“Tôi đã nói với anh rồi, thỉnh thoảng lộ ra chút thủ đoạn cũng được, nhưng tuyệt đối đừng đem lên bàn tiệc. Để xem lần này anh hoá giải thế nào, Hồng Minh không phải thứ mà Ngô Nam Bình có thể sánh được đâu.” Lý Ngọc Mai nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Đường Tuấn khẽ cười nói.
“Cô chủ, cô muốn tôi tới nói một tiếng với quản lý Hoàng không? Dù sao bọn họ cũng là bạn của cô.” Phía sau một quản lý cấp cao của Hạ Hồng do dự hỏi.
Advertisement
Lý Ngọc Mai dừng một lát đột nhiên nói: “Không cần, vậy cũng tốt, cho anh ta một bài học, xem lần sau anh ta còn dám mạnh miệng nữa không.”
Lúc Thẩm Ngọc Nhu chuẩn bị quỳ xuống trước cô gái kia, thân thể cô được một bàn tay to rộng nâng lên, không có cách nào hạ đầu gối xuống.
Advertisement
“Người sai là bọn họ, cô không cần quỳ!” Giọng nói trầm thấp có lực từ miệng Đường Tuấn phát ra, mang theo một cảm giác đáng tin.
Thẩm Ngọc Nhu quay đầu chỉ thấy vẻ mặt kiên nghị của Đường Tuấn, ánh mắt thản nhiên không hề có cảm xúc sợ hãi trong đó. Bị cảm xúc này cảm hóa, lòng Thẩm Ngọc Nhu dần bình tĩnh lại, thậm chí cô còn cảm giác chỉ cần người này ở đây, cô cũng sẽ không bị ức hiếp nữa.
“Ha ha! Không biết sống chết.” Cô gái lạnh lùng lên tiếng rồi không nói thêm gì nữa, vì giờ chuyện này không còn liên quan đến cô ta mà là vấn đề thể diện của Hồng Minh.
Quả nhiên, sắc mặt Hồng Minh trầm xuống nói: “Cậu thanh niên, anh biết tôi là ai không? Hiển nhiên dám nói lời này trước mặt tôi.”
Quản lý Hoàng đứng một bên cười nói: “Cậu nhóc không biết sống chết, nếu anh ngoan ngoãn nói xin lỗi cô chủ thì chuyện này đã qua rồi, nhưng hiện tại lại tự tìm đường chết.”
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Tôi không cần biết ông là ai, vừa rồi các người nói ai mạnh hơn người đó chính là đạo lý, tôi đồng ý. Hiện tại nắm đấm của tôi lớn hơn các người, vậy tôi đâu cần phải kiêng dè các người.”
“Ha ha, đúng là cậu nhóc đầy nhiệt huyết, đã thời đại nào rồi còn đi so nắm đấm.” Quản lý Hoàng như nghe được chuyện cười khôi hài nhất mà cười ra tiếng, nói: “Tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nắm đấm của cậu lớn bao nhiêu đó!”
Lời nói còn chưa xong, nắm đấm của Đường Tuấn cũng đã đánh qua, nện thẳng một đấm xuống mũi ông ta, một tiếng rắc, thậm chí quản lý Hoàng còn nghe được âm thanh xương mũi bị gãy.
Cảm giác đau nhức nháy mắt tràn ra toàn thân, khiến quản lý Hoàng nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Thằng nhóc này, anh dám động tay!” Trong mắt cô gái hiện lên vẻ kinh hoảng, nhưng dáng vẻ vẫn giả bộ kiên cường nói.
“Tôi lười nghe ông đánh rắm!” Đường Tuấn nói xong đột nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt nhìn thẳng vào Hồng Minh, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên trên vai anh ta nói rõ từng câu từng chữ: “Anh cảm thấy thế nào?”
Mỗi chữ Đường Tuấn nói đều vỗ lên vai Hồng Minh một cái, người ngoài nhìn vào giống như đang chào hỏi người quen, nhưng đâu bao nhiêu chỉ mình Hồng Minh biết.