Nguyên Họa, một đứa nhóc con hư mới từ đại học bước ra xã hội. Đối với tên mang phong cách riêng mà Nguyên ba đặt, Nguyên Họa cảm thấy khá bất đắc dĩ. Bất đắc dĩ nhất là chiều cao lùn tịt của mình, vĩnh viễn ngưng lại ở con số 152 so với mặt nước biển, không tăng thêm được một chút nào. Lúc Nguyên Họa còn học đại học, kêu gào khóc lóc muốn tăng chiều cao, những thứ trợ giúp tăng chiều cao đều dốc vào miệng, nhưng vẫn không có một chút hiệu quả nào. Cuối cùng chỉ có thể ủ rủ cúi đầu từ bỏ…
Lúc trước luôn bị bạn học cười nhạo nói muốn đi hồ bơi phải mang theo phao cấp cứu, Nguyên Họa tức giận đến nỗi thề không bao giờ đi đến nơi đầy kì thị như hồ bơi nữa. (tội nghiệp =]])
Nguyên Họa khi sắp tốt nghiệp đại học, mỗi ngày phải chạy đến hội chợ nghề nghiệp Đúng ra chỉ cần để bố già nàng sắp xếp thì sẽ có được một công việc không tệ, nhưng Nguyên Họa người ta nói là tất cả phải dựa vào chính mình, không muốn dựa vào quan hệ. Thế là chạy tới hội chợ nghề nghiệp, cơ mà chỉ được một ngày thì từ bỏ hào ngôn chí khí của mình, ấm ức trở về nhà.
“Chị, sao vậy, tìm được việc không?” Nguyên Hải cười sáng lạng hỏi. Đương nhiên hậu quả là chịu độc thủ của Nguyên Họa
“Oa, chị… chị buông ra, đau… đau…” Nguyên Hải giãy giụa muốn khuôn mặt tuấn mĩ của mình thoát khỏi bàn tay độc ác.
“Em còn biết đau à, ai kêu nói vớ vẩn.” Nguyên Họa đã buồn bực, về nhà còn bị thằng em trêu tức, đương nhiên phải chịu đại cực hình
“Chị, rốt cuộc thì sao?” Nguyên Hải xoa mặt nói, chị già này xuống tay không phải ác vừa đâu…
“Không được cũng tốt. Không tìm nữa. Người ta ghét bỏ chị mày rồi. Nói chị bằng cấp không đủ, lý lịch cá nhân không đủ, kinh nghiệm không đủ. Thiếu chút nữa bức chị già mày cuồng lên quất cho tên khốn đó một trận.” Mắt Nguyên Họa hiện một tia độc ác nói, hôm nay nàng đến hội chợ nghề nghiệp chen lấn tìm việc, mồ hôi, mùi thối gì chịu cũng đủ rồi, còn bị người ta nói không đáng một đồng, khó trách về nhà liền bạo phát.
Nguyên Hải nhìn chị già của mình, hiện tại muốn chuồn đi, chị già đang tức giận, bị tóm lại không tốt tí nào. “Chị, em còn bài tập, về phòng làm bài đây.”
Nguyên Họa ừ một tiếng rồi chán chường ngồi xuống sô pha.
Nguyên ba Nguyên mẹ trở về liền thấy vẻ mặt con gái bảo bối dại ra ngồi trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền, đoán rằng bảo bối của mình hôm nay ăn không ít thua thiệt thì đứng một bên cười trộm.
Nguyên Họa vừa mở mắt thấy ngay vẻ mặt cười vui vẻ của Nguyên ba, liền im lặng.
Bản thân mình lúc trước còn khoa khoang khoác lác, giờ lại về tìm bố già giúp, đúng là mặt mũi mất hết.
“Ba, con muốn nhờ ba tìm giúp ba một công việc” Nguyên Họa mặt dày nói với Nguyên ba.
“Ừ, được.” Nguyên ba một câu liền đồng ý. Nguyên Họa chớp chớp mắt, sợ mình nghe lầm.
“Ba, con nói thật.” Nguyên Họa lại mở miệng hỏi, bộ dạng giống hệt đứa ngốc.
“Ừ, thật.” Nguyên ba buồn cười nhìn con gái bảo bối của mình.
Nguyên Họa đắc ý cười cười rồi chạy như bay vào tắm. Cả ngày chen lấn ở hội chợ nghề nghiệp, bây giờ cả người toàn mùi lạ, khỏi nói ghê tởm cỡ nào. Nguyên ba nhìn con gái bảo bối của mình chạy đi, nở nụ cười gian xảo, con gái à, ờ thì công ty ba sắp xếp cho con cũng không phải công ty bình thường như vậy, để xem con chịu nổi hay không đây.
“La la la la la.” Cũng không biết Nguyên Họa ngân nga nhảm nhí cái gì, dù sao không ai nghe ra Nguyên Họa hát bài gì. Nếu mấy người đi hỏi nàng, nàng khẳng định sẽ nói đây là bài ca tắm rửa tự mình soạn, nghe hay không?
Tắm xong, Nguyên Họa cầm di động gọi cho mấy người bạn của mình.
“Tiểu Kiều, há há, đi ra tụ họp đi.” Từ Kiều, bạn thân kiêm luôn bạn cùng bàn của Nguyên Họa, hai người quen biết hồi n năm trước tận lúc còn chung vườn trẻ.
“Có chuyện gì vui à?” Từ Kiều nghe khẩu khí của Nguyên Họa liền biết nàng đang rất đắc ý, nhất định là có chuyện tốt.
“Khoan nói, giúp tao gọi cho Minh Minh nói, đến Bắc Môn sắp xếp tụ họp“. Nói xong cũng không chờ đối phương trả lời liền cúp điện thoại, hai người rất ăn ý, nên cũng không vì vậy mà xấu hổ.
“Anh Hà, đi chơi không?” Lại tiếp tục một cuộc gọi…
“Ôi, đại tiểu thư của chúng ta gọi có thể không đi sao?” Hà Gia Tuấn trêu đùa nói.
“Được rồi, gặp ở Bắc Môn.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, nhìn xem đã hẹn đủ chưa, liền đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài.
“Con bé hư đốn kia, giờ cơm tối, con còn đi đâu a?” Nguyên mẹ hô to.
“Mẹ, con có hẹn với bạn bè rồi, cơm tối không ăn ở nhà, ba mẹ ăn trước đi.” Nguyên Họa chạy ra khỏi cửa, quay đầu hét lên.
Nguyên mẹ bất đắc dĩ lắc đầu, lại quay về phòng bếp bận rộn.
Đuổi kịp xe buýt, Nguyên Họa lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi trò chơi, đây là biện pháp giết thời gian thường dùng của nàng khi ngồi xe buýt.
Qua gần nửa giờ rốt cuộc cũng đến Bắc Môn, đi đến quán đã đặt trước, thấy mọi người đều ngồi trên bàn, đồ ăn cũng kêu xong. Liền không khách khí đặt mông ngồi xuống.
“Nguyên Họa, chuyện gì vậy, gọi mấy người bọn tao ra, vì chuyện gì a?” Từ Kiều vừa nhìn thấy Nguyên Họa liền mở miệng hỏi.
“Há há, bố già tao tìm công việc giúp tao, tao nói cho mọi người biết nha, đời này đánh chết tao cũng không đi cái hội chợ nghề nghiệp gì gì lần hai, thiếu chút nữa ép tao thành bánh hồng rồi.” Vẻ mặt Nguyên Họa bi phẫn nói, nơi đó thật sự là ác mộng của nàng.
“Ha ha, tao còn tưởng chuyện gì lớn, thì ra chỉ là một công việc a?” Vẻ mặt Từ Kiều khinh thường nói, muốn có bao nhiêu khinh thì có bấy nhiêu.
“Không được à, công việc của tao rất tốt, là công ty Từ thị, mọi người biết chưa, Từ thị nha!” Nói xong liền đưa ra vẻ mặt mê gái, người nhìn thấy đều chịu không nổi.
“Đừng bày ra vẻ mặt ghê tởm đó, ghê tởm chết.” Minh Minh nói xong đưa tay nhéo nhéo mặt Nguyên Họa.
“Ôi ôi, nhẹ tay một chút a, người ta còn dựa vào khuôn mặt này ăn cơm.” Nói xong mấy lời này, ba người còn lại đều làm dáng nôn mửa.
Bốn người bắt đầu ngồi trò truyện, một lúc giải quyết hết đồ ăn trên bàn.
Hà Gia Tuấn đề nghị đi bar, ba người kia đều nhất trí giơ tay biểu quyết đồng ý. Vì thế bốn người liền vui vẻ hướng quán bar đi.