Về phần chuyện của Lý Đông Hải, tự nhiên là bị thế lực của Nguyên gia làm lắng xuống, kỳ thực không chỉ có Nguyên gia, Từ Kiều và Hà Gia Tuấn cũng đều tìm người nhà hỗ trợ, mới có thể giải quyết sự tình cho thỏa đáng.
Lý Đông Hải, cướp đoạt súng, gây nguy hiểm đến tính mạng và an nguy của người khác, bị đội viên đội thư kích bắn chết tại chỗ, sơ hở gì cũng không có. Súng trên thật sự có vân tay của Lý Đông Hải, lúc đó đôi viên thư kích cũng nhìn thấy, không ai nhìn thấy cảnh Lý Đông Hải bị đánh. Thật đáng buồn Lý Đông Hải không phải nhân vật chính, một nam nhân hèn mọn trong truyện này chỉ có thể làm vật hy sinh thôi.
Từ Tử Kỳ canh giữ bên giường bệnh của Nguyên Họa, vẫn lẳng lặng chờ. Hai ngày nay, Từ Tử Kỳ trên căn bản đều canh giữ 24 tiếng bên giường của Nguyên Họa, rất sợ Nguyên Họa sẽ tỉnh lại lúc nàng không ở đó.
Từ Tử Kỳ không biết mình đã bao lâu mình chưa nhắm mắt ngủ một giấc thật tốt, thân thể mệt đến không chịu nổi, ghé vào giường bệnh của Nguyên Họa nặng nề ngủ thiếp đi.
Nguyên Họa dần dần tỉnh lại, lông mi thật dài rung rung vài cái, mới chậm rãi mở mắt ra. Bởi vì đã ngủ quá lâu, mắt đột nhiên không thích ứng với ánh sáng bên ngoài, vừa mở ra một chút bị ánh sáng mặt trời kích thích mà lập tức nhắm mắt lại.
Hồi lâu sau mới thử mở ra lần nữa, mắt bị mặt trời kích thích mà chứa chút hơi nước, hoảng hốt một lúc mới quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Dường như nghe được một mùi hương quen thuộc, thu hồi phạm vi nhìn về bên giường, khóe miệng bắt đầu cong lên, nụ cười thản nhiên từ khóe mắt lay động. Giơ tay, gạt đi những sợi tóc tán loạn trên trán của Từ Tử Kỳ, bắt đầu ngẩn người nhìn Từ Tử Kỳ.
Trong lúc ngủ mơ Từ Tử Kỳ như cảm thụ được ánh mắt chăm chú của Nguyên Họa, khóe miệng cũng cong lên, vẻ mặt hiện ra nụ cười vui vẻ hạnh phúc.
Nguyên Họa chẳng biết đã nhìn Từ Tử Kỳ bao lâu, có vẻ như nhìn thế nào cũng không đủ. Đột nhiên nhớ lại cảnh trước lúc mình ngất đi bị Lý Đông Hải đánh, khi đó bản thân cho rằng sẽ không còn được gặp lại Từ Tử Kỳ. Khoảnh khắc đó bản thân rất sợ chết, sợ thế giới sau khi chết không có Từ Tử Kỳ, cô đơn như vậy, tịch mịch như vậy, thế giới vắng lạnh lạnh lẽo như vậy.
Tay của Nguyên Họa nhẹ nhàng đặt lên gương mặt tinh xảo của Từ Tử Kỳ, lớp trang điểm không thể che giấu nét mệt mỏi trên gương mặt. Nguyên Họa có chút áy náy, nàng biết nhất định Từ Tử Kỳ giữ nàng rất lâu, ở bên cạnh nàng rất lâu.
Bởi vì bị thương vừa mới tỉnh, hành động của Nguyên Họa vẫn còn có chút yếu ớt và bất tiện, có chút khó khăn ngồi dậy, chồm người qua, hôn lên mặt của Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ bị động tác này làm giật mình tỉnh giấc, sau khi thấy gương mặt phóng đại của Nguyên Họa, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, kích động, hưng phấn, vui sướng, hạnh phúc, còn một đống cảm xúc linh tinh khác, đều không quan trọng nữa. Ôm Nguyên Họa thật chặc, cái gì cũng không nói, chỉ ôm như vậy, cảm thụ được nhiệt độ cùng hơi thở trên người Nguyên Họa, bình phục bất an trong lòng.
Nguyên Họa mặc cho Từ Tử Kỳ ôm, qua hồi lâu sau Từ Tử Kỳ mới thả lỏng hai tay ôm Nguyên Họa, dịu dàng hỏi: “Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Có cần kêu bác sĩ vào xem không?”
Nguyên Họa cười nụ cười hạnh phúc, lắc đầu, nhưng không có mở miệng nói. Sau khi nàng tỉnh lại luôn không hiểu vì sao luôn cảm thấy Từ Tử Kỳ thay đổi, trở nên rất dịu dàng, rất cẩn thận, trọng tâm đều đặt ở trên người của mình, cảm giác được người yêu quan tâm thật tốt.
Từ Tử Kỳ thấy Nguyên Họa chỉ nhàn nhạt cười khúc khích, đưa tay sờ trán của Nguyên Họa một chút, nghi ngờ nói: “Không có sốt, chẳng lẽ bị đánh đến ngốc rồi!”
Nguyên Họa cười khổ nói với Từ Tử Kỳ: “Tử Kỳ, em không ngốc. Ha hả.”
“Không ngốc, em cười khúc khích làm cái quái gì?” Từ Tử Kỳ nhìn chằm chằm Nguyên Họa nghi ngờ nói.
Nguyên Họa ngậm miệng không nói gì, sau khi nhìn Từ Tử Kỳ được một lúc mới nghĩ đến đúng là mình bị đùa bỡn, lắc đầu, vươn tay kéo Từ Tử Kỳ đến gần mình hơn hỏi “Em hôn mê bao lâu rồi?”
Từ Tử Kỳ giả bộ trầm tư một chút nói: “Không nhiều không ít, vừa đúng ba ngày.”
Nguyên Họa đang cầm đôi tay mềm mãi nhẵn nhụi của Từ Tử Kỳ chơi đùa, sau khi không tập trung đáp ứng một tiếng mới chậm rãi nói: “Tử Kỳ, em yêu chị!”
Từ Tử Kỳ sửng sốt một hồi, dường như mình nghe được Nguyên Họa vừa nói ba chữ “Em yêu chị”, nhưng mà lại cảm thấy không chân thật cho nên luôn hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Sau khi Nguyên Họa nhìn phản ứng của Từ Tử Kỳ, bất đắc dĩ, ngồi ngay ngắn nghiêm túc trước mặt của Từ Tử Kỳ, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Từ Tử Kỳ nhắc lại lần nữa: “Tử Kỳ, em yêu chị!”
Rốt cuộc lúc này Từ Tử Kỳ đã nghe được, cũng không biết bản thân thế nào, chỉ nghiêng người hôn lên đôi môi của Nguyên Họa.
Nguyên Họa trầm luân trong sự dịu dàng đầy ngọt ngào ấy, đến lúc chấm dứt mới cảm thấy chưa thỏa mãn, lại bá đạo muốn hôn lại lần nữa, nhưng bị Từ Tử Kỳ dùng lý do vừa khỏe lại không thể làm vận động quá kịch liệt mà ngăn cản.
Nhìn bộ dáng muốn tìm bất mãn của Nguyên Họa, Từ Tử Kỳ cảm thấy vô cùng tức cười, nhưng phải nhịn lại, thật sự nhịn rất vất vả.
Đại khái qua chừng một tuần lễ, thương thế của Nguyên Họa đã hồi phục gần hết, đương nhiên phải xuất viện.
Ngày xuất viện, tụ tập không ít người, vợ chồng Nguyên Hữu Quốc, Nguyên ba Nguyên mẹ, Nguyên Hải, Từ Vạn Hồng, Từ Kiều, Tiêu Tiểu Dao, Hà Gia Tuấn ở cửa bệnh viện chờ Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ.
Từ Vạn Hồng đặt một phòng riêng ở nhà hàng, kể từ hôm đó ông đã nhìn ra, nhìn Từ Tử Kỳ mỗi ngày bận rộn nhiều việc nhưng vẫn mang vẻ mặt hạnh phúc như vậy, có thể đây mới là thứ mà cháu gái ông mong muốn, mà hiện tại ông cũng chỉ hy vọng Từ Tử Kỳ có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống.
Mọi người tới nhà hàng, vào phòng, ở đây có uy quyền nhất là hai lão nhân Nguyên Hữu Quốc và Từ Vạn Hồng. Ngồi trên chủ vị, từ ái nhìn Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ.
Nguyên Họa rất vui vẻ cầm ly rượu nói với Từ Vạn Hồng: “Ông nội, trước đây con có chỗ làm chọc giận ông, ông quên hết đi nha, từ nay về sau, con sẽ đối xử với ông như ông ruột.”
Lời nói này làm Nguyên Hữu Quốc bên cạnh mất hứng, nói với Nguyên Họa: “Quả nhiên là đứa nhỏ vô lương tâm mà, có vợ, cũng không cần ông nội nữa.” Nguyên Hữu Quốc vừa nói xong lời này, mọi người đều cười vang. Nguyên Họa có chút lúng túng đứng tại chỗ, ngồi cũng không dám ngồi, nhưng ngược lại Từ Tử Kỳ đứng dậy giải vây cho Nguyên Họa, đè Nguyên Họa ngồi xuống, nói với Nguyên Hữu Quốc: “Ông nội, người là ông nội của Nguyên Họa, đương nhiên cũng là ông nội của Tử Kỳ.”
Nguyên Hữu Quốc nghe Từ Tử Kỳ nói xong, hưởng thụ gấp đôi, tươi cười nói với Từ Tử Kỳ: “Quả nhiên vẫn là Tử Kỳ tốt hơn a, không giống tên vô lương tâm kia a! Có cháu gái như Tử Kỳ đây, Nguyên Hữu Quốc ta nhất định phải nhận rồi.”
Một bữa cơm, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ, Nguyên gia và Từ gia chung đụng cũng hoà thuận vui vẻ.
Trong bữa tiệc cũng có một người không có tâm trạng, đó chính là Tiêu Tiểu Dao.
Hồ San San khi nào thì dụ dỗ được Tiêu Tiểu Dao đây, cái này nhắc tới cũng quá dài. Mấy ngày Nguyên Họa bị Từ Vạn Hồng bắt cóc, Tiêu Tiểu Dao tìm hình bóng Nguyên Họa khắp nơi, cũng tự nhiên nhớ lại một người như Hồ San San. Khi đó trong lòng Tiêu Tiểu Dao chỉ có Nguyên Họa, có một chút khả năng đều sẽ không bỏ qua, cho nên phái người đi tìm Hồ San San, nhưng vẫn không tìm được Nguyên Họa.
Bản thân Hồ San San lại có ý đồ gây rối với Tiêu Tiểu Dao, nếu mỹ nữ tự mình tìm tới cửa, bản thân lại không xa lánh người khác, vì vậy cuộc hành trình dụ dỗ bắt đầu.
Từ lúc Hồ San San có được phương thức liên lạc của Tiêu Tiểu Dao thì mỗi ngày đều nhắn tin hoặc gọi điện cho Tiêu Tiểu Dao hẹn đi ăn cơm hoặc đi dạo phố, vân vân…, mặc kệ đối phương để ý hay không để ý tới nàng, mỗi ngày đều vẫn kiên trì trứ làm như thế. Nàng chính là muốn để Tiêu Tiểu Dao trước tiên quen với sự tồn tại của nàng. Hồ San San này, là một người quỷ kế đa đoan, nàng biết vận dụng nhược điểm của người khác để chinh phục họ.
Sự thực chứng minh chiêu này rất hiệu nghiệm, tuy rằng quá trình rất gian khổ, kết quả coi như khiến người thoả mãn, chí ít Tiêu Tiểu Dao đã thích Hồ San San, tuy rằng phát hiện hơi trễ.
Tiêu Tiểu Dao thực sự là ăn cái gì đều cảm thấy tẻ nhạt vô vị, Nguyên Họa nhìn thấy Tiêu Tiểu Dao không yên lòng, sau khi bữa tiệc kết thúc, ra khỏi nhà hàng liền đi tới bên cạnh Tiêu Tiểu Dao, kéo Tiêu Tiểu Dao lại nói: “Tiểu Dao, cậu cũng đừng quá lo lắng. Mình tin chắc San San rất nhanh sẽ tỉnh lại, cậu phải tin tưởng nàng.”
Tiêu Tiểu Dao gật đầu, trong mắt toả ra một tia sáng, nói với Nguyên Họa: “Ừ. Mình tin tưởng nàng!”
Nguyên Họa gật đầu một cái nói: “Ừ, ngày mai mình và Tử Kỳ sẽ đi bệnh viện thăm nàng.”
Sau khi Tiêu Tiểu Dao cảm kích nhìn Nguyên Họa, đi về phía xe của mình, mở cửa xe nhìn mọi người nói: “Mình đi trước, hai cậu trên đường cẩn thận chút!”
“Ừ, cậu cẩn thận một chút.” Tiêu Tiểu Dao nghe xong thì liền chạy xe ra khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng.
Sau khi sôi nổi tạm biệt nhau, Nguyên Họa ngồi trên xe của Từ Tử Kỳ, nhìn Từ Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ, ngày mai chúng ta đi thăm San San nha.”
Từ Tử Kỳ vừa thắt dây an toàn vừa trả lời: “Được.” Liền khởi động xe chạy đến nhà của Từ Tử Kỳ.
Phòng trọ của Nguyên Họa bị Từ Tử Kỳ trả lại, tất cả mọi thứ cũng đều bị Từ Tử Kỳ đưa đến nhà nàng, hiện tại hai người chính thức bắt đầu sống chung.
Nguyên Họa vào nhà của Từ Tử Kỳ, đi tắm trước, lúc ở bệnh viện chỉ có thể dùng khăn mặt lau người, khỏi phải nói khó chịu cỡ nào. Sau khi tắm xong mới vào phòng ngủ.
Mà Từ Tử Kỳ thì sao, chẳng qua là tùy ý tắm một chút, thay một bộ đồ ngủ, áo ngủ là áo ngủ rất bình thường, nhưng đối với Nguyên Họa đã lâu không ăn mặn mà nói, vẫn đặt biệt cám dỗ, ánh mắt dần dần trở nên mơ mang, bước nhanh đi tới bên giường, nhào tới, áp Từ Tử Kỳ dưới thân, thanh âm khàn khàn nhưng không mất sức hút vang lên: “Tử Kỳ, em không nhịn được!”
Nói xong liền hóa thân thành sói mà nhào tới, trong phòng cảnh xuân bốn phía, cả vườn hương thơm than nhẹ, đêm con rất dài rất dài…
Ngày hôm sau, Từ Tử Kỳ cảm thấy chân mình cũng có chút như nhũn ra, ưu nhã tập trung khí lực toàn thân lên chân đạp Nguyên Họa xuống giường.
Nguyên Họa rất u oán từ dưới giường bò lên, lúc nhìn thấy biểu tình của Từ Tử Kỳ, không dám rên một tiếng, xám xịt đi ra ngoài rửa mặt. Kiệt tác tối hôm qua của nàng nàng còn có thể không biết sao, cuối cùng Từ Tử Kỳ khóc lóc cầu nàng không cần tiếp tục, nàng vẫn muốn Từ Tử Kỳ nhiều lần, mãi đến khi Từ Tử Kỳ bị dày vò đến bất tỉnh nàng mới dừng tay.
Nhìn gương cười trộm đánh răng xong, thay quần áo xong hết mới trở về phòng, thấy Từ Tử Kỳ cũng chuẩn bị xong hết.
Hai người tùy ý ăn bữa sáng Từ Tử Kỳ nấu liền đi đến bệnh viện, đến bệnh viện thì nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tiêu Tiểu Dao, nhất định là tối hôm qua một đêm canh giữ bên cạnh Hồ San San.
Nguyên Họa đột nhiên nghĩ đến lúc nàng bị thương có thể Từ Tử Kỳ cũng canh nàng như thế, cảm động quay đầu mỉm cười với Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ hiểu rõ nụ cười kia đại biểu cho cái gì, cũng nhẹ nhàng cười lại.
Nguyên Họa đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, nói với Hồ San San: “San San, Tiểu Dao nàng gầy rất nhiều, hai mắt thật đen, nếu như cậu không tỉnh lại, nàng không muốn canh giữ cậu nữa, sẽ bị đoạt đi mất.”
Lời nói không mạch lạc như thế khiến Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao nghe được đều sửng sốt một chút, chẳng qua dường như lời nói này lại có hiệu quả, lông mi Hồ San San bắt đầu rung lên, trong nháy mắt mọi người chăm chú nhìn Hồ San San vẫn không nhúc nhích, Hồ San San cũng coi như không phụ sự mong đợi của mọi người, rốt cục sau khi nhúc nhích vài cái cũng mở mắt ra.
Hưng phấn nhất tự nhiên là Tiêu Tiểu Dao, ôm chặc lấy Hồ San San nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc cậu cũng tỉnh, mình luôn nghĩ cả đời này sẽ không thể nhìn thấy cậu tỉnh lại.”
Nguyên Họa và Từ Tử Kỳ lặng lẽ lui ra khỏi phòng bệnh, hai người hạnh phúc mà cười. Vì yêu nhau, hiểu nhau, gần nhau mà vui vẻ.
Sau khi Hồ San San tỉnh lại, không được mấy ngày đã bình phục xuất viện. Mà lúc đầu Tiêu ba cũng không đồng ý quan hệ giữa Tiêu Tiểu Dao và Hồ San San, thậm chí bắt Tiêu Tiểu Dao quay về nhà, không cho hai người gặp mặt. Thế nhưng ba của Hồ San San người ta ra tay một cái, mã đáo thành công. Không biết dùng biện pháp gì lại có thể khiến Tiêu ba đồng ý hai người quen nhau.
Hồ San San tìm Nguyên Họa âm mưu thực hiện việc cầu hôn, hai người này dính vào nhau thì như hề. Đừng xem Hồ San San giống như một nữ sinh nho nhã, lúc điên lên cũng không kém Nguyên Họa chỗ nào.
Đến 14 tháng 2, hai người đều một ngày đêm không xuất hiện, còn muốn Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao cùng nhau đến bờ biển, bảo là muốn cho các nàng kinh hỉ, mang theo một chút nho nhỏ lòng hiếu kỳ, Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao liền cùng đi đến bờ biển.
Lúc đến bờ biển, nhìn thấy hai chiếc tàu thủy thật lộng lẫy xa hoa, phía trên theo thứ tự là lời cầu hôn của Nguyên Họa và Hồ San San!
Giờ khắc này, Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao đều cảm động như nhau, theo bên bờ, pháo hoa cùng nhau bắn ra, trên phòng trời đêm xuất hiện ba chữ “I LOVE YOU” sáng chói.
Nguyên Họa và Hồ San San giống như từ trên trời giáng xuống mà rơi xuống, cầm nhẫn kim cương quỳ một gối xuống trước mặt của Từ Tử Kỳ và Hồ San San dịu dàng nói: “Xin gả cho em/mình.”
Sau khi Từ Tử Kỳ và Tiêu Tiểu Dao ngây ngẩn một hồi, nước mắt lưng tròng hạnh phúc đưa tay ra, mang hứa hẹn cả đời của đối phương trên tay của mình. Hai người đều đứng lên, mang nhẫn cho người yêu của mình.
Trong lòng lúc, pháo hoa lần thứ hai rực rỡ khắp bầu trời đêm, khinh khí cầu màu hồng bay lên cao, tàu thủy xa hoa cũng vang lên bản giao hưởng tuyệt mỹ cùng với những ánh đèn đủ màu sắc.
Hai đôi tình nhân nắm tay chậm rãi đi về phía chiếc tàu xa hoa lộng lẫy, thưởng thức gió biển cùng cảnh biển đêm xinh đẹp.
Toàn văn hoàn.
=========================================
Tiếc là bộ này ko có Phiên ngoại:'(
Muốn xem cuộc sống thê nô sau này của 2 bạn công quá mà tác giả ko có viết =((
=========================================
Cuối cùng cũng xong bộ đầu tay mình edit:)
Vẫn còn rất nhiều nhiều nhiều lỗi…hy vọng những bộ sau sẽ trôi chảy hơn:)
Cảm ơn Tá Đằng Yến Tử (Én), Esley, Ami,…đã giúp mình. Cảm ơn mọi người:*