Tại nhà của Cẩn Nam, Hà Chấn Kiệt tắm xong bước ra phòng khách, một tay vẫn giữ khăn lau đầu tóc ướt, tay còn lại xoa xoa bờ ngực trần đỏ ửng vì bị Cẩn Nam dùng bông tắm chà sạch hình xăm dán, trong lòng vẫn còn tiếc nuối đuôi tóc nuôi mấy năm trời đã bị anh ta xén mất.
Hà Chấn Kiệt bước đến ngồi ạch xuống bên cạnh Cẩn Nam đang ngồi ở sofa, không vui mở miệng cằn nhằn: “Thiệt tình, trông anh có khác gì càng lớn tuổi càng khó tính không?”
Cẩn Nam hờ hững liếc cậu ta một cái, vẫn chưa hết ghét bỏ ra mặt mà chê bai: “Cậu tưởng bộ dạng đó là đẹp à? Không phải đào hoa phong lưu đâu, mà là lưu manh đi đòi nợ mướn!”
Nghe xong, Hà Chấn Kiệt phì cười ngồi nhích sát vào Cẩn Nam, thản nhiên vòng tay ôm cổ anh ta kéo về phía mình, thấp giọng thì thầm: “Dẹp chuyện đó qua một bên, giờ chúng ta bàn chuyện yêu đương đi.”
Cẩn Nam không chút chần chừ, dứt khoát đẩy Hà Chấn Kiệt tránh xa mình ra, lạnh nhạt từ chối: “Bớt nói nhảm nhí lại, tôi không rảnh để chơi mấy trò vô bổ với cậu.”
Hà Chấn Kiệt tủm tỉm cười, tiếp tục ngồi lấn qua chỗ của Cẩn Nam, cố tình dựa người vào anh ta, vờ vu vơ thăm dò: “Chậc, ghim dai thật nhỉ? Để nhớ xem, trước đó anh luôn nhấn like bài viết trên mạng của tôi, tới bài viết hôm mười bốn tháng hai năm nay tôi đăng ảnh cùng con gái, anh like xong liền bỏ like, dằn mặt à?”
Nét mặt của Cẩn Nam thoáng ẩn hiện sự chột dạ, anh ta ngượng ngùng vô thức hắng giọng một cái, tuy nhiên vẫn cứng miệng phủ nhận: “Cậu tưởng bở à?”
Cẩn Nam vừa dứt lời, Hà Chấn Kiệt không đáp trả cũng không nổi giận, thay vào đó là ngẩng đầu nhìn khắp nhà một lượt. Cẩn Nam khó hiểu trước hành động của cậu ta, hiếu kỳ hỏi: “Cậu tìm gì vậy?”
“Nhà anh có lắp camera không?”
“Không.”
“Cách âm tốt không?”
Không rõ vì sao nghe tới câu hỏi này, trong lòng Cẩn Nam tự động dâng lên sự nghi ngờ lẫn đề phòng. Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, Cẩn Nam vẫn ưu tiên bảo vệ an toàn cho chính mình, thận trọng đáp: “Không tốt.”
Hà Chấn Kiệt chợt quay qua cười khẩy một cái, bất ngờ vác Cẩn Nam lên vai, vừa hùng hổ bước đi vừa hạ giọng nhắc nhở: “Vậy anh tự lấy tay bịt miệng mình đi.”
“…” Cẩn Nam ngớ người, mấy giây sau mới giật mình thốt lên: “Mợ nó! Hà Chấn Kiệt!”
Buổi tối có cuộc hẹn tái ngộ tại quán của Cẩn Nam, đôi bạn thân Hà Chấn Kiệt và Nghiêm Nhất Thành gặp lại nhau vui mừng choàng vai bá cổ, kích động đến tíu tít không ngừng.
Năm xưa khi chia tay nhau đi trên con đường riêng, cả hai vẫn là nam sinh mộc mạc đơn giản. Bốn năm sau gặp lại, một người đĩnh đạc trưởng thành hơn tuổi, một người tự do phóng khoáng.
Đang phấn khởi tay bắt mặt mừng với Nghiêm Nhất Thành, nhưng khi Hà Chấn Kiệt chạm mặt Hình Sở Nhan, cậu ta không nhịn được mà trở về dáng vẻ nghiêm túc cảm thán: “Nhớ ngày đó gặp cậu ở sân bay cậu vừa gầy vừa xanh xao, vậy mà bây giờ lại được Nhất Thành nuôi tròn béo, gặp đúng người quả thật rất quan trọng.”
Hình Sở Nhan mặc một chiếc đầm sơ mi dáng dài nhấn eo màu kem, từ mặt mày đến tay chân đều có da có thịt hồng hào. Nghe Hà Chấn Kiệt nói, cô khẽ cong môi cười hưởng ứng, ngầm kiêu ngạo đáp lại: “Phải, gặp đúng người rất quan trọng, không thì làm sao bụng tôi có thể to lên được.”
Vừa nói Hình Sở Nhan vừa ép phần vải ở bụng sát vào cơ thể, Hà Chấn Kiệt há hốc ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc bụng nhô lên của cô, nửa tin nửa ngờ dò hỏi: “Ý của cậu… không giống những gì tôi nghĩ đúng không?”
Tiếng cười ngại của Nghiêm Nhất Thành chợt truyền tới, anh bước đến bên cạnh Hình Sở Nhan vòng tay ôm thắt lưng của cô, chủ động lên tiếng đáp thay: “Bốn tháng rồi.”1
Hà Chấn Kiệt ngẩn người quên cả phản ứng, ánh mắt lướt từ đầu xuống chân của Nghiêm Nhất Thành, cậu ta không cách nào tin được một người bên trong ngay thẳng, bên ngoài sơ mi đóng thùng chỉn chu như anh lại có thể làm bạn gái có thai khi vừa tốt nghiệp đại học không lâu.
Biểu cảm của Hà Chấn Kiệt hoang mang thấy rõ, thuận miệng phê bình: “Chơi chạy nước rút? Mày liều vậy Nhất Thành? Mày mới có hai mươi hai tuổi.”
Nghiêm Nhất Thành để lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, thật thà đáp: “Mức độ kiên nhẫn của Sở Nhan không tốt, tao cũng đâu thể làm gì khác.”1
Hà Chấn Kiệt bất lực lắc đầu quay đi, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi Hình Sở Nhan.
“Cẩn Nam, anh không ngồi sao lại đứng đó?”
Hà Chấn Kiệt theo phản xạ nghía mắt qua chỗ Cẩn Nam đang đứng đối mặt, tựa người vào quầy thu ngân, lưng anh ta hơi khom, giọng nói cũng yếu ớt lạ thường: “Đau… lưng, đứng một lát…”
Hai khóe môi của Hà Chấn Kiệt lập tức bị kéo căng khi nghe xong câu trả lời của Cẩn Nam, sau đó lại lặng lẽ gật gù, miệng lẩm bẩm một mình: “Bốn năm cũng không ngắn, đánh nước rút được thì phải tranh thủ, có lý!”
Ngồi ở bàn, Hình Sở Nhan dựa nửa lưng vào người Nghiêm Nhất Thành, lén đưa mắt quan sát từ Hà Chấn Kiệt sang Cẩn Nam.
Lát sau cô nghiêng đầu vào ngực anh, giơ tay che miệng thì thầm nhỏ: “Tướng Cẩn Nam đứng thế kia thì nằm dưới chắc rồi, hồi trước em còn nghĩ anh ta nằm trên, đúng là không nên xem thường Chấn Kiệt.”1
Nghiêm Nhất Thành chỉ cười nhẹ một cái, ánh mắt và hai tay tập trung tém gọn mái tóc dài đang xõa của Hình Sở Nhan để kẹp gọn lại. Xong xuôi, anh xoay mặt cô qua để chỉnh lại phần tóc mai phía trước, ẩn ý phản hồi: “Thì anh với em ra đường cũng đâu ai biết anh nằm dưới.”1
Nụ cười trên môi Hình Sở Nhan dần chuyển sang thiếu đứng đắn, rõ ràng trong lòng cô đang rất khoái chí nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ tỏ ra xấu hổ: “Tại em sợ anh mệt nên mới để anh nằm im hưởng thụ.”1
“Đợi đã.” Nghiêm Nhất Thành đột ngột bừng tỉnh, vội vã cắt ngang: “Sao tự dưng lại chuyển sang chủ đề đen tối rồi?”
Hình Sở Nhan không thay đổi sắc mặt, vô tư đáp: “Anh nghĩ, giữa chúng ta có chủ đề trong sáng để nói sao?”1
Nghiêm Nhất Thành: “…”