Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 37: Anh sẽ chịu trách nhiệm (2)



Thấy Lương Vỹ mãi không lên tiếng, Mạc Chính Phong mới đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

– Vỹ Vỹ, em… bị mất tiếng rồi sao?

Lương Vỹ sau mấy lần cố gắng không được, đau lòng gật đầu, ánh mắt vạn phần tiếc nuối vạn phần bực bội. Bởi vì thời điểm mấu chốt lại không tỏ tình được! Có biết cậu phải mất bao lâu mới có được phần dũng khí này không? Sau này lúc nói được rồi, nhưng lại không quyết tâm được thì phải làm sao? Thật sự không chấp nhận được mà!

Mạc Chính Phong lại hiểu nhầm ánh mắt của cậu là đang oán trách anh, vì cứu anh cậu mới bị như thế. Do đó vội vàng hối lỗi:

– Vỹ Vỹ, xin lỗi… Là anh sai, nếu không phải tại anh em cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lương Vỹ còn bận oán trách số phận, cũng không để ý anh nói gì, chỉ cúi đầu dằn vặt cái chăn.

– Anh đã tìm cách liên lạc với người nhà… à không, là cái cô gì gì đó ở chỗ em làm việc rồi. Cô ấy sẽ đến lo cho em. Anh trai anh sắp đến, anh phải quay về phòng bệnh, nếu không anh ấy sẽ mắng anh. Em… không trách anh chứ?

Mạc Chính Phong cẩn thận thăm dò, rất sợ cậu sẽ nổi giận.

Lương Vỹ nhè nhẹ lắc đầu. Trách cái gì chứ, kẻ tự mình gây họa là cậu mà. Đi cứu người ta, kết quả tình trạng mình còn tệ hơn người ta, cậu đúng là kẻ vô dụng nhất thế giới. Bất quá được gặp lại anh, quan hệ giữa hai người cũng không căng thẳng như xưa nữa, thực sự là rất tốt. Còn về chuyện sau này, cứ để sau này tính. Xem thái độ của anh, hẳn là chưa quên cậu, lí do cậu mất liên lạc với anh có lẽ là do ngoài ý muốn thôi. Mặc dù không thể chắc chắn trong lòng anh cậu có được một vị trí quan trọng, nhưng ít ra vẫn có hy vọng.

Trước đây cứ nghĩ xa nhau hai năm là bi kịch, hiện tại xem ra lại tốt, sau một thời gian ai cũng đã bình tâm hơn. Những chuyện của trước kia, đều đã không còn ảnh hưởng nữa rồi. Bắt đầu lại từ đầu, có lẽ sẽ tốt hơn…

Mấy ngày sau đó, Lương Vỹ vẫn chưa được xuất viện, Mạc Chính Phong thì được rồi nhưng anh lại không muốn, nhất quyết đòi ở đây cùng Lương Vỹ. Anh đã xa cậu quá lâu rồi, nỗi nhớ trong lòng anh ai có thể hiểu được chứ? Đã gặp lại rồi, anh một giây một khắc cũng không muốn rời xa cậu. Lần này, anh nhất định phải nắm bắt cơ hội, nhất định phải yêu thương cậu, bù đắp lại những gì anh nợ cậu trong quá khứ. Giống như Mạc Quân khi đó đã nói với anh, trách nhiệm chăm sóc bảo vệ cậu bây giờ, chính là của anh.

Hôm nay quán cà phê hình như rất bận rộn nên Mã Tiểu Ny chỉ đến đưa đồ ăn cho cậu rồi về, không nán lại lâu. Lương Vỹ cũng đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không cần phải có người túc trực bên cạnh, Mã Tiểu Ny về rồi cậu cũng không trách cứ gì, ngoan ngoãn tự lo cho bản thân.

Mạc Chính Phong đợi đến lúc trong phòng còn một mình cậu, mới từ bên ngoài đi vào. Mã Tiểu Ny này thật quá đáng sợ, lần trước anh không để ý vô tình đụng mặt cô trong lúc sang thăm Lương Vỹ. Kết quả cô nàng ồn ào đòi xin chữ ký, xin chụp hình, hỏi đủ thứ về chuyện của anh và Lương Vỹ khiến hai người cảm thấy vô cùng phiền phức. Quả là điển hình fan não tàn trong truyền thuyết, ngay cả bên cạnh người bệnh cũng không thể ngưng ồn ào.

Mạc Chính Phong đi tới ngồi xuống bên giường cậu, hỏi:

– Vỹ Vỹ, hôm nay em sao rồi?

– Không sao, tốt hơn nhiều rồi. Có lẽ hai ngày nữa xuất viện được. – Lương Vỹ vẫn đang ăn cháo mà Mã Tiểu Ny mang tới, vừa ăn vừa trả lời.

– Ờ… Vỹ Vỹ này… Anh… anh có chuyện muốn nói với em. – Mạc Chính Phong hơi ngập ngừng.

– Hử? Sao cơ? – Lương Vỹ nhận ra sự khác lạ của anh, cũng ngừng ăn, để bát sang một bên, chăm chú nhìn anh. – Anh muốn nói gì?

– Anh… ờ…

Mạc Chính Phong thực sự không biết nên mở lời thế nào. Loại chuyện này… nếu nói không khéo, anh rất sợ sẽ mắc lỗi tương tự như hai năm trước, sẽ khiến cho Lương Vỹ giận anh.

– Anh… anh muốn nói là… Anh… Vỹ Vỹ, nếu như… nếu như mà em… khụ… khi em xuất viện rồi, có thể nào… về sống chung với anh được không?

– Cái gì???

Lương Vỹ trừng lớn mắt, há hốc mồm đến nỗi gần như cằm đã rớt luôn xuống chăn. Sao có thể vừa mở miệng đã nói chủ đề sốc như vậy chứ? Hai người mới gặp lại nhau chưa được mấy ngày, những vướng mắc trong quá khứ tuy nói là không ai nhắc đến nữa nhưng không có nghĩa là không hề tồn tại. Lương Vỹ vẫn chưa thể hiểu được tại sao Mạc Chính Phong cứ luôn như thế, trước đây cũng vậy và bây giờ cũng vậy.

– Anh… tại vì là anh cảm thấy… anh… – Mạc Chính Phong cũng không biết phải lí giải thế nào về quyết định này của mình. Anh đơn giản vì không muốn Lương Vỹ chịu khổ ở bên ngoài. Tuy nói cậu ở quán cà phê cũng tốt, nhưng dù sao điều kiện chắc chắn không thể bằng được ở chung với anh.

– Vì sao anh muốn thế? – Lương Vỹ thăm dò hỏi, sẽ không phải lại lấy lí do “vì tôi thích thân thể của cậu… cậu làm bạn tình của tôi” như ngày trước chứ?

– Anh… – Mạc Chính Phong mặc dù rất muốn nói vì anh yêu Lương Vỹ, muốn hai người nối lại đoạn tình cảm đã đứt trước kia. Nhưng anh cảm thấy mới gặp lại nhau không lâu mà thổ lộ tình cảm ngay như thế có vẻ hơi giả và không thật lòng, vẫn là nên vun đắp một thời gian rồi nói thì sẽ tốt hơn. – Bởi vì em đã cứu anh! – Mạc Chính Phong cấp tốc tìm ra một lí do, mặc dù nghe qua có vẻ rất vô lý – Anh muốn cảm ơn em. Em vì anh mà bị bệnh như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Anh…

– Được rồi! – Lương Vỹ ngắt lời anh. Quả nhiên vẫn là vì trách nhiệm – Nếu là cảm ơn, anh lo đủ viện phí là đủ rồi. Còn nếu muốn hơn, mời một bữa cơm là xong rồi. Ở chung? Anh có hiểu từ đó nó có nghĩa gì không?

Lương Vỹ có chút tức giận lẫn buồn bã. Cậu thực sự rất ghét lí do trách nhiệm đó.

– Nhưng mà anh…

– Đừng nói nữa! – Lương Vỹ hơi gắt – Chúng ta… không có lí do gì để ở chung cả.

Mạc Chính Phong im lặng, hai người rơi vào một khoảng trầm mặc.

Muốn phá vỡ không khí xấu hổ đó, Mạc Chính Phong lại lần nữa lên tiếng:

– Đúng rồi. Hôm đó… hôm mới vào viện, em muốn nói gì với anh?

– Hả? – Lương Vỹ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

– Hôm đó em định nói gì đó với anh nhưng đột nhiên bị mất tiếng, mấy hôm nay anh lại quên không hỏi. Rốt cuộc em muốn nói gì?

Lương Vỹ bấy giờ mới nhớ ra những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Cậu đã nhào lên ôm anh khóc lóc, sau đó còn định tỏ tình. Nhưng đó là khi xúc động trào dâng, cậu mới có dũng khí để nói, giờ đã bình tâm rồi, hơn nữa còn vừa bị chọc vào vết thương trong quá khứ, cậu thực sự không thể mở lời được.

– Sao em không nói gì? Vỹ Vỹ?

Lương Vỹ đắn đo mất một lúc, cậu không biết mình có nên nói nữa hay không.

– Vỹ Vỹ?

– Học trưởng à… Em…

– Phong Phong!!!!

Lương Vỹ đang định nói thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét lớn dọa cậu giật mình.

Năm giây sau, cửa phòng bệnh của cậu bật mở, một cô gái nhào vào như một tia chớp, nhào tới ôm cổ Mạc Chính Phong, còn vui vẻ hôn chụt lên má anh một cái.

Lương Vỹ thoáng chốc đơ như tượng đá.

Đây là ai?

___

Xin lỗi mọi người vì chậm trễ, đợt này mình phải chạy đi chạy lại hơi nhiều, lúc hết bị cấm túc cũng không có mấy thời gian, xin lỗi mọi người lần nữa. Shan hứa sẽ cố gắng sắp xếp thời gian, sẽ không để xảy ra chuyện này lần nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.