Buổi chiều tan học, Nghiêm Nhất Thành phải đến quán làm thêm, vì biết cả hai ngược đường nên Hình Sở Nhan không làm phiền anh, một mình cô ngồi xe buýt về nhà.
Tuy nói rằng là trở về nhà, nhưng đôi khi thứ gọi là “nhà” thực chất lại là địa ngục. Không chỉ một mà rất nhiều lần, bản thân Hình Sở Nhan luôn ước cô có “nhà” thật sự để trở về, ước nơi đó sẽ có hơi ấm giống như mỗi khi cô ở bên cạnh Nghiêm Nhất Thành.
Gần năm giờ Hình Sở Nhan về tới nhà, vừa bước vào cửa chính thì Thạch Anh, người mẹ kế chỉ hơn cô mười tuổi ngồi ở phòng khách đã hùng hổ bật dậy xông tới, lớn tiếng mắng chửi: “Mày có phải là con người không? Làm con tao té ngã bây giờ vẫn còn bầm trán, còn mày thản nhiên trơ cái mặt đó ra à?!”
Trên mặt Hình Sở Nhan không lộ ra một chút biểu cảm hay phản ứng nào, cô nhìn thẳng vào mắt Thạch Anh đối chất, từ tốn cất tiếng đáp: “Tôi làm ngã con các người để các người có cớ đánh tôi sao? Là tôi ngu dốt, hay các người chỉ biết dùng đầu gối để suy nghĩ?”
“Mày…” Thạch Anh phẫn nộ trừng mắt, nhưng tức đến đâu vẫn không tìm được lý do phản biện.
Hình Sở Nhan lạnh lùng đi lướt qua Thạch Anh lên lầu trở về phòng mình, dùng ngữ điệu ẩn ý để lại lời nhắc nhở: “Dạo này tôi rất chán sống, nếu tôi chết, tôi nhất định đưa con trai các người theo.”
“Mày dám!” Thạch Anh giật mình quay phắc người qua hét lên, thế nhưng thứ nhận lại là cái nhếch môi đầy dụng ý của Hình Sở Nhan.
Đối chọi nhau không chỉ ngày một ngày hai, nhưng giờ đây một vài câu nói vu vơ của Hình Sở Nhan đủ khiến Thạch Anh đứng ngồi không yên suốt cả buổi.
Chó đến đường cùng chó sẽ cắn, người bị dồn vào chân tường chắc chắn sẽ kéo theo kẻ thù xuống địa ngục.
Huống chi, Thạch Anh cùng cha Hình Sở Nhan suốt hai năm nay đều đối xử tệ với cô, nếu như cô không chịu đựng nỗi nữa mà tìm sơ hở trút lên con trai cô ta thì nguy lớn.
Nhưng bản tính tham lam xấu xa vốn đã thấm sâu vào máu, Thạch Anh rất nhanh nghĩ ra cách trả thù khiến Hình Sở Nhan chịu khổ mà không ảnh hưởng đến con trai cô ta.
Đợi đến tối cha Hình Sở Nhan là Trần Khiêm tan làm trở về nhà, Thạch Anh thêm mắm dặm muối, còn kéo theo người giúp việc của cô ta hùa theo làm chứng, tố cáo Hình Sở Nhan ngang nhiên tuyên chiến sẽ đợi thời cơ mà giết con trai cả hai.
Trần Khiêm vốn chẳng yêu thương Hình Sở Nhan, lúc cô sinh ra bị bắt theo họ mẹ, ông ta cũng chưa từng chăm bẵm con gái lấy một lần. Lý do phía sau sự ghét bỏ của Trần Khiêm dành cho Hình Sở Nhan vẫn luôn là một ẩn số, thậm chí cách ông đối xử với cô còn hơn cả trọng nam khinh nữ.
Trước đây vì lời thỏa thuận với mẹ Hình Sở Nhan nên Trần Khiêm mới miễn cưỡng để cô tiếp tục sống trong nhà. Nhưng nay đã có lý do chính đáng để biện minh, ông ta cũng chẳng rỗi hơi dư tiền đi nuôi một đứa vô tích sự.
Nghĩ ngợi kỹ lưỡng, Trần Khiêm quyết định cho gọi Hình Sở Nhan xuống nhà nói chuyện rõ ràng phải quấy. Dĩ nhiên, ông ta chẳng có thứ gọi là tình người, câu đầu tiên đã lớn giọng mắng mỏ cô muốn hại chết con trai mình.
Nói chuyện không hợp thì tốt nhất không cần nói, Hình Sở Nhan càng không muốn tranh cãi chuyện vô nghĩa với người cha chỉ có mỗi cái danh. Cô ngồi xuống sofa đối diện Trần Khiêm, trực tiếp bàn thẳng vào vấn đề: “Năm mươi triệu, tôi sẽ rời khỏi đây, tuyệt đối không quấy rầy đến cuộc sống của bất kỳ ai trong căn nhà này.”
Nhắc đến tiền Trần Khiêm lập tức trợn trừng mắt, ông ta đập mạnh tay xuống bàn trà quát lớn: “Cái gì?! Mày đang tống tiền tao à? Một đứa mười sáu, mười bảy tuổi như mày cầm năm mươi triệu trong tay làm gì?”
“Tiền học, tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền đi lại cho đến khi tôi đủ mười tám tuổi.” Hình Sở Nhan điềm thản đáp.
Ngay khi Trần Khiêm định bác bỏ, Thạch Anh lại nhanh chóng níu tay kéo ông ta ra một góc riêng bàn tính. Mặc dù hiện tại phải mất năm mươi triệu, nhưng so với toàn bộ tài sản kinh doanh, ngôi nhà đang ở và cả gia tài của ông nội Hình Sở Nhan lại có giá trị gấp mấy chục lần. Không dễ có được cơ hội tống Hình Sở Nhan đi, bọn họ tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Bàn bạc xong xuôi, Trần Khiêm đi lấy tiền mặt cất trên phòng, còn Thạch Anh nhiệt tình giúp ông ta viết giấy cam kết cắt đứt quan hệ sau khi Hình Sở Nhan cầm tiền.
Qua tầm mười lăm phút sau, Trần Khiêm quay lại phòng khách với sấp tiền có mệnh giá lớn nhất, thẳng thừng ném lên bàn trước mặt Hình Sở Nhan, mỉa mai nói: “Cầm lấy, sáng mai tao sẽ nhờ người tìm nhà cho mày. Cho mày ở nhà sung sướng sinh tật, để xem mày ra ngoài sống chết ra sao.”
“Không cần.” Hình Sở Nhan cầm sấp tiền lên đếm, đủ tiền mới ký tên vào giấy cam kết. Xong xuôi, cô lập tức đứng dậy khỏi ghế, dứt khoát tuyên bố: “Ông yên tâm, nếu tôi có chết cũng sẽ không tìm về. Bởi ngày ông bày mưu lừa mẹ tôi ở tù thay ông, đời tôi đã chết.”