Hân Nghiên đi đến bên cạnh em cùng ăn sáng. Lúc đầu còn hớn hở nói là đói nhưng ăn chỉ được một nữa thì em lại không thèm ăn nữa
” Đừng có dọc! Ăn cho hết nào “
” Tỷ tỷ! Sao chúng ta lại ở đây “
Hân Nghiên nhớm người véo tai em
” Em còn nói! Ai cho phép em uống rượu cũng may loại rượu đó không có hại đến bảo bảo làm tôi lo chết rồi “
” Tỷ tỷ em xin lỗi! Không dám không dám nữa “
Đương nhiên Hân Nghiên không hề mạnh tay với em
” Vậy mau ăn hết cho tôi “
Em quay qua nhìn Hân Nghiên với ánh mắt đầy sự đáng yêu
” Tỷ tỷ nôn mất “
” Vậy mau uống hết ly nước ép này đi “
Em vui vẻ đồng ý
” Vâng!! “
Ăn cơm xong thì Hân Nghiên cùng em thay đồ rồi trả phòng
” Còn đến hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ tiêm ngừa cho em “
” Ơ! Vậy tỷ tỷ cứ về công ty đi em..em..em “
Hiểu Tinh đang suy nghĩ rằng mình sẽ ở đâu
” Thôi đi! Tôi sẽ đưa em đến trung tâm thương mại dạo chơi mẹ mà vui vẻ sẽ tốt cho thai nhi “
Em bỗng cảm thấy có chút không vui em thích Hân Nghiên là thật nhưng Hân Nghiên thì….
Đi khoảng 15 phút thì đã đến trung tâm thương mại (Lớn nhất Tân Cương) em vui vẻ chạy ra trước
” Từ từ nào! Đợi tôi “
Hiểu Tinh đứng giữa trung tâm thương mại lớn tiếng nhạc du dương rất hay nhưng đông người qua lại em có chút sợ
( Sao lại đứng yên rồi )
Hân Nghiên đi từ phía sau đến rồi chạm vào vai em một cái
” Sao vậy! Có chuyện gì à “
Em lùi sát vào người Hân Nghiên rồi lắp bắp nói
” Tỷ..tỷ! Đông người quá “
Hiểu Tinh quơ quơ tay rồi nắm lấy vạt áo của Hân Nghiên
” Trung tâm thương mại thì phải đông người chứ! Nếu không có ai thì cái trung tâm này sẽ phá sản mất “
Hân Nghiên nhìn xuống Hiểu Tinh thì thấy em đang nhìn chăm chăm ra phía xa chân mày khẻ nheo lại. Cô cuối cùng cũng hiểu rồi là em sợ đám đông lúc ở buổi tiệc cũng vậy
” Sợ gì chứ! Đi thôi nào “
Hân Nghiên xoa nhẹ đầu em rồi đi phía trước. Có Hân Nghiên em không còn thấy sợ nữa em đi phía sau tay nắm lấy vạt áo nhỏ không rời. Từ từ vẻ mặt rạng rỡ của em lại xuất hiện
Bỗng nhiên Hân Nghiên đứng lại khiến em va phải vào lưng cô. Cũng may Hiên Nghiên đỡ ngay lấy em
” Mắt để ở đầu gối à! Lúc nào cũng không biết cẩn thận gì cả “
” Em xin lỗi! “
Bọn họ dừng trước một cửa hàng bán áo vest
” Nào cùng tôi chọn áo vest đi “
Hân Nghiên dẫn em vào thử áo cùng cô
Em ngồi trên một chiếc ghế bông rất mềm mại nhân viên đem ra cho em một ít bánh vì Hân Nghiên là khách vip của trung tâm thương mại này những cửa hàng này quen cô đến mức chỉ cần cô dừng xe lại họ gần như là dành hẳng cho Hân Nghiên một lối đi
” Nơi này lớn quá! “
Em cắn nhẹ một cái bánh. Nó rất ngon ngon đến mức em không thể ngừng ăn
Hân Nghiên vén tấm màng bước ra. Cô thật sự rất đẹp, đẹp đến mức mê người
” Thế nào? “
Em gật đầu lia lịa rồi cười một cái thật tươi với cô
” Tỷ tỷ! Rất đẹp ”
” Được vậy mẫu này lấy 2 cái! Còn lại đều cho vào kho “
Chỉ cần Hân Nghiên chọn chúng mẫu áo nào liền sẽ mua hết và đương nhiên mẫu của cô là độc quyền
Hân Nghiên trả lại chiếc áo vừa thử rồi đi ra chỗ của em. Hiểu Tinh chỉ tập trung ăn bánh không hề biết Hân Nghiên đi ra
” Ngon vậy sao! “
Hân Nghiên cuối cùng cắn vào cái bánh trên tay em đang ăn dở
” Ngon lắm tỷ tỷ “
Em vui vẻ đút cho Hân Nghiên ăn