Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 12



“Y cũng không phải là một người có kiên nhẫn, chỉ một lòng muốn đánh nhanh thắng nhanh, nếu như bị từ chối, bị thương tổn…… vậy thì lùi lại thôi, chờ cho vết thương lành lại rồi lại quay đầu bước tiếp.”

***

Khách sạn mà Nhâm Viễn ở nằm giữa trung tâm thành phố. Khách sạn bốn sao, là chỗ khá phù hợp lại thoải mái.

Bộ vest đồng phục được cẩn thận là ủi rồi treo lên, đôi giày da đen được lau đến sáng bóng đặt bên dưới giá áo, áo sơ mi trắng được giặt sạch sẽ xếp chỉnh tề trên bàn thấp, bên cạnh là chiếc cravat một màu cùng một chiếc huy hiệu hình đôi cánh, bên trên đề tên của anh: Sam Jen / Nhâm Viễn.

Dù cho chưa từng được tận mắt thấy dáng vẻ của chủ căn phòng khi mặc vào những thứ này, cũng có thể mường tượng ra bóng hình đại khái.

Trên giường vẫn còn dấu vết chăn đệm bị xốc tung lên và gối đầu lõm xuống, cho thấy chủ nhân trước khi rời khỏi vẫn chưa kịp sắp xếp lại. Mà trên thực tế đúng là như vậy. Vốn đang thoải mái nằm trên giường lớn của khách sạn, kiểm tra danh sách mua sắm, suy nghĩ về chuyến bay sáng ngày kia, vô cùng rảnh rỗi. Không ngờ lại nhận được điện thoại của dì, thế là đành phải vội vội vàng vàng chạy từ khách sạn tới, kết quả chính là thấy một màn hình ảnh kinh động như vậy trong quán bar.

Xe taxi rẽ ngang rẽ dọc một hồi, đưa cậu em họ đang tầng tầng lớp lớp tâm sự an toàn về đến nhà xong, Nhâm Viễn cuối cùng trở về khách sạn, nhưng lại không thể nào tìm được thẻ phòng.

Nhớ lại lúc ra khỏi cửa, trí nhớ mơ hồ căn bản không thể nhớ được chi tiết nào hữu dụng.

Chết tiệt, thật xui xẻo.

Nhâm Viễn người đầy bụi đất, cầm tấm thẻ được cấp tạm thời quẹt vào ổ khóa, nhanh chóng mở cửa phòng.

Giày cũng không kịp thay, trực tiếp đi vào phòng ngủ, định cầm giấy tờ chứng nhận tới bàn đăng ký ở đại sảnh. Vừa mới bật đèn, lại bị cảnh tượng bên trong dọa sợ. Chào đón anh trong căn phòng sáng đèn, lại là cái tên đang ngồi ở mép giường mình, đôi chân bắt chéo, khuôn mặt cười đến là lưu manh kia.

Thiếu chút nữa đã nghĩ là phần tử tội phạm gì, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Kiều Xuyên, Nhâm Viễn vừa ngạc nhiên vừa khó chịu, “Cậu vào đây bằng cách nào!?”

“Ài, khách sạn làm việc thật có hiệu suất…” Thế mà có thể nhanh chóng làm lại một thẻ phòng mới như vậy. Người ngồi trên giường hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng vẫn híp mắt cười cười với Nhâm Viễn. Thời điểm y cười lên còn có thể nhìn thấy hàm răng hơi hơi lộ ra. Trong tất cả vẻ mặt, chỉ duy nhất cái này là trông khờ dại như trẻ nhỏ.

Vấn đề “cậu tại sao lại ở đây” đã không cần hỏi nữa, Nhâm Viễn tiếp tục nghe tên kia mở miệng lảm nhảm than vãn: “Tôi nói này, trong phòng cậu thật sạch sẽ a… Đúng với suy nghĩ của tôi.” Giống như cục tẩy trước đây cậu dùng, dù đã dùng đến cũ mòn rồi, vẫn luôn là màu trắng sạch sẽ.

Nhâm Viễn nhìn y một cái, “Nếu như cậu đến đây là để đưa tôi thẻ phòng, vậy cảm ơn, để trên tủ đầu giường là được.”

“Ồ, đúng vậy,” Lạc Kiều Xuyên lấy tấm thẻ cứng trong túi áo ra, “Suýt chút nữa thì quên mất, anh đây tới là để trả cậu thẻ mà. Có điều cậu đã làm lại xong một thẻ mở cửa mới, cái này, chắc là không cần nữa rồi đúng không?” Vậy để lại cho tôi là được rồi. Lạc Kiều Xuyên cong miệng, thả lại thẻ phòng của Nhâm Viễn vào trong túi áo.

“Cậu đi dạo khu đô thị mới Quan Tây à?” Nhâm Viễn im hơi lặng tiếng tựa vào tường, Lạc Kiều Xuyên hoàn toàn không để ý lệnh đuổi khách “Đi thong thả không tiễn” kia, tiếp tục nói, “Mấy tuần trước tôi có một lần vô tình đi qua, đệch, toàn là đang sửa chữa! Trước đây chỗ đó có rất nhiều cửa tiệm cũ, tất cả đều đã dời đi.”

Lời này thế mà lại khiến chàng trai kia chú ý. Ánh mắt Nhâm Viễn hơi nâng lên, nhìn xem Lạc Kiều Xuyên đang muốn nói gì.

“Tôi còn nhớ rõ khi đó đường Quan Tây lỗi thời có một quán trà cực nổi tiếng, hiện tại mấy cửa hàng này đều chuyển đi hết rồi. Nói cái gì mà giữ gìn bộ mặt thành phố, cải biến nâng cấp thành phố, đồ phá hoại.”

“Chuyển đi đâu rồi?”

Ánh mắt Lạc Kiều Xuyên giảo hoạt lóe lên, không chút suy nghĩ, “Tôi cũng không rõ lắm về cửa hàng đó, chỉ nghe nói là tiệm trà nhà này đã chuyển đến đường Tường Ân rồi!”

“… Vậy à.”

Danh sách mua sắm trên tủ đầu giường vẫn còn đó, vì muốn uống trà Phổ Nhĩ (1) nên cha đặc biệt nhờ Nhâm Viễn lần này về mua hộ lá trà chính tông. Người đàn ông Hà Lan chung tình với trà xanh Trung Quốc này luôn luôn oán giận dù cái gọi là trà ngon ở bất kỳ nơi nào khác, đều không thể uống đến phát nghiện giống như trà ở trong nước.

Lạc Kiều Xuyên vẫn nghĩ người thích uống Phổ Nhĩ là chàng trai trước mặt này, hóa ra bên dưới vẻ ngoài nhìn như hoàn toàn bị Tây hóa, còn có một thói quen nguyên thủy nhất.

Khi đó, y cũng cho rằng mình có thể đơn giản nhìn thấu một người, không biết rằng trái tim người vốn được bao bởi tầng tầng vỏ bọc. Cứ mỗi lần cho rằng đã chạm được đến cốt lõi, kỳ thực vẫn còn cách bề mặt rất xa. Y cũng không phải là một người có kiên nhẫn, chỉ một lòng muốn đánh nhanh thắng nhanh, nếu như bị từ chối, bị thương tổn…… vậy thì lùi lại thôi, chờ cho vết thương lành lại rồi lại quay đầu bước tiếp. Sợ cái gì đâu, y không còn gì có thể mất đi cả.

————————————

(1) Trà Phổ Nhĩ (普洱茶/黑茶, trà Pu-erh / Hắc trà) sản xuất tại Vân Nam, có hai dạng: trà Phổ Nhĩ xanh (青饼, Thanh Bính) và loại Phổ Nhĩ chín (熟饼, Thục Bính̀). Nó được làm tương tự như mứt, ngoại trừ việc phải kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm rất cẩn thận. Trà sau đó thường được nén thành nhiều hình dạng khác nhau như: hình bánh, hình đĩa hay có đỉnh tròn. Phổ Nhĩ được coi như trà thuốc ở Trung Quốc. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.