Trong căn phòng lúc này Tiểu Thiên vẫn tiếp tục tập ngồi thiền, sau ba ngày chăm chỉ luyện tập thì cậu đã có thể ngồi thiền liên tục gần nửa ngày rồi.
Hiện giờ các giác quan của cậu đều đã được nâng lên rất nhiều so với khi trước, bây giờ dù cho trời tối thì cậu vẫn nhìn thấy được rõ ràng. Nhờ sự chăm chỉ như vậy nên giờ cậu đã dần bước lên con đường tu tiên rồi. Cậu nghĩ:
– Nếu mình tập luyện như vầy thì không biết đến khi nào mới có thể đủ khả năng cứu lại cha mẹ đây?
Vậy nên cậu quyết định đi tìm cửa bí mật của Tiên Nhân. Cậu quyết định không đi hỏi ông lão là vì cậu thấy được dường như ông ta không hề để ý đến cậu nữa. Cho nên cậu cũng không hỏi luôn, cứ như vậy cậu tự tìm cách để tìm ra được cánh cửa bí mật.
Cậu cũng từng nghĩ đó là bộ ấm trà nhưng hiện tại thì cậu vẫn không tài nào di chuyển được nó cả. Nếu theo như lời mẹ cậu kể là thực lực không đủ. Thế nên cậu đi tìm thứ khác, cậu tìm xung quanh cả căn phòng nhưng cậu vẫn không thể tìm ra được.
Cậu tin rằng mình không tìm ra được là do thực lực không đủ, nên cậu tiếp tục luyện tập ngồi thiền tiếp tục. Sau năm ngày thì cậu lại đi tìm một lần nữa, lần này thì cậu thấy được lờ mờ có một điểm sáng ngay phía góc giường bên phải.
Cậu liền đi đến chổ đó thì phát hiện một viên đá nhỏ màu xanh nước biển nhạt chỉ cở hạt đậu đang nằm ở đó. Cậu cầm nó lên và đưa lên miệng cắt một phát thì cậu vừa mới để lại gần miệng thì viên đá bổng nhiên biến mất và thay vào đó thì là một luồn không khí cực mạnh chui thẳng vào trong người cậu một cách đột ngột. Giống như có một cơn lốc xoáy khổng lồ đang hoành hành trong người cậu vậy, cứ như đang muốn xé nát cơ thể cậu để chui ra ngoài.
Cơn đau và nổi thống khổ này cậu không thể diễn tả nổi. Cả người Tiểu Thiên bay thẳng lên không trung cách mặt đất chừng nửa trượng, xung quanh cậu là những dòng màu xanh dương nhạt đang bay quanh cậu, cứ chừng một vài giây thì lại có một dòng đâm thẳng vào người cậu khiến cho cậu co giật không ngừng.
Cơn đau khiến cho cậu phải hét lên vang vọng cả khắp động phủ. Lúc này ông lão đang quan sát:
– Tên tiểu tử này không biết là xui hay là may mắn nữa. Chỉ mới bước được một chân vào ngưỡng luyện khí thôi mà đã hấp thụ một viên thượng phẩm linh thạch mức độ gần bằng cực phẩm rồi.
– Cho dù nó có bé nhỏ chỉ bằng hạt đậu thì nó cũng vượt xa rất xa so với hạ phẩm hay trung phẩm rồi.
– Nếu tên nhóc này có thể chịu đựng được sự chuyển biến này chắc chắn sẽ bước vào luyện khí cảnh dễ dàng rồi. Ít nhất cũng tầng ba luyện khí kỳ.
Quay lại Tiểu Thiên thì cậu vẫn luôn la hét vì cơn đau nhức kích liệt này. Nó khiến cho cậu dường như muốn điên lên vậy:
– Cơn đau nhức này! Chẳng lẽ đây là cơn đau mà khi trước mẹ kể là thay da đổi thịt. Vậy là mình sắp thành Tiên Nhân rồi. Phải cố gắng chịu đựng! Cố gắng chịu đựng!
Trong lòng cậu mặc dù vui nhưng khi so với nổi thống khổ mà cậu đang chịu thì nó lại còn kém xa. Lúc này ý thức của cậu đã đến cực hạn, không còn có thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu đã ngất liệm đi giữa không trung.
Mặc dù cậu có ngất đi thì những dòng khí màu xanh dương kia vẫn liên tục không ngừng nghỉ chui thẳng vào người cậu khiến cho cậu co giật liên hồi.
Sau nửa ngày, lúc này ngoài trời cũng đã tối rồi. Ngày hôm nay lại không có trăng nên trong phòng lúc này rất tối dù cho có ánh sáng từ bộ ấm trà thì nó vẫn không đủ chiếu sáng. Nhưng trong căn phòng lúc này vẫn cực kỳ sáng cứ như có một mặt trời trong phòng vậy, đó là ánh sáng được phát ra từ chổ Tiểu Thiên.
Những dòng khí xanh dương đấy vẫn không ngừng chui vào người cậu, nhưng khi so số lượng khi trước thì nó đã giảm đi rất nhiều rồi. Ước chừng cũng không bao lâu nữa là kết thúc quá trình này. Nhưng Tiểu Thiên cậu vẫn còn bất tỉnh vì nổi thống khổ đấy.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau thì quá trình này mới kết thúc, nhưng Tiểu Thiên vẫn còn bất tỉnh nằm dưới mặt đất. Còn ông lão bị nhốt trong phòng ngục thì lại thở hổn hển vì kiệt sức
– Nếu không tại phong ấn này thì việc bảo vệ tâm mạch đứa nhỏ này chả khác là lấy hạt cát khỏi sa mạc với ta cả.
– Nhưng dù sao thì nó cũng vượt qua rồi. Cho nó ngủ vài ngày là tỉnh dậy thôi.
Sau hai ngày thì Tiểu Thiên tỉnh dậy, cậu cố gắng mở hai mắt ra. Hiện giờ toàn bộ thân thể cậu đâu đâu cũng xuất hiện những cơn đau kịch liệt, dù cho cậu đã tỉnh dậy nhưng cũng chỉ có thể nằm ở đó thôi, chỉ cần cậu hơi di chuyển thì cơn đau kịch liệt liền xuất hiện ngay khiến cho cậu muốn ngất thêm lần nữa.
Nhưng cũng vì như vậy mà cậu cảm giác được rất nhiều điều
– Ngoài cơn đau khó mà diễn tả cho hết này thì hình như mình đã khỏe mạnh hơn trước kia rất rất nhiều.
– Thậm trí các giác quan của mình cũng tăng lên rất rất nhiều. Chỉ tiếc rằng do quá trình thay da đổi thịt này quá dữ dội khiến cho mình không thể di chuyển nổi dù một tý.
– Không biết rằng nếu như thay việc ngồi thiền bằng cách nằm thì sao nhỉ?
– Phải thử mới được.
Thế là Tiểu Thiên quyết định thay đổi từ việc ngồi thiền chuyển sang nằm. Cậu vừa mới nhắm mắt định thần thì một lượng lớn Linh Khí chui vào thân thể cậu, nó đã giúp cho cậu giảm bớt được sự đau đớn và cậu cảm nhận được sự rõ rệt thế nào là hấp thụ Linh Khí.
Sau nửa ngày thì cậu mở mắt ra, cậu bắt đầu từ từ ngồi dậy, cảm giác được thân thể không còn đau nhức nữa thì cậu đứng dậy và bắt đầu cảm nhận sự chuyển đổi này.
Cậu tiến lại bộ ấm trà và thử nhấc nó lên một lần nữa
– Lần này để xem mình có nhấc nó lên nổi không?
Cậu dùng hết sức lực mình để nhấc nó lên nhưng vẫn như cũ cái bình trà không thể di chuyển chút nào cả.
Ông lão bị nhốt trong phòng ngục nhìn thấy cảnh này cũng cười lớn lên:
– Ha…ha…ha…. Tiểu tử ngươi thật không biết trời cao đất rộng là gì cả!
– Cả cái bộ ấm trà đấy đến khi nào ngươi có được thực lực Kết Đan kỳ thì mới có khả năng nhấc được nó. Còn với tu vi của ngươi hiện giờ thì vẫn chưa đủ tư cách đâu.
Tiểu Thiên vừa nghe thấy Kết Đan kỳ thì không hiểu nó là gì cả. Nên cậu đi đến chổ ông ta để hỏi
– Kết Đan kỳ là gì vậy ạ?
– Làm thế nào mới được Kết Đan kỳ?
Ông ta nhìn Tiểu Thiên một lát rồi nói:
– Nó là cảnh giới tu vi.
– Còn cảnh giới tu vi đó là những cấp bật mà ngươi đạt được khi tu luyện. Nó phân ra làm nhiều cấp bật cảnh giới khác nhau: Luyện khí cảnh – Trúc Cơ cảnh – Kết Đan cảnh – Nguyên Anh cảnh – Vấn Đạo cảnh – Ngộ Đạo cảnh – Hợp Đạo Cảnh – Hóa Đạo cảnh – Bán Thần cảnh.
– Còn phía trên Hóa Đạo còn cảnh giới nào khác nữa hay không thì ta không rõ. Nhưng ta có nghe nói phía trên đó là Nguyên Tinh, nhưng trong quá trình tu luyện của ta vẫn chưa gặp qua vị đại năng Nguyên Tinh nào cả.
Tiểu Thiên nghe ông lão diễn giải về các cấp bật trong tu tiên càng làm cho cậu cảm thấy vô cùng hiếu kỳ
– Không ngờ lại có nhiều cấp bậc đến thế. Vậy con là đang ở cảnh giới nào vậy?
– Ngươi chỉ mới ở cảnh giới luyện khí tầng thứ ba mà thôi, vẫn còn cách Kết Đan rất rất xa. Với lại ta cũng không hi vọng ngươi sớm đạt được Trúc Cơ. Chỉ cần ngươi ở luyện khí cảnh đạt được tầng cao nhất thì sau này ngươi trúc cơ mới có thể là một trong những trúc cơ mạnh nhất.
Cậu nghe thế thì mong chờ một ngày nào đó cậu đạt được trúc cơ, thậm trí các cảnh giới cao hơn nữa
– Thế phải đạt đến loại cảnh giới nào thì con mới có cơ hội cứu cha mẹ con?
Ông lão nhìn thấy sự mong chờ của Tiểu Thiên. Ông thật sự không muốn dập tắt cái mong muốn này của cậu, vì ông hiểu rõ đợi đến khi tên Tiểu Thiên đạt được đến tu vi đó thì cha mẹ Tiểu Thiên đã luân hồi vô số kiếp rồi.
– Bán Thần!
Tiểu Thiên vừa nghe được cảnh giới mới đủ khả năng cứu cha mẹ thì cảm giác được đó sẽ là một đoạn đường dài, rất là dài mới có thể đến được. Nhưng không vì vậy mà cậu lại nản lòng vì cậu biết rõ mẹ cậu từng kể việc muốn hồi sinh một người là cực kỳ khó.