Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 25: Gian thần luôn muốn X trẫm 8



Edit: Xanh Lá

Thái phó đại nhân ngày ngày ngủ lại long sàng, mọi người đã thấy nhiều không thể trách, rốt cuộc ngay cả Hoàng thượng cũng chưa từng mở miệng, những người khác lắm miệng làm chi?

Tuy nhiên, đây đều là trước kia, hiện giờ mọi người nhìn Hoàng thượng càng thêm anh minh, quyết định càng thêm chính xác, không ít lão thần trước đây chỉ đứng ngoài quan sát nay đã sôi nổi phản chiến cùng cô. Đám người này vừa phản chiến, trước đây vốn không ưa Thái phó, nay lại càng không vừa mắt hơn!

Hoàng thượng đã mười tám tuổi, sao Thái phó đại nhân còn có thể ngày ngày chạy tới chui chung một ổ chăn với Hoàng thượng? Đây là không đúng!

Vì vậy, đám đại thần sôi nổi yết kiến, thỉnh cầu Hoàng thượng đừng tiếp tục dung túng Thái phó như vậy.

Đường Khanh muốn dung túng Phó Minh Trạm bao giờ chứ. Mấy năm nay đêm nào cô cũng phải lo lắng đề phòng, chỉ sợ thân phận bị phát hiện thôi.

Tiểu hoàng đế gần đây tâm sự nặng nề, Thái phó đại nhân anh minh thần võ sao lại không nhìn ra, chỉ là hắn cũng không nói toạc, mà muốn nhìn xem tiểu hoàng đế nhà mình rốt cuộc sẽ hành động ra sao.

Đêm nay, Đường Khanh nhìn Thái phó lại ngựa quen đường cũ bò lên long sàng, do do dự dự mở miệng, “Thái phó à.”

“Hoàng thượng có việc?” Phó Minh Trạm ôn nhuận mở miệng, dường như không biết cô muốn nói điều gì.

“Thái phó à, tuổi trẫm cũng không còn nhỏ.” Đường Khanh lảng mắt, không dám nhìn thẳng: “Cái đó, ngày ngày ở lại tẩm cung của trẫm cũng không phải biện pháp nha.”

“Ý Hoàng thượng là?” Phó Minh Trạm nghe xong lời này cũng không nổi giận, chỉ cười như không cười nhìn cô.

Đường Khanh có chút bất chấp tất cả, “Trẫm cũng nên tổ chức đại hôn rồi, chẳng lẽ Thái phó vẫn định ngủ lại nơi này của trẫm sao?”

Phó Minh Trạm vậy mà lại không lôi chuyện ‘thiên tàn’ của cô ra nói. Nhìn sợi tóc rũ xuống bên má cô, hắn ôn nhu vén lên, tiếp theo nháy mắt, lại đột nhiên khẽ nâng cằm cô, tà tứ cười nói: “Xem ra mấy năm nay ta đã quá sủng Hoàng thượng, sủng đến mức Hoàng thượng đã quên luôn lúc trước người đăng cơ thế nào.”

Đường Khanh sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng, vốn định cầu cứu hệ thống, không nghĩ tới cái hệ thống rác rưởi kia thế mà lại dám giả chết với cô! Cuối cùng, cô chỉ có thể tự mình căng da đầu chống đỡ. Nhưng còn chưa đợi cô mở miệng, liền nghe Thái phó bá đạo kia nói, “Hoàng thượng muốn đại hôn, cũng không phải không thể, tuy nói Hoàng thượng……” Hắn vừa nói vừa liếc nhìn thân dưới đối phương, híp đôi mắt nguy hiểm, cực kỳ thong thả phun ra một câu, “Thần nhịn hai năm, nếu Hoàng thượng cảm thấy không cần nhịn nữa, vậy chọn ngày không bằng trúng ngày.”

Tẩm cung hết sức ấm áp, lư hương đốt huân hương thượng hạng, mùi hương thanh đạm cực kỳ hợp lòng người, thoảng trong không khí còn có chút mùi thuốc nhàn nhạt.

Mà dưới thân hắn, tiểu hoàng đế búi tóc chưa chải, áo bào hơi rộng rãi, đang chớp đôi mắt như làn thu thủy mê mang nhìn mình.

Đúng là một hình ảnh đẹp đẽ.

“Hoàng thượng đang quyến rũ ta sao?”

Đường Khanh tức giận trừng mắt, tuy nhiên, dáng vẻ này của cô mặc dù là tức giận cũng không có nửa điểm khí thế, ngược lại càng thêm vài phần phong tình, khiến hắn mê mẩn không nỡ buông tay.

Phó Minh Trạm cũng không để bản thân chịu thiệt, một tay giữ lấy gáy cô, hôn lên môi cô từ khẽ cắn đến gặm cắn kịch liệt, không cho cô chút cơ hội kháng cự nào.

Nhiệt độ khiến người ta hít thở không thông ập về phía Đường Khanh, cô chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, mà lúc này, bàn tay đặt sau gáy cô đã chậm rãi chuyển qua bên hông, vòng lấy thân mình mềm mại của cô trong khuỷu tay hắn, một tay khác theo quần áo đã cởi một nửa, chậm rãi lần vào……

Xúc cảm tê dại theo đó mà đến, Đường Khanh kinh hãi phát run cả người.

Phó Minh Trạm buông đôi môi thoáng hiện sưng đỏ của cô ra, tiếp theo hắn liền nghe được một tiếng tiếng cười như chuông bạc.

“Ha ha ha ha ha…… nhột quá!”

Người trong ngực đột nhiên vặn vẹo, khiến không khí vốn tốt đẹp không còn sót lại chút gì.

Sắc mặt Phó Minh Trạm tối tăm, đợi người trong ngực không còn vặn vẹo nữa, lúc này mới mở miệng, “Cười xong? Chúng ta có thể tiếp tục rồi?”

Đường Khanh khó khăn lắm mới ngừng cười, sao lại cho phép tiếp tục được, cô lập tức đẩy hắn ra, tay run rẩy chỉnh lại trang phục không biết đã bị tháo lỏng lúc nào.

“Thái phó ngươi bình tĩnh nha!”

“Ta rất bình tĩnh.”

Đường Khanh nhìn sắc mặt đầy khói mù kia, nghĩ đến việc hắn chính là nam chính sẽ hắc hóa, tâm tình bất chấp tất cả lúc trước đã không còn sót lại chút gì, chỉ có thể dỗ ngọt: “Việc trẫm là một phế nhân, Thái phó ngươi cũng biết, chỉ là gần đây các đại thần đều yết kiến, mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó lại đều chỉ về phía ngươi, trẫm thấy mà đau lòng cho ngươi hết sức.” Vừa nói, cô vừa lén nhìn vẻ mặt hắn, thấy hắn vẫn chưa tức giận, lúc này mới nói tiếp: “Thái phó anh dũng thần võ, vì một phế nhân như trẫm lại bị người khác nói thành như vậy, thật không đáng.”

Tiểu hoàng đế rũ đầu nhỏ hết sức đáng thương nói ra lời này, Phó Minh Trạm nghe mà đau lòng quá đỗi. Hóa ra lời tiểu hoàng đế nói ra trước đó đều là suy nghĩ cho mình.

Khúc mắc trong lòng nháy mắt tiêu tán, hắn lại sủng nịch ôm cô vào lòng một lần nữa, “Được rồi, không làm khó ngươi nữa, sớm nghỉ ngơi chút đi.”

Đường Khanh có chút hồ nghi trong lòng, chẳng qua sát thần đã muốn cô ngủ, vậy cô vẫn nên ngoan ngoãn ngủ thôi.

“Được.”

Đắp chăn cẩn thận cho tiểu hoàng đế, Phó Minh Trạm khẽ hôn lên trán cô, “Ta đi ra ngoài có chút việc, đêm nay ngươi ngủ một mình nhé.”

Đường Khanh chui trong ổ chăn ấm áp, chỉ lộ đôi mắt nhỏ giọng ừm một tiếng, liền nhìn theo hắn rời đi. Xác định hắn sẽ không trở về, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.

Một đêm ngủ ngon, Đường Khanh vừa duỗi eo lười biếng, vừa cho người tiến vào hầu hạ mình.

“Giờ nào rồi?” Tiếp nhận nước súc miệng tiểu cung nữ đưa tới, cô thích ý nói, hôm qua ngủ thật đẫy giấc, cô sắp không nhớ nổi mình đã bao lâu không ngủ ngon như vậy rồi.

“Đã sắp qua giờ Thìn.” Tiểu cung nữ cung kính nói.

Đường Khanh lại cả kinh sặc một tiếng, “Cái gì? Giờ Thìn? Sao không ai gọi trẫm dậy vào triều sớm?”

Tiểu cung nữ ‘Thịch’ một tiếng quỳ trên đất, sợ hãi nói: “Là Thái phó phân phó, không cho bọn nô tỳ quấy rầy Hoàng thượng ngủ.”

“Thái phó đi đâu rồi?”

Dứt lời, toàn bộ cung nữ thái giám trong tẩm cung lại đồng loạt sợ hãi quỳ xuống đất, không dám lên tiếng.

Thấy thế, Đường Khanh nhạy bén nhận thấy nhất định hôm qua nam chính đã làm ra đại sự gì đó, nếu không bọn họ cũng sẽ không có phản ứng như vậy.

Chắc hẳn câu hỏi này đã gây khó xử cho đám cung hầu, Đường Khanh phất phất tay cho bọn họ lui xuống, nhóm cung hầu không quyền không thế không dám mở miệng, cô còn có thể tìm những người khác. Đã hai năm rồi, trong triều cô vẫn có mấy thân tín.

Nhưng tin tức mà đám thân tín này mang đến lại là Thái phó đại nhân một đêm san phẳng dinh thự của mấy vị đại thần Nội các.

Đường Khanh trợn tròn mắt, đầy mặt kinh ngạc, mấy đại thần Nội các này đều là nguyên lão hai triều, tuy đều đã già sắp đến lúc về hưu, nhưng đức cao vọng trọng, nam chính trước nay đối với bọn họ vẫn luôn có vài phần tôn kính khách sáo, sao tự dưng lại đi trêu chọc bọn họ?

Ngừng lại một chớp mắt, cô rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận, mấy đại thần này chẳng phải là mấy người yết kiến thỉnh cầu cô đại hôn hay sao……

Khóe miệng thoáng run rẩy, nam chính quả nhiên không chọc được, mặc dù hắn còn chưa hắc hóa.

Các vị đại thần trong một đêm ‘bất hạnh trúng thủ đoạn thâm độc’ đương nhiên muốn đi tìm thánh thượng tố khổ, ai ngờ lại được nghe thông báo thánh thượng bệnh nặng không gặp bất luận kẻ nào. Đường Khanh lúc này có thể gặp thân tín, cũng là lén truyền bọn họ sau lưng Thái phó mà thôi.

Nam chính thù rất dai, Đường Khanh cũng không dám cứng đối cứng, cuối cùng chỉ có thể cho lui thân tín dưới ánh mắt thất vọng của người này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.