Chim Hoàng Yến Bị Chiều Hư

Chương 7: 'Học trò'



Cố Mộng Điệp nghe vậy bật cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nói. “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, một là đỡ tôi dậy hai là trở thành kẻ thù của tôi”.

Trịnh Tạ Thiên ngạc nhiên nhìn người đang ngồi dưới đất kia, chính là không ngờ người này vậy mà lại có bản lĩnh như vậy, nhưng hẳn cũng chỉ là một ‘tiểu hài tử’ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà thôi. “Cho tôi lý do để tôi nhận cậu làm đàn em?”. Trịnh Tạ Thiên chẳng có tâm tư mà đỡ người này dậy, hay cùng tên nhóc này kết thù, anh cũng cảm thấy khá thú vị với thằng nhóc này, cảm thấy nên nghe xem nó sẽ nói gì để anh thu nhận nó.

Cố Mộng Điệp khó chịu khi bị phớt lờ lời nói, phải biết chưa từng có ai dám không để tâm lời nói của cậu!

“Lý do chính là một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho anh trở thành một tên phế vật, chỉ có thể ở trong băng của tôi trở thành khuôn mặt đại diện cho băng đảng!”. Cố Mộng Điệp cảm thấy ngồi dưới đất nói chuyện không có tý nào gọi là oai cả, vì thế cậu tự đứng lên đối mặt với Trịnh Tạ Thiên.

Chỉ là đứng lên rồi Cố Mộng Điệp mới nhận ra cái tên này, cmn cao quá!

Trịnh Tạ Thiên bị lời nói này của Cố Mộng Điệp chọc cười, đây là lần đầu tiên anh được nghe một câu nói hùng hồn như vậy, âm thầm quyết định bản thân chấm người này, anh liền quay đầu đi, ngồi lên xe bỏ lại một câu. “Nhớ lấy câu nói này của cậu”.

Vì thế Cố Mộng Điệp được nhận vào băng của Trịnh Tạ Thiên, còn tưởng bản thân trở thành ‘thành viên’ mới trong băng, mà Tố Quy Phục – người mang cậu về có trách nhiệm phải dạy dỗ cậu, chỉ là nói thì dễ mà dạy thì khó.

Tố Quy Phục một ngày dạy cho tên nhóc này về lễ nghĩa thôi đã phải bạc không ít tóc, sau đợt này cảm thấy cưới một người vợ sinh một đứa con sau đó làm một người cha thật không dễ dàng, vì bị Cố Mộng Điệp làm cho kinh hãi mà khi nhìn thấy cậu Tố Quy Phục chỉ hận không trốn đi thật xa!

Vì thế Cố Mộng Điệp đến đây được một tháng đã đổi liên tục mấy người ‘thầy’, khiến ai ai trong băng nghe tên cậu cũng đều phải khóc lóc van xin đừng cho họ dạy bảo cậu!

Chuyện này tới tai của Trịnh Tạ Thiên khi anh đang làm việc, Tố Quy Phục đưa cho anh vô số đơn khiếu nại của đàn em, mà mười đơn thì hết mười một đơn đều nói về không thể dạy dỗ Cố Mộng Điệp!

Trịnh Tạ Thiên xoa xoa mi tâm, không ngờ cái tên Cố Mộng Điệp này lại khó dạy như vậy, kiếm tất cả người ở cái bang này cũng chẳng có một ai dạy nổi cái tính hống hách này của cậu, vì thế Trịnh Tạ Thiên đành phải ra tay đích thân xuống dưới dạy dỗ tên nhóc hư hỏng này.

Cố Mộng Điệp còn đang tác oai tác quái phá phách ở băng thì nghe tin người sẽ tiếp nhận việc dạy dỗ cậu là lão đại – Trịnh Tạ Thiên!

Cố Mộng Điệp cau mày cậu không thích người này a, nếu biết trước người dạy mình ngày mai sẽ là Trịnh Tạ Thiên thì cậu đã không làm cho ‘thầy giáo’ hôm qua khóc rồi bỏ việc rồi!

.

“Học xong xấp tài liệu này rồi đến chỗ tôi khảo, không thuộc phạt chống đẩy hai mươi lần trên một câu”. Trịnh Tạ Thiên chỉ tay về phía xấp tài liệu trên bàn, rồi lạnh lùng rời đi để lại Cố Mộng Điệp trong căn phòng trống chỉ có xấp tài liệu làm bạn.

Cố Mộng Điệp. “?”. Nếu xấp tài liệu này nói về cách làm sao lên làm được chủ hắc bang, cậu đương nhiên sẽ chuyên tâm mà đọc thuộc làu làu, nhưng để cậu phải đọc mấy cái đạo đức làm người thì cậu không chắc, nhìn một chồng giấy ghi chi chít những câu đạo đức làm người cậu khẽ cau mày.

Làm Mafia mà cũng cần có đạo đức nghề nghiệp nữa hả? Giỡn mặt chắc!

Thế là Trịnh Tạ Thiên ngồi đợi ở căn phòng kế bên từ sáng sớm tinh mơ đến tối đen bầu trời, mà người nào đó chẳng ló nổi cái mặt qua đây để khảo bài. “?”. Đừng nói thằng nhóc đó bị thiểu năng nhé, học chậm như vậy sao?

Anh đứng lên đi qua bên kia phòng xem xem thằng nhóc đó đang làm gì, chỉ là còn chưa kịp mở cửa phòng thì đã nghe thấy dưới lầu có động tĩnh khá lớn, mà tiếng cười giòn tan kia là lớn nhất. “Còn dám ra oai với ông!?”.

Trịnh Tạ Thiên đen mặt, vừa nghe liền biết cái tiếng đó là của ai ngay, chẳng lẫn đi đâu được vì thế anh đi ra lan can nhìn xuống tầng trệt của căn cứ, phía dưới là một đám người tụ thành vòng tròn còn có vô số người lao vào cản hai người kia ra, mà trong hai người được cản ra có tên ‘học trò’ của anh.

Cố Mộng Điệp ban nãy ở trong phòng được nửa tiếng đã chán nản mà đi ra khỏi phòng dạo một vòng căn cứ chơi, sau đó vô tình bắt gặp một đám cao to đang đi đến, đám kia vừa thấy hắn liền cười khinh miệt bảo nhìn cậu chẳng khác gì con gái, nếu cho vào nhóm rồi sợ là bị ăn hiếp đến phát khóc, nhìn khuôn mặt trẻ con còn chưa trổ mã này đi, sau đó là cười nhạo cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.