Thế là một cô gái có mái tóc ngắn, khuôn mặt sắc bén do trang điểm tạo thành lên tiếng. “Này anh đẹp trai”. Cố Mộng Điệp biết rõ bị gọi nhưng vẫn giả vờ ‘ngơ ngác’ chỉ chỉ ngón tay về phía mình, ý hỏi cô đang gọi cậu hở?
Cô gái tóc ngắn gật gật đầu, nghĩ chắc Cố Mộng Điệp là lần đầu vào đây nên bỡ ngỡ, không quen vì thế mà bạo dạng hơn, cô đứng lên đi lại gần cậu rồi áp sát vào người cậu, dùng giọng điệu đáng yêu nhưng mang vài phần ám muội bảo. “Đi một mình phải không?”.
Cố Mộng Điệp tiếp tục giả ngu gật gật đầu, cô gái thấy vậy càng sát lại gần hơn, phần ngực lớn tiện nước mà ép vào cánh tay của cậu, mềm mại căng tròn, đó là những gì trong đầu Cố Mộng Điệp nghĩ được khi phần ngực của cô ấy chạm vào tay cậu, dù sao nói nhiều lần đến đây là thật, nhưng lần đầu được tiếp xúc với nhiều cô gái như vậy trong cùng một ngày, mà lại là những cô gái mạnh bạo như vậy, cậu quả thật chẳng quen một chút nào, có chút cảm thấy ngại ngùng!
Nếu Trịnh Tạ Thiên lúc này mà có thể nghe được tiếng lòng của cậu, thì chắc đã bị suy nghĩ của cậu làm cho tức phun máu tám mét, ngất lâm sàn tại chỗ rồi.
“Nếu đã đi một mình vậy chi bằng không lại đây ngồi cùng bọn tôi?”. Cô gái tóc ngắn thấy đã lừa được người liền kéo tay Cố Mộng Điệp vào ghế ngồi, không cho cậu cơ hội từ chối, mà Cố Mộng Điệp làm gì còn có thời gian mà nghĩ nhiều nữa, bởi hai bên trái phải của cậu chính là nữ đó!
Đã vậy còn là nữ chân bạo dạng nữa chứ, hết đút trái cây lại lau miệng cho cậu, quả thật cậu sống đến hai mươi mấy năm chưa từng trải qua đãi ngộ đặc biệt này đâu, là lần đầu đó!
Chỉ là sung sướng thì sung sướng nhưng cậu vẫn nhớ nhiệm vụ hôm nay đến đây là để làm gì, và cả khi bị mời rượu cậu cũng đã từ chối không uống, nhỡ đâu uống vào lại bị dị ứng nổi mẩn rồi ngất xỉu thì hình tượng ngầu lòi của cậu chẳng lẽ lại vứt cho chó ăn à?
Dù sao mức độ dị ứng cồn của cái cơ thể này nặng lắm, ngay cả khi không uống mà chỉ dính phải nước rượu hay chất cồn nào đó cũng đủ gây dị ứng rồi, quả thật cũng khá giống cơ thể của cậu ở thế giới trước, chỉ cần là đậu phộng dù ăn ít hay nhiều cũng đủ khiến cậu nhập viện, có khi là lên gặp ông bà sớm.
Ngồi đợi một lúc thì Cố Mộng Điệp cũng đợi được người cần gặp, cô em gái khác cha khác mẹ này hôm nay ăn mặc vô cùng thiếu vải, trang điểm cũng lộng lẫy quyến rũ hơn ngày thường rất nhiều, hẳn là ở nhà đóng vai con ngoan trò giỏi trước mặt cha mẹ người ngoài, và cả nữ công gia chánh nhiều nên sắp bị làm cho ngột sắp chết rồi, vì thế mà khi đến đây mới có cơ hội tự do tỏa sáng khoe dáng mặt xinh của mình.
Chỉ là nụ cười d.â.m đ.ã.n.g của Cố Phi Đào vừa giương lên khi thấy đám bạn, thì đã bị người đang ngồi trên ghế kia làm cho sượng trân lại, khuôn mặt từ ngả ngớn chuyển sang khó chịu và oán hận vô cùng.
Cố Phi Đào đi đến bàn số mười, đám bạn thấy cô đến thì vô cùng chào mừng, ba tên nam nhân ngồi trên ghế còn chưa kịp đứng lên nhường chỗ cho cô ngồi, thì đã bị giọng nói trách móc của cô làm cho khựng lại, mà hai cô gái ngồi bên kia cũng bị câu hỏi này làm cho chấm hỏi đầy đầu.
“Mày đến đây làm cái đ*o gì? Biến cho khuất mắt tao”. Cố Phi Đào cũng chẳng thèm giả làm bộ dáng thục nữ hiền dịu ở đây, bộ mặt thật của ả cũng nhanh chóng được lột ra ngoài, mà Cố Mộng Điệp bên kia vẫn rất thản nhiên hai bên tay trái phải đều là phụ nữ cảm giác rất hưởng thụ, thấy hành động tự nhiên này của cậu Cố Phi Đào càng tức đến đỏ cả mắt, vì thế mà bước lên trước vài bước muốn nắm đầu cậu kéo ra.
Mà Cố Mộng Điệp bên kia hai tay đang ôm nữ nhân thấy vậy cũng chẳng né tránh gì, mở miệng ra chào hỏi vô cùng lịch sự, khóe môi giương lên đầy khiêu khích, quả thật bày ra một bộ mặt khiến người nhìn thôi cũng muốn đánh cho mấy cái. “Hi~Chào em gái thân yêu của anh”. Một bộ đầy thân thiện nhiệt tình khi vô tình nhìn thấy em gái ở câu lạc bộ.
Thấy Cố Phi Đào càng vì câu chào hỏi của cậu mà càng điên hơn muốn lao đến đánh mình thì cậu khẽ nói. “Không vui khi anh ở đây hả?”. Cố Phi Đào khựng lại sau đó bật cười khinh bỉ, lười mở miệng nói chuyện với tên chó kia, vì thế đã lao vào muốn nắm đầu cậu kéo ra ngoài, chỉ là ả làm sao lại trở thành đối thủ của Cố Mộng Điệp?
Cố Mộng Điệp rất nhanh bắt lấy cánh tay với móng tay nhọn, làm nail được mấy tiếng đồng hồ Cố Phi Đào lại, sau đó chẳng thương hoa tiếc ngọc gì mà mạnh bạo vật ngược lại ra sau ném cô ngồi sang một bên, sau đó lại lịch sự mở miệng làm như quan tâm hỏi han em gái. “Sao lại không ngồi xuống đi, đứng mỏi chân lắm, em uống gì mau cho người gọi đi”.
Một động tác và lời nói của Cố Mộng Điệp làm ra quả thật rất giống với động tác mời ngồi, nhưng nếu là không để ý đến tiếng kêu rên của Cố Phi Đào, và cả sự ngạc nhiên và giật mình của đám bạn xung quanh bàn của Cố Phi Đào thì quả thật là lừa người.