Mập mờ như thế
Tịch thu gương??
Lâm Bạch Du trừng mắt: “Đây là của tôi mà.”
Tùy Khâm hừ một tiếng, hai ngón tay xoay gương tròn lại, liếc thấy sau gương là hình chân dung của một chàng trai nhuộm tóc cam hồng.
Hình như anh đã từng thấy ở tiệm sách ngoài cổng trường, rất nhiều nữ sinh cũng dán sticker của người này lên thẻ học sinh.
Lâm Bạch Du nhìn ra sự chú ý của anh.
“Tôi vẫn cần dùng.” Cô sợ anh lấy mất thật.
Trông cô ngoan hiền, giọng cũng giống người, ấm áp nhỏ nhẹ, nghe rất dễ chịu, ai cũng có thể nghe ra cảm giác chưa từng trải qua khó khăn thất bại bao giờ.
Tần Bắc Bắc cũng quay đầu lại, chỉ nghĩ rằng nó liên quan đến thần tượng của bạn cùng bàn mới: “Gương nhỏ của con gái, cậu muốn làm gì, đấy là đồ sưu tập về thần tượng.”
Tuy là cô ấy hiểu nhầm, nhưng Lâm Bạch Du thấy có thể viện được cái cớ này, gật đầu: “Đúng.”
“Thế thì đừng có nhìn lung tung.”
Tùy Khâm mở mắt, nắm tay lại, ném gương đi, giống như phi lá bài.
Lâm Bạch Du bắt lấy gương tròn nhỏ, ai mà biết được ban nãy mới nhìn một chút mà đã bị bắt, không ngờ anh lại không cho ai nhìn mình.
“Không nhìn lung tung.” Cô bảo đảm.
Quay người lại, Tần Bắc Bắc xích lại gần: “Cậu cũng đu idol à?”
Lâm Bạch Du chưa trả lời, cô ấy lại nói tiếp: “Cậu đừng sợ, tuy Tùy Khâm trông rất hung dữ, không gần người, đánh nhau cũng rất dữ, nhưng cậu ấy dễ nói chuyện lắm.”
Lâm Bạch Du ngập ngừng: “…Thế à?”
Kết hợp hai lần nói chuyện, cô thấy Tùy Khâm chẳng dễ nói chuyện gì cả.
Nhưng hỏi gì đáp nấy thì có thật.
Phía sau vang lên tiếng cười khinh khỉnh.
Bàn cuối vốn là nơi tụ tập của học sinh cá biệt, tuy có xen lẫn vài học sinh ngoan, nhưng gần như vẫn hùa vào với nhau.
“Nhìn trộm bị bắt quả tang.”
“Học sinh chuyển trường vừa tới đã thích A Khâm, chẳng thú vị tẹo nào, không công bằng, để ý bọn tôi nhiều một chút cũng được mà.”
“Phiền cậu tự mình biết mình một tí.”
“Nói tôi à, cậu thì không muốn chắc?”
Nhờ vào phúc của Tùy Khâm, số nữ sinh đi ngang qua lớp 1 nhiều hơn gấp mấy lần những lớp khác, nhưng họ không vui chút nào.
Bởi vì ai cũng biết mục tiêu của bọn họ không phải là mình.
Phương Vân Kỳ nhìn lúc lâu, lại rút ra kết luận: Lâm Bạch Du chắc chắn yêu Tùy Khâm từ cái nhìn đầu tiên, nếu không thì tại sao lại nhìn trộm!
–
Hai tiết đầu của buổi sáng là tiết Tiếng Anh.
Dường như giáo viên Tiếng Anh của trường nào cũng thời thượng và giàu có, giáo viên Tiếng Anh của trường Trung học số 8 cũng vậy, cô mặc một chiếc váy liền thân, tóc xoăn dài màu nâu.
Cô ấy vừa bước vào lớp học, bỗng nhiên nói: “Quên rồi, Phương Vân Kỳ, xuống văn phòng lấy cho cô mic trợ giảng.”
Phương Vân Kỳ không tình nguyện chút nào: “Vầng…”
Tần Bắc Bắc lôi chiếc điện thoại rung liên tục từ trong hộc bàn, cô lập tức cúp máy, nhắn lại hai chữ: [Bái bai.]
Trường Trung học số 8 Phong Nam vừa có nhiều thêm một nam sinh bị đá.
Lâm Bạch Du trước đây học ở trường quốc tế, Tiếng Anh là môn sở trường của cô, với tiến độ của trường Trung học số 8 cô vô cùng thành thạo.
Nhưng cô vẫn quen tập trung nghe giảng.
Từ góc nhìn của Tùy Khâm, cô đang tập trung nghe cô giáo giảng bài, tóc buộc đuôi ngựa làm lộ ra cần cổ trắng nõn, có vài lọn tóc con vương lên trên đó.
Anh xoay bút, cúi đầu xuống.
Lôi ra một cuốn sách khác.
Phương Vân Kỳ bấm điện thoại nhắn tin với ai đó một lúc, ném đi một mẩu giấy: [A Khâm, cuối tháng đi trận đấu bóng rổ với trường số 7 không?]
Lúc mẩu giấy được ném về, chỉ có hai chữ.
[Không đi.]
So với nét chữ “xấu như gà bới” của cậu, cái này có thể coi là mẫu chữ.
May thay, Phương Vân Kỳ đã quen với sự đối lập thê thảm này rồi, vò vò đầu, viết xong thì ném lại: [Anh, anh thật sự mặc kệ hay sao? Lần trước đã thua rồi.]
Trường Trung học số 7 và số 8 là hai trường cấp 3 gần nhau nhất thành phố Phong Nam, cái gì cũng sêm sêm nhau, về cơ bản có thể xem như đối thủ cạnh tranh.
Ví dụ cuộc thi liên hợp[*] nào đó lần này trường Trung học số 8 đứng thứ nhất, lần sau có thể là trường Trung học số 7.
[*] Liên khảo (Cuộc thi liên hợp): Do hai đơn vị hoặc hai đơn vị trở lên tổ chức, thi chung một khoảng thời gian.
Trong hai năm trước, đội bóng rổ trường Trung học số 8 luôn giành được giải nhất, nhưng trận đấu cuối cùng của học kỳ trước Tùy Khâm không tham gia.
Không có lí do gì.
Trận đấu ấy trường Trung học số 8 thua.
Trường Trung học số 7 bỗng rửa sạch được nỗi nhục trước đây, không những khoe khoang, còn lên Tieba [*] của trường Trung học số 8 khoe khoang, lần này đến cũng hừng hực khí thế.
[*] Tieba: Baidu Tieba, mạng xã hội Trung Quốc.
Phương Vân Kỳ không nhận được câu trả lời của Tùy Khâm nữa.
–
Ngày đầu tiên ở trường Trung học số 8 của Lâm Bạch Du rất thoải mái, bạn học đều rất tốt, Tần Bắc Bắc là người nhiệt tình nhất.
Lúc tan học, cô ấy còn khen: “Da cậu đẹp thật đấy, bình thường bôi gì thế?”
Lâm Bạch Du nói: “Đây là bình thường nhất rồi.”
Cô thấp giọng: “Có lúc sẽ trộm dùng đồ của mẹ.”
Lâm Bạch Du có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia gian trá.
Tầm mắt của Tùy Khâm đặt trên người cô.
“Hồi trước tớ cũng thế!” Tần Bắc Bắc như thể gặp được tri âm: “Ngưỡng mộ cậu thật đấy, sờ thích thật, cậu biết trang điểm không?
“Nếu không phải Trường Trung học số 8 cấm nhuộm tóc, tớ đã nhuộm tóc rồi, tháng trước lớp khác có nam sinh làm kiểu tóc ngầu lắm, cuối cùng thì bị chủ nhiệm lấy tông đơ cạo trọc, bây giờ là kiểu tóc tội phạm cải tạo, còn chưa mọc được gì cả.”
Lâm Bạch Du nghĩ trong đầu đó là kiểu tóc gì.
Tần Bắc Bắc chia sẻ kinh nghiệm trang điểm của mình: “Người đẹp thì tóc cũng đẹp, ví dụ như bạn ngồi sau cậu ý.”
Nam sinh bàn sau đã ra khỏi lớp từ lâu rồi.
Cứ hết một tiết, bọn Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ đều sẽ biến mất.
Nhưng Lâm Bạch Du vẫn công nhận lời của Tần Bắc Bắc: “Khuôn mặt của cậu hợp để tóc ngắn, cũng hợp màu sáng, những màu tóc trong truyện tranh ấy.”
Tần Bắc Bắc: “Sao cậu lại dám chắc thế?”
Lâm Bạch Du cong môi: “Tớ học vẽ, khá nhạy bén về mảng màu sắc.”
“Giỏi thật đấy, tớ chẳng có thời gian học môn năng khiếu.”
“Học ở trường số 8, tớ cũng chỉ có thể đi học vẽ vào cuối tuần thôi.”
Lâm Bạch Du học vẽ từ nhỏ, ban đầu là phác họa, sau là vẽ màu nước, sau khi lên cấp 3 bắt đầu chuyển sang vẽ tranh sơn dầu.
Giáo viên nào cũng khen cô có năng khiếu, cô cũng từng tham gia không ít cuộc thi, không phải đứng thứ nhất thì cũng đứng thứ hai.
Nói cũng trùng hợp, thầy giáo khi trước dạy vẽ tranh sơn dầu cho Lâm Bạch Du cũng được mời về dạy một học viện nghệ thuật ở thành phố Phong Nam.
Tháng trước thầy mở lại một phòng vẽ mới, tháng này cô có thể đến học luôn.
Chỉ cần nghĩ đến không có người đáng ghét, Lâm Bạch Du lại vui vẻ hơn nhiều.
Trong giấc mơ phim khổ tình đó, sau khi cha mẹ mất thì “Lâm Bạch Du” không được tiếp xúc với vẽ tranh nữa, bởi vì nhà bác cả không đủ khả năng chi trả cho khoản tiền đắt đỏ đó.
Vả lại sau này mắt còn kém, trở thành người mù.
Thực ra mấy ngày hôm nay Lâm Bạch Du không còn mơ thấy giấc mơ lạ thường khó bề tưởng tượng đó nữa, nhưng làm thế nào cô cũng không quên được những đoạn cảnh tượng ấy.
Giống như bản thân đã thực sự trải qua.
–
Vì nhà gần nên Lâm Bạch Du học ngoại trú.
Khi cô về đến nhà, Liễu Phương hỏi: “Thế nào, giao lưu với các bạn có tốt không?”
Lâm Bạch Du múc một thìa bún thịt: “Cũng khá tốt ạ.”
Liễu Phương nói: “Hôm nay thầy Trương gọi cho mẹ, mẹ nói với thầy cuối tuần này con sẽ đến học. Mẹ vốn không đồng ý cho con lên lớp 12 rồi vẫn vẽ vời đâu, ảnh hưởng đến học tập.”
Thế nhưng, thầy Trương khen con gái có năng khiếu.
Mẹ đơn thân Liễu Phương trước đây luôn phải chịu chỉ trích vì chuyện li dị, tuy là chia tay trong hòa bình, nhưng người ngoài vẫn thường hay nhiều lời.
Con gái luôn là “con nhà người ta”, bà rất tự hào.
“Không được ảnh hưởng tới việc học đấy biết chưa?” Liễu Phương nói.
“Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.” Lâm Bạch Du gật đầu.
Liễu Phương đưa số điện thoại của thầy Trương cho cô, ăn cơm xong, lúc cô gọi đến là vợ của thầy Trương bắt máy: “Ở ngay cổng Bắc trường Minh Nghệ, em đến là sẽ thấy.”
Minh Nghệ là học viện nghệ thuật mà thầy Trương đang làm.
Lâm Bạch Du tìm trường Minh Nghệ, bất ngờ phát hiện, trường đó và đường Nam Hòe chỉ cách nhau đúng hai con đường.
Cô cất điện thoại, đến trường trước.
Hiện tại trường Trung học số 8 đang thực hiện thời gian biểu mùa hè, lên lớp lúc 2 giờ 40 phút chiều, nhưng cô giáo chủ nhiệm yêu cầu đến trước 20 phút để tự học.
Số người nghỉ trưa rất nhiều, chỉ có vài ba người đến sớm, đều yên lặng làm bài tập, mãi đến khoảng 2 giờ 10 phút mới có nửa lớp đến.
Lâm Bạch Du đang làm đề, cửa sổ phía sau bị mở ra từ bên ngoài.
“Cậu ấy vẫn chưa đến.” Một nữ sinh thất vọng nói.
“Cậu cứ để đồ ở trên bàn cậu ấy, dù gì cũng có ký tên mà, đến lúc ấy nhìn là biết của cậu tặng.” Người bạn bên cạnh xúi giục.
Nữ sinh ló đầu vào, nhìn thấy Lâm Bạch Du.
Có lẽ cô ngồi ở vị trí hơi đặc biệt, nên có một khoảnh khắc Lâm Bạch Du cảm thấy ánh mắt của cô gái kia mang thêm chút xét nét.
“Ê Tùy Khâm đến rồi kìa.” Người bạn đụng vào cô gái kia.
Tiếc là Tùy Khâm đi vào bằng cửa trước.
Lúc anh lướt qua cô, bấy giờ Lâm Bạch Du mới phát hiện sao anh lại cao như thế, tối hôm ấy cô không chú ý đến.
Nữ sinh ngoài cửa sổ đỏ mặt, giọng nói cũng nhẹ đi mấy phần, gọi người cũng chẳng nghe rõ.
Ánh mắt của cô gái ấy chuyển sang hướng Lâm Bạch Du, nhấc miếng bánh kem để trên bục cửa sổ: “Bạn học, giúp tớ để thứ này lên bàn của Tùy Khâm được không?”
Nữ sinh chắp hai tay lại: “Đi mà, đi mà.”
Miếng bánh được đặt trong hộp trong suốt trông rất tinh xảo, đế bánh kem phô mai, bên trên đính thêm vài viên hạt dẻ, trông rất hấp dẫn.
Bên ngoài hộp dán một tờ giấy nhớ màu hồng, viết một hàng chữ và một hàng số và kí tự, trông giống ID Wechat.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Bạch Du lúc nhìn thấy là anh không ăn phô mai.
“Tuỳ Khâm” mà cô gặp trong giấc mơ dị ứng với phô mai.
Chi tiết này cô nhớ rất kĩ, bởi vì cô không biết, là cô muốn uống trà sữa, lúc ấy trà sữa thịnh hành phủ một lớp kem phô mai rất dày.
Cô không biết anh dị ứng, bảo anh uống cùng.
Cô hỏi: “Thế nào? Có thích vị này không?”
“Tuỳ Khâm” thử một ngụm, nói với cô: “Có thích.”
Sau đó đêm hôm ấy, bác sĩ đến cô mới biết, ngay ngụm đấy anh đã bị dị ứng rồi, nhưng anh không nói cho cô biết.
Tuỳ Khâm nói với cô: “Em thích gì thì anh thích nấy.”
Trong hiện thực, một tuần trước, Lâm Bạch Du 17 tuổi thanh xuân tươi đẹp, phiền não duy nhất có lẽ là quá nhiều người theo đuổi cô, mà cô đều không thích.
Thế mà trong giấc mơ lại mập mờ với người ta như thế.
Lâm Bạch Du thở dài, hoàn hồn lại.
Hai người họ cũng đâu phải một người.
–
Đám nam sinh bàn cuối huýt sáo, nháy mắt ra hiệu, hai nữ sinh bên ngoài mắc cỡ, nhỏ tiếng thúc giục.
Lâm Bạch Du chẳng thấy có gì, đưa tay ra cầm lấy.
“Cậu thử xem.” Giọng nói lười nhác vang lên từ phía sau.
Tuy chỉ là ba chữ đơn giản, Lâm Bạch Du lại nghe ra cảm giác uy hiếp, theo phản xạ rút tay về.
Cô quay đầu lại, Tuỳ Khâm dựa vào ghế, một cuốn sách đang mở ra che đi khuôn mặt anh.
Từ góc nhìn của Lâm Bạch Du có thể nhìn thấy đường viền cằm tuyệt đẹp của anh, còn có yết hầu nhô lên trên cần cổ đang ngửa.
Rất bắt mắt.
Lúc này cô mới phát hiện, bên cạnh yết hầu của anh có một nốt ruồi.
Rất gợi cảm.
Phương Vân Kỳ khoác vai quàng cổ với một nam sinh khác, cười hề hề: “Theo cách xử lí của A Khâm, cậu nhận tức là cậu nghĩ cậu sẽ ăn.”
“Đúng đúng.”
“Nhưng vào mồm bọn tôi cũng được.”
“Bánh kem dâu tây lần trước rất ngon.”
Lúc bọn họ nói chuyện, nữ sinh đã cầm bánh kem chạy mất rồi.
Tần Bắc Bắc chen lời: “Các cậu chỉ biết không ăn thì uổng thôi, người ta có phải tặng các cậu đâu, lại còn bắt đầu nhận xét nữa?”
Đám nam sinh tỏ vẻ oan ức: “Vậy A Khâm không ăn, không thể trách bọn tôi chứ, cũng không thể vứt được, không nên lãng phí đồ ăn đâu.”
“Đúng đúng.”
Phương Vân Kỳ và Tề Thống kẻ xướng người hoạ.
Từ đoạn đối thoại của họ, cô rút ra không ít thông tin, ví dụ như có rất nhiều người mến mộ Tuỳ Khâm, ngoài trường cũng có.
Tặng đồ cũng không ít, nếu đúng lúc có Tuỳ Khâm ở đó, sẽ bị từ chối.
Nếu nhân lúc anh không ở đó mà vẫn cố tặng, thì sẽ bị đám nam sinh bàn cuối giải quyết.
Lâm Bạch Du nhớ lại tối hôm nghỉ lễ Quốc Khánh, cảnh tượng nhà họ Tuỳ không cho anh ăn cơm tối, rất bất ngờ.
Sao anh có thể sống đến tận bây giờ?
Một cậu thiếu niên chưa đầy 18 tuổi, Lâm Bạch Du khó mà tưởng tượng phải chịu cảnh một bữa đói một bữa no.
Cho dù là cô trong giấc mơ thì thời gian này vẫn được ăn uống không tệ, dẫu sao vẫn phải lên TV phỏng vấn, sắc mặc không tốt lên hình kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện, trong mấy năm cô có thể kiếm tiền quyên góp, bác cả cũng không tiếc tiêu chút tiền để nuôi cô.
Phương Vân Kỳ vẫn nói với Tề Thống về chủ đề ban nãy.
“Bọn họ tặng cũng chẳng nghe ngóng sở thích của A Khâm, theo đuổi người ta mà chẳng tận tâm chút nào, còn có người tặng bánh kem phô mai.”
“Lần trước Trường Trung học số 9 có phải có người tặng hoa không?”
Lâm Bạch Du hỏi: “Phô mai thì sao?”
Phương Vân Kỳ lưu loát trả lời: “A Khâm không ăn phô mai.”
Lâm Bạch Du nghi ngờ dò xét hỏi: “Dị ứng à?”
Phương Vân Kỳ sốc đến hét ầm lên: “Đù! Cái này cậu cũng biết à?”
Khoảnh khắc được xác thực, đầu Lâm Bạch Du lag luôn.
Mà Phương Vân Kỳ đã quay đầu lại, đập vào người Tuỳ Khâm đang ngủ: “Nghe xem, có phải rất để tâm không?
Tùy Khâm không ngó ngàng gì đến cậu, tiện tay cầm cuốn sách đang che mặt mình xuống, quăng ra chỗ khác.
Tề Thống một tay đẩy Phương Vân Kỳ đang đứng chắn ra, không dám tin: “Cái gì cơ, đừng nói với tao là học sinh mới cũng…”
Cậu ta muốn nói lại thôi.
Tuỳ Khâm thờ ơ cúi cằm, quay thẳng mặt, nhìn lướt qua khuôn mặt của Lâm Bạch Du.
“Phải đó.”
Bọn họ không biết anh trả lời câu hỏi nào.
– —–oOo——