cô, “Lại ngắt điện thoại của anh, là lần thứ mấy rồi hả?”.

Si Nhan hơi chột dạ, “Ai ngắt chứ, điện thoại của em mất tín hiệu mà”.

“Mất tín hiệu nhiều đến nổi không đếm xuể rồi, trong lòng em biết rõ mà.”

Si Nhan làm trò chọc cười, “Anh biết đấy, môn Toán của em do thầy Thể Dục dạy mà, xin hãy thứ lỗi”.

Ôn Hành Viễn không chút khách khí đả kích lại, “Đừng sỉ nhục thầy giáo Thể dục nữa, theo anh thấy thì em vốn không học Toán”.

Có cần phải thất đức như vậy không ! một lần nữa lãnh giáo được sự sắc bén của ông chủ Ôn, Si Nhan tức giận đến độ nghiến rang kèn kẹt, “Trong lúc nói chuyện không được kẹp súng mang gậy, sẽ làm tổn hại đến khí chất của Tổng Giám đốc Ôn đấy ạ!”.

Với vai trò là ông chủ lớn thực sự của quán bar , Tổng Giám đốc Ôn vô cùng lưu tâm “hừ” một tiếng, “Tổng Giám đốc luôsn bị người ta ngắt máy thì có”.

Cảm thấy bản thân có phần quá đáng , Si Nhan nhận lỗi, “Thôi được rồi, được rồi mà, em xin lỗi còn chưa được sao, sếp đại nhân đại lượng đừng so đo đừng tính toán với đàn bà con gái chúng em nữa, có được không ạ?”.

Ôn Hành Viễn thuận theo nói luôn, “Nếu như em thực lòng cảm thấy áy náy thì sau này ít tắt máy cho anh nhờ!”.

Si Nhan bĩu môi, không chịu hứa.

Ôn Hành Viễn lại khăng khăng đòi cô cam đoan, “Nghe thấy chưa?”.

So về độ quật cường, Si Nhan tự nhận mình không phải là đối thủ của anh, bất đắc dĩ nói, “Nghe thấy rồi, thưa cha”.

Cha Ôn bị chóc tức đến mức bật cười, “Suốt ngày nói bậy bạ”.

Bầu không khí lắng dịu hơn, Si Nhan nói chuyện nghiêm chỉnh, “Tuần sau em về thanh phố A”.

“Về nhà?”, Ôn Hành Viễn tưởng bản thân nghe nhầm, “Sao đột nhiên em lại muốn quay về thế? Si Hạ có việc gì sao?”.

“Không có, là Quý Nhã Ngưng kết hôn, em về làm phù dâu.” Nói đến đây, trong lòng Si Nhan dấy lên cảm giác sợ hãi. Cô vẫn nhớ như in, năm đó rời đi, cô từng hạ quyết tâm không bao giờ quay về nơi ấy nữa, không bao giờ gặp lại người kia nữa. Nhưng thành phố nhỏ như thế, muốn lảng tránh một người hay một vài tin tức cũng không hề dễ dàng. Thế nhưng, dù sao thì nơi ấy còn có người thân của cô, cho dù cô chưa có sự chuẩn bị tốt thì cũng nên quay về.

Vì một người mà phải tha phương nơi đất khách quê người, cô thật nhu nhược biết bao.

Ba năm, tuy rằng Si Nhan chưa chín chắn đến độ có thể mỉn cười đối mặt với người mình ghét, nhưng ít nhiều vẫn có tiến bộ.

So với những rối rắm, ngổn ngang trong thoáng chốc của cô, Ôn Hành Viễn cũng có rất nhiều nổi băn khoăn nhưng không nói ra, anh chỉ hỏi, “Quý Nhã Ngưng? Bạn thân của em ấy hả?”.

Si Nhan được kéo về thực tại, cô khẽ cười, nói, “Chính là cô ấy, em đã từng kể với anh rồi đó. Một người phụ nữ sắp tiến vào tòa thành”.

Ôn Hành Viễn trầm lặng trong giây lát, lúc mở miệng nói tiếp, anh đề cập đến chủ đề cấm kỵ đối với Si Nhan, “em không còn nhỏ nữa, định đến bao giờ mới lấy chồng hả?”

Giọng điệu của anh bỗng nhiên trở nên nghiêm túc mà dịu dàng, hoàn toàn khác với sự sắc bén cay nghiệt thường ngày, chỉ là Si Nhan không để ý đến sự thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của anh, cô trả lời hững hờ, “Người cô đơn và thanh cao như em đây, người bignh thường không thể chịu đựng nổi, nên em khong làm tổn hại người ta nữa. Đừng chỉ nói em như thế, anh còn lớn hơn em, anh nên cân nhắc chuyện này đi. Sao nào, có cần em tư vấn giúp anh không?”.

Ôn Hành Viễn cười, “Chẳng mấy khi em có lòng lo lắng cho anh như thế!”.

Rõ ràng là anh đang cười, nhưng không hiểu sao, bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo. Si Nhan không biết phải tiếp lời anh như thế nào. Chỉ đến khi cô ho vài tiếng vì bị cả, Ôn Hành Viễn ở đầu dây bên kia mới trở về trạng thái bình thường, “Quay về một chuyến cũng tốt, Si Hạ rất nhớ em. Bao giờ em về?”.

“Em được nghĩ một tháng.”

Dài thật. Lần đầu tiên anh cảm thấy kỳ nghỉ dài khiên người ta không vui thế này, Ôn Hành Viễn thở dài hỏi, “Đã đặt vé chưa? Về ngày nào thế?”.

“Ngày kia.”

Ôn Hành Viễn nghe vậy bèn ổn định lại cảm xúc, “Để Tử Lương đưa em đến sân bay, về đến nhà nhớ báo cho anh, còn nữa…”, anh chỉ nói tới đây, cuối cùng dặn dò, “Đừng tắt máy như thế”.

Si Nhan chê anh lải nhải, “Em biết rồi, anh bắt đầu giống cha em rồi đấy!”.

Anh không giáo huấn cô vài câu như thường ngày, ngược lại còn nói, “Thôi cứ vậy đi, anh cúp máy đây”.

Si Nhan gọi giật anh lại, “Ôn Hành Viễn!”.

“Hử?”

Cô lại lí nhí, “Thôi bỏ đi, cũng không có chuyện gì cả”.

“Có chuyện gì em cứ nói, cứ nửa úp nửa mở” , giọng anh cứng ngắt, nhưng trong lòng lại thầm mong chờ đều gì đó.

“Nghe Tử Lương nói ngày nào anh cũng bận rộn tới khuya, em muốn nói anh đừng để mình mệt quá, thức đêm không tốt cho sức khỏe đâu”, Si Nhan nói một mạch, dứt lời bèn cúp điện thoại luôn.

Thành phố G cách đó nghìn dặm, có người đứng trước khung cửa sổ hồi lâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.