Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn tài xế nhà họ Hạ đã đưa Hạ Phi Phi tới trước cổng nhà Vân Thường Hi. Cô vui vẻ ngồi lên xe, cả hai cùng đi tới một trung tâm thương mại đông đúc cách đó hai cây số. Hai người đi dạo một vòng, mua nhiều đến mức không còn tay xách mới chịu dừng lại.
– Ấy, quán ruột của cậu kìa, vào uống đi.
Hạ Phi Phi vừa nói vừa chỉ tay vào quán trà sữa có đèn sáng rực. Vân Thường Hi cười nhẹ, sau đó nhanh chân đi tới.
– Này, tớ bảo, sao cậu lại thích chú Lập vậy? Người thô kệch, thực sự không hợp với cậu. Cậu bạn lớp bên cao ráo, đẹp trai như vậy, hai người quả là trời sinh một cặp.
Vân Thường Hi nhìn cô bạn mình hết lời tâng bốc người kia, chỉ mỉm cười đáp, giống như một người đã có hơn mấy chục năm kinh nghiệm trong tình yêu:
– Cậu không biết chú ấy có bao nhiêu hấp dẫn đâu. Cậu bạn gì gì mà cậu nói hoàn toàn không có cửa. Hơn nữa, chú ấy… là người luôn xuất hiện khi tớ cần.
Cô chợt im lặng, tâm trí rơi vào miền xa xôi nào đó.
Mùa đông sáu năm trước. Tiếng chuông trường vang lên đã lâu, bạn bè đã dần về hết, chỉ còn một mình Vân Thường Hi đứng dưới mái hiên, ngắm mấy giọt mưa từ trên rơi xuống. Cô bé mặc chiếc váy hồng đáng yêu, tay nắm chặt lấy quai cặp. Đột nhiên, chiếc xe đen kì quái xuất hiện, tiến tới gần cô. Trông có vẻ rất giống chiếc xe mà chú Lưu vẫn hay lái nhưng lại có vẻ không giống. Đúng rồi, biển số xe không giống. Vân Thường Hi dứt khoát lùi lại, mắt kiên quyết trừng lên.
Một gã đàn ông bước xuống, mặc đồ đen, đeo kính đen, trên mặt còn có một vết sẹo dài rất đáng sợ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang đầy hơi lạnh nói với Vân Thường Hi:
– Cháu bé, ba mẹ chú Lưu bị bệnh nên phải về đột xuất. Chú ấy bảo chú tới đón cháu.
Cô dè chừng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt kia, nghiến răng kin kít:
– Chú lừa trẻ con à? Chú Lưu làm gì có gia đình? Chú ấy là trẻ mồ côi.
Gã kia đờ người trong giây lát. Không phải bảo lũ đàn em điều tra kĩ rồi sao? Sao chú Lưu có ba mẹ gần bảy mươi tuổi lại thành trẻ mồ côi rồi?
Thật ra Vân Thường Hi đang nói dối, cô tranh thủ lúc tên kia đang đực mặt suy nghĩ liền co chân bỏ chạy. Vân Thường Hi là con của một chính trị gia, việc bị bắt cóc để uy hiếp lấy quyền dường như đã thành “thói quen”, cho nên với tình huống khi nãy, cô hoàn toàn nhận biết được.
Vân Thường Hi lém lỉnh, dùng thân hình bé nhỏ luồn lách khắp nơi, trốn chạy trong tiếng la hét của bọn chúng.
– Bắt nó lại mau! Đ* m* lũ ăn hại!
Một đứa trẻ mười hai tuổi, cho dù tinh ranh cỡ nào cũng không thể không hoảng sợ. Vân Thường Hi chạy rất lâu, rất lâu, cuối cùng lại chạy vào ngõ cụt. Cô vốn dĩ định leo qua hàng rào bên kia nhưng không kịp, bọn chúng đã đuổi tới nơi rồi.
– Nhỏ người mà chạy nhanh gớm nhỉ? Mày chạy đi đâu hả con chuột nhắt kia?
Cô đã bị dọa sợ đến run người nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói:
– Bên kia cho chú tiền để bắt tôi chứ gì? Được, tôi có tiền, chú lấy không?
Mấy gã kia cười khẩy:
– Nhóc con như mày thì có được mấy đồng? Cho dù ông già mày…
Chưa kịp để chúng nói hết câu, cô đã rút trong túi ra chiếc thẻ màu đen. Tuy không phải loại cao cấp nhất, nhưng ít ra nó là thẻ đen.
– Chừng này đủ không?
Bọn người kia thấy tiền thì lóa mắt, liếc mắt nhìn chiếc thẻ được kẹp giữa hai ngón tay, nói:
– Ái chà, bọn trẻ con như mày sướng thật đấy nhỉ?
Vân Thường Hi đang định ném lại thẻ để chạy thoát thân, ai ngờ Lập Khang Dụ lại đến, kéo cổ áo cô đưa ra sau lưng mình.
– Tao cho mày lấy à?
Vân Thường Hi chớp mắt. Cái hàng rào đằng sau này mở được à? Hay là Lập Khang Dụ dùng phép thuật đi xuyên qua. Trong đôi mắt nhỏ bé bây giờ chỉ toàn là bóng lưng vững chãi của anh. Cô từng nghĩ rằng, phải chăng anh là vị nam chính bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình mà cô vẫn hay đọc? Nếu vậy thì cô chính là nữ chính rồi. Đến cuối cùng hai người họ sẽ lấy nhau phải không?
Vân Thường Hi suy nghĩ đến ngớ người, ánh mắt dường như còn tỏa ra chút ánh sáng dịu nhẹ.
Lập Khang Dụ là kiểu người nói ít làm nhiều, còn chưa kịp để cho bọn kia uy hiếp hay hăm dọa vài câu đã khiến chúng ngã lăn quay ra đất. Sau khi dọn dẹp xong, anh quay lại bế cô lên. Cô cũng không phải dạng thấp còi gì nhưng đối với Lập Khang Dụ lại nhẹ tựa lông hồng, anh muốn bế là bế, nâng là nâng.
– Lần sau cháu đừng đưa thẻ cho bọn chúng. Nếu lỡ chúng vừa lấy thẻ vừa lấy người thì sao?
– Không phải còn chú đây sao? Chú sẽ đến cứu cháu mà.
– Ngốc!
Lập Khang Dụ còn gõ nhẹ vào đầu cô một cái. Vân Thường Hi từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng bị đánh roi nào, vậy mà anh lại làm thế. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô đã trừng mắt la hét rồi. Có lẽ cô chỉ bị khuất phục trước anh mà thôi.
Lập Khang Dụ lúc đó chỉ mới hai mươi hai tuổi lại cao ráo, khỏe mạnh cho nên không ít người ngoái nhìn.
– Đứa bé kia là con của anh ấy à?
– Chắc là em gái thôi. Anh trai trẻ thế mà.
Vân Thường Hi nghe hết những lời đó, ngay lập tức dang rộng hai tay ôm chặt lấy cổ anh, ánh mắt khiêu khích đáp trả lại mấy chị gái trên đường.
Lập Khang Dụ đương nhiên không để ý gì, chỉ đột nhiên cảm thấy có chút hơi ngạt thở.
– Này, này! Cậu ngẩn ngơ gì đấy?
Hạ Phi Phi quơ tay trước mặt cô, khó hiểu hỏi:
– Sao thế? Trà sữa không ngon à?
– À không, không có gì.
Cô dùng ống hút khuấy ly trà sữa suýt nữa thì bị tách kem của mình, tò mò hỏi:
– Mà này, cậu nghĩ chú Lập sẽ thích mẫu người thế nào?
Hạ Phi Phi hút một hơi, sau đó thở dài đáp:
– Thường Hi, cậu đã hỏi câu này bảy bảy bốn chín lần rồi đấy. Chưa chán nữa à?
– Nhưng tớ không cam tâm.
Cô không cam tâm cũng đúng, vì những gì Hạ Phi Phi nghĩ hoàn toàn trái ngược với mong muốn của cô.
– Chú ấy lớn tuổi rồi, đương nhiên sẽ thích những người trầm ổn. Còn cậu…quá hoạt bát, quá năng động. Hai người hoàn toàn không hợp đâu.
Vân Thường Hi nghe cô bạn thân lặp lại đáp án kia, trong lòng không khỏi buồn rầu, ngay cả vị trà sữa yêu thích nhất cũng không muốn uống nữa.
Nhưng chỉ một giây sau, một Vân Thường Hi chí khí hừng hực lại xuất hiện.
– Chắc chắn tớ sẽ làm được. Tớ sẽ khiến chú ấy thích tớ.
Hạ Phi Phi hết cách, đã khuyên nhủ cô mấy năm rồi, bây giờ chẳng nói thêm được gì nữa.
– Kế hoạch tỏ tình vào ngày sinh nhật xem như thất bại rồi. Cậu định làm gì tiếp theo?
Vân Thường Hi đảo mắt qua lại, sau đó cười tinh nghịch.