Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 44: Đàn dương cầm không phải là hoàng tử



=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Đây là một căn nhà vừa mới được sửa sang và lắp đặt trang thiết bị nên bốn mặt tường phòng khách vẫn trống trơn không chút tì vết.

Diệp Gia Lâm đứng ngoài cửa nhướng mày nhìn vào trong rồi ngả ngớn huýt sáo: “Đây là chỗ trú cho dân chạy nạn à? Mộc mạc giản dị thế này…”

Lôi Quân đẩy cậu vào trong: “Bớt nói nhảm đi… Em thấy có dân chạy nạn nào được ở trong căn nhà ba tầng và có bể bơi ngoài sân không? Chẳng qua tôi định chờ em đến rồi mới trang trí thôi, đỡ mất công làm trước rồi em lại kén cá chọn canh soi mói đủ điều nữa.”

Nói là ‘chưa trang trí’ thì cũng không đúng vì phòng ngủ ở lầu 2 đã được trang trí rất cẩn thận, vừa đẩy cửa vào là chiếc giường cỡ lớn chiếm mất một phần ba căn phòng đã đập thẳng vào mắt.

“Hình như tôi chỉ nói là dọn tới đây ở chứ có nói là ở chung với anh đâu nhỉ?” Diệp Gia Lâm đá tấm thảm dưới chân rồi quay đầu lại nhìn người đang ngoan ngoãn khuân vác đồ cho mình.

“Giữa hai chúng ta thì lời ai nói có giá trị hơn?” Lôi Quân bước thẳng tới giường ngủ rồi mở hành lý đổ hết ra: “Đã vào tới nhà tôi rồi mà em còn muốn ý kiến ý cò hả?”

Ở bên nhau được một thời gian thì cuối cùng Lôi Quân cũng hiểu rõ tất tần tật về con người cậu— Đó là lúc nào cũng phải yêu chiều… Nhưng yêu chiều mọi lúc mọi nơi mọi tình huống thì lại không được, trong những tình huống mang yếu tố quyết định thì phải giữ thái độ kiên quyết mạnh mẽ để chèn ép cho bằng được mới thôi.

Ví dụ như vấn đề bọn họ vừa mới thảo luận, nếu cứ để Diệp Gia Lâm nói tiếp thì kết quả cuối cùng người có lý sẽ là cậu, vậy chi bằng dẹp lý lẽ sang một bên rồi nói thẳng luôn là miễn thương lượng.

Cùng lắm là… Sau này làm mấy chuyện ấy ấy thì nhường cậu đôi chút là xong ngay.

Nghe Lôi Quân nói xong, Diệp Gia Lâm không vui bĩu môi: “Xí~ Đầu trộm đuôi cướp… Tôi nói cho anh biết nhé Lôi Quân, tôi chỉ đến nhà anh ở tạm vì đời sống tình dục của anh hai thôi chứ chẳng liên quan gì tới anh cả nhé!”

“Rồi rồi rồi, em không liên quan gì tới tôi hết mà tôi mới là người liên quan tới em…” Lôi Quân vừa thuận miệng đáp vừa duỗi tay nhấc một miếng vải sặc sỡ trên giường lên: “Sao em mang theo ít quần áo quá vậy…? Mà thôi, em thích gì thì lát nữa chúng ta đi mua là được.”

“Đừng có đụng vào quần bãi biển Hawaii của tôi!” Diệp Gia Lâm nhanh tay giật cái quần lại, lửa giận bùng lên: “Đúng là phường trộm cướp bỉ ổi, hai con mắt chỉ biết nhìn chằm chằm vào quần đùi của người ta.”

Gã họ Lôi bị cứng họng nào đó cảm thấy rất uất ức— Rõ ràng là do cái quần bãi biển đó quá bắt mắt thôi mà, quần đùi gì đâu mà xanh đỏ tím vàng lòe loẹt nhất đống quần áo nên sức hấp dẫn mới tăng cao…

Vì thế, Lôi Quân lại quen tay quen chân kéo Diệp Gia Lâm lại hôn, quyết định ‘dùng bạo lực để đánh bay mọi thủ đoạn’. Gã ngậm cắn môi cậu, dùng thái độ mạnh mẽ để chặn hết tất cả những lời mắng mỏ oán trách chưa kịp thốt ra kia. Cả hai người nằm trên giường đều không ngờ mình sẽ hoang phí tận đó thời gian, cuối cùng quyết định gọi pizza để ăn tối.

Diệp Gia Lâm khoanh chân ngồi trên thảm, vẻ mặt khó chịu: “Mới có ngày đầu tiên mà đã ngược đãi dạ dày nhau rồi… Ghét mấy món ăn nhanh của phương Tây này thật đấy.”

Lôi Quân liếc ‘miếng bánh’ trong tay mình rồi hung hăng cắn một miếng, động tác nhai nuốt cực kì tàn nhẫn.

—-Thằng nhóc chết tiệt này cố ý!!! Biết rõ gã ghét cơm Tây mà vẫn gọi người giao tới… Đã vậy còn cướp luôn lời thoại của người ta!

—-Cậu cứ gây rối thế này đúng là được đằng chân lên đằng đầu… Nhưng mà đáng yêu… Phá thì cứ phá đi, cùng lắm là tới lúc tập thể dục vận động mạnh đòi lại là xong ngay ấy mà.

Khoảng thời gian xử lý cho xong bữa tối, cả hai người đều ôm những tâm tư riêng nên thứ ăn vào miệng chẳng thấy tí vị nào.

Ông chủ Lôi cắn thêm một miếng, cuối cùng không nuốt nổi nữa mới đặt miếng pizza xuống rồi cầm giấy lên lau tay. Gã còn chưa kịp nói gì thì đã bị Diệp Gia Lâm chặn họng.

Cậu bảo: “Đi rửa tay đi… Dù không sạch như anh trai tôi thì cũng phải được cỡ tôi chứ?”

Lôi Quân chẳng nói chẳng rằng đứng dậy bỏ đi, lúc về thì hai tay ướt đẫm, nước nhỏ tí tách.

Gã biết rõ lúc nào nụ cười trên mặt cậu cũng trông rất ngứa đòn nhưng sâu trong mắt cậu lại ánh lên chút lo lắng băn khoăn và rất nhiều nhạy cảm.

Gã nghĩ… Diệp Gia Lâm là người có thể đi qua đêm không về nhà, có thể bỏ nhà trốn đi trong một phút xúc động, có thể đi bụi một tuần liền không thấy mặt đâu— Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là một ‘trò chơi’, cái vốn cậu có để chơi chính là sự ỷ lại và tin tưởng hoàn toàn vào người thân của mình.

Nên với cậu mà nói thì hành động chuyển đến đây ở chỉ là một trải nghiệm mới…

Có lẽ, trải nghiệm đó chính một thứ mang tên ‘tìm được chốn về’.

Lôi Quân bước tới ngồi xuống sau lưng Diệp Gia Lâm rồi kéo cả người cậu vào lòng, cúi xuống xoay đầu cậu lại, đặt nụ hôn lên trán cậu và trầm giọng nói: “Em quen mặt tiểu Tôn nhất trong đám người đi theo tôi nên mai tôi sẽ gọi cậu ta tới để giúp em trang trí căn nhà của chúng ta nhé?”

Diệp Gia Lâm thoải mái chùi hai ngón tay dính dầu mỡ vào vai gã rồi lên tiếng: “Ý anh là tôi muốn làm gì căn nhà này cũng được đúng không?”

“Em định làm gì?” Ông chủ Lôi rất hào phóng.

Hai mắt Diệp Gia Lâm sáng trưng như đèn pha, rất nhiều ý tưởng cậu từng muốn làm nhưng lại không dám nói với anh trai chợt ùa về: “Phòng đọc sách ở lầu một đổi thành phòng ghi âm nhé?”

Lôi Quân gật đầu không cần nghĩ ngợi: “Được.”

“Phòng cho khách ở lầu một đổi thành phòng nhạc cụ nhé?” Nhạc cụ cũng do anh mua nhé… Diệp Gia Lâm có voi lại đòi Hai Bà Trưng.

“Dễ thôi.” Lôi Quân ôm trọn eo cậu, tay kia chống phía sau có vẻ khá là thích ý.

“Phòng khách tầng trệt đổi thành sân khấu nhỏ nhé?” Phải lắp đặt hệ thống đèn và âm thanh hiện đại nhất… Người nào đó bắt đầu huyên thuyên. Lôi Quân bận nghe điện thoại nên không để ý đến xung quanh. Mãi đến khi tắt điện thoại gã mới phát hiện ra ngoài phòng khách vang lên tiếng nhạc—- Là tiếng đàn dương cầm.

Gã bất giác lặng đi, động tác cũng chậm lại trong vô thức.

Gã từng nghe được tiếng đàn guitar cậu đánh lúc ôm đàn tựa người vào quầy bar, từng nghe được tiếng guitar điện cậu quẩy trên sân khấu, thậm chí có lần còn nghe được tiếng trống tra tấn lỗ tai cậu gõ khi bất chợt nổi hứng… Nhưng gã chưa bao giờ được nghe tiếng đàn dương cầm từ tay cậu.

Gã biết rõ cậu rất yêu quý cây đàn dương cầm.

Tầng trệt chỉ có mỗi sàn gỗ, ngoài cây đàn dương cầm màu đen kia thì trong phòng khách rộng lớn chẳng còn vật nào khác… Thiết bị chiếu sáng cũng chỉ là một cái đèn huỳnh quang nhưng bấy giờ nó lại không được bật.

Trên người Diệp Gia Lâm chỉ có mỗi chiếc áo ngủ vải bông đen, cậu ngồi bên cây đàn với mái tóc vẫn còn ẩm nước— Vì không có đèn nên căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi ánh trăng nhàn nhạt.

Lôi Quân chẳng am hiểu về âm nhạc là mấy. Nếu Diệp Gia Hành có ở đây thì hắn sẽ biết cậu đang đánh《Khúc luyện của Chopin》và nếu có thêm chị Mai thì sẽ biết đây là khúc thứ ba được đánh với hợp âm Mi Trưởng.

Tiếng đàn du dương ẩn chưa một sức mạnh khiến con người ta phải giữ im lặng tuyệt đối…

Khúc nhạc này còn có một cái tên khác đó là《Khúc biệt ly》.

Tiếng đàn ngân vang trong không gian rộng lớn, ánh trăng lấp ló ngoài cửa sổ cùng với giai điệu khi trầm khi bổng và mái tóc vẫn còn ẩm nước của người đang nhắm mắt chơi đàn, tất cả… Đẹp như tuổi xuân của một đời người.

Lôi Quân khoanh tay tựa lưng vào cạnh cửa. Trong không gian mờ ảo ấy, gã chợt thấy được thứ ảo giác rằng những đầu ngón tay đang lướt trên phím đàn kia có một vầng sáng bạc lặng lẽ xuất hiện rồi dần tan vào không khí.

—- Nếu tất cả những gì gã thấy là thật thì đó chắc chắn là ‘âm nhạc’.

Trong tiếng đàn du dương ấy, Lôi Quân lặng lẽ bước tới đứng sau lưng rồi choàng người lên ôm lấy vai cậu— Lớp áo vải bông hơi ẩm ướt, làn da dưới chất vải mỏng manh kia lành lạnh… Người cậu không thoảng mùi sữa tắm nên vùi đầu xuống chỉ ngửi được mùi hương và hơi thở thuộc về riêng cậu mà thôi.

Diệp Gia Lâm nâng tay phải lên khỏi phím đàn rồi cúi đầu nhìn tay mình. Trong bóng tối thuộc về màn đêm và sắc đen của cây đàn, những ngón tay trắng nõn kia khiến lòng người rung động hơn bao giờ hết.

Diệp Gia Lâm cúi xuống vê ngón cái với ngón trỏ rồi khẽ hỏi người đang đứng phía sau: “Lôi Quân… Anh thích tôi phải không? Thích cỡ nào thế?”

Ngày thường Lôi Quân rất hào phóng thoải mái và chẳng mấy khi quan tâm tới mấy chuyện vặt vãnh nhưng chỉ có tiếng ‘thích’ và ‘yêu’ là gã chưa từng nói với Diệp Gia Lâm… Không ngờ người đàn ông này lại ngượng ngùng với mấy thứ nhỏ nhít như thế.

Bị hỏi thẳng thế này, gã siết chặt vòng tay đang ôm cậu, ‘ừ’ nhỏ.

—-Thích gì gì đó… Chưa bao giờ nghĩ tới.

—-Mà chẳng biết từ khi nào, khát vọng muốn có được cậu lớn dần và ngày càng trở nên khó kiềm nén…

—-Dù làm bất cứ việc gì thì gã cũng dần quen với việc ưu tiên nghĩ đến cậu và xem cậu như tâm của cả vòng tròn sống.

—-Nếu tình cảm đó không phải là ‘yêu’ thì nó là cái gì…?

Diệp Gia Lâm đập cánh tay đang ôm vai mình rồi cười khẽ như vừa nghe được một câu chuyện cười: “Sao lại thế được nhỉ…? Tôi biết bản thân mình rất dễ khiến cho người ta ghét… Anh thích tôi ở điểm nào? Tôi giỏi nhất là đi gây chuyện, giỏi nhì là nũng nịu và sống buông thả… Hình như thứ duy nhất đem ra khoe được chỉ có gương mặt và cơ thể này thì phải? À quên~ Tôi còn biết chơi nhạc nữa… Chỉ có bấy nhiêu thôi đó… Hay là chúng ta chỉ làm ‘bạn tình’ với ‘bạn giường’ thôi được không? Tại sao chúng ta cứ phải tạo thêm một mối quan hệ ràng buộc nhau thế?”

Lôi Quân không quan tâm tới Diệp Gia Lâm, gã cúi người độc ác để lại một dấu răng trên vành tai rồi men theo sườn mặt hôn lên môi cậu, chẳng những không trả lời mà còn chặn luôn tất cả những câu hỏi phía sau.

—-Không, gã chỉ không mở miệng trả lời thôi… Chả nhẽ hành động không thể biểu đạt được đáp án chắc?

Ôm và hôn sau đó là vỗ về nơi sâu nhất của một con người… Đến một ngày nào đó, nó cũng sẽ chạm tới chiều sâu của tâm hồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.