Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 23: Có người chống lưng



Sau lời nói của Hình Sở Nhan, biểu cảm cô Trầm liền hiện ra sự không hài lòng. Bởi dẫu sao Hình Sở Nhan vẫn là học sinh cấp ba, dùng những lời lẽ mang tính chất đe doạ với giáo viên là hoàn toàn không phù hợp.

Giữa lúc bầu không khí đang nóng dần lên, bỗng nhiên từ ngoài cửa xuất hiện hình dáng của Nghiêm Nhất Thành.

Ngay khi vừa thấy anh bước vào, Hình Sở Nhan lập tức thu lại bộ dạng đánh thép vừa rồi, thay bằng bộ dạng bình thản như chưa xảy ra chuyện gì.

Điều đầu tiên khiến Nghiêm Nhất Thành chú ý là biểu cảm của Hình Sở Nhan, ở bên cạnh anh càng lâu, cô càng khó giấu được những cảm xúc thật qua đôi mắt. Thấy cô có vẻ không vui, anh bước đến đứng sát bên cạnh, tiện thể nắm lấy tay cô giấu ra sau lưng rồi nhìn qua cô chủ nhiệm.

“Cô tìm em?”

“Phải.” Giọng điệu cô Trầm lộ ra vài ý khó chịu, trực tiếp nói thẳng: “Cô gọi em, sao lại để Sở Nhan đến đây?”

Nghiêm Nhất Thành hạ đầu nhìn Hình Sở Nhan kế bên, rõ ràng biết cô đang giả vờ bày ra dáng vẻ vô tội, anh vẫn mềm lòng nhận lỗi thay: “Vừa nãy em có chút việc riêng, sợ cô đợi lâu nên em mới nhờ cô ấy đến đây báo một tiếng.”

Cô Trầm hừ nhẹ một tiếng ở mũi, hai tay khoanh trước ngực, không nhìn Hình Sở Nhan chỉ hất cằm một cái yêu cầu: “Cô có việc riêng nói với Nhất Thành, Sở Nhan về lớp trước đi.”

Trước hành động thiếu tôn trọng người nghe của cô chủ nhiệm, ánh mắt Hình Sở Nhan thoáng chốc trở nên sắc lạnh, thế nhưng cái nhếch môi ẩn ý trên môi cô không phải tức giận, mà là mang theo một ý đồ khác.

Rất nhanh Nghiêm Nhất Thành đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng qua biểu tình của hai người còn lại. Không để mọi chuyện thêm trầm trọng, anh ghé gần qua Hình Sở Nhan nhắn nhỏ: “Ra ngoài cửa đợi mình một lát, mình ra ngay.”

Vì Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan miễn cưỡng gác lại sự bất mãn trong lòng. Cô cong môi cười gật đầu với anh, vừa nhét điện thoại của mình vào túi quần anh vừa nói: “Vậy mình ra ngoài trước.”

Đợi cho đến khi Hình Sở Nhan ra khỏi phòng giáo viên, lúc này cô Trầm mới xoay đầu lại nhìn Nghiêm Nhất Thành, bao nhiêu bức xúc đè nén ban nãy dường như muốn bộc phát hết ra ngoài.

“Nhất Thành, cô biết em muốn giúp đỡ cho Hình Sở Nhan vì hoàn cảnh của em ấy. Nhưng cô nói thật, nhân cách của em ấy có vấn đề.”

Nghe đến đây, ấn đường của Nghiêm Nhất Thành liền cau chặt, giọng nói trầm hẳn xuống: “Ý cô, nghĩa là sao?”

Cô Trầm không vội trả lời, dường như đắn đo về những gì sắp nói đây. Chần chừ mãi một hồi, cô Trầm vẫn quyết định nói ra.

“Em có biết, Tuệ Chi trước nay luôn là học sinh gương mẫu, trong học bạ từ cấp một đến cấp ba đều là lời ghi nhận tích cực của chủ nhiệm và giáo viên bộ môn. Nhưng Hình Sở Nhan thì không hẳn, ở những năm cuối cấp hai, nhiều giáo viên đã phê bình trong học bạ em ấy có hành vi thiếu lễ phép, rất hay không chào hỏi, việc học hành lại tụt dốc.”

Ngừng lại một chút điều chỉnh cảm xúc, cô Trầm từ tốn tiếp lời: “So với Hình Sở Nhan, điều kiện giáo dục từ gia đình của Tuệ Chi cũng tốt hơn hẳn, nên khả năng cao Tuệ Chi sẽ không vô cớ đánh Sở Nhan.”

Sắc mặt Nghiêm Nhất Thành tối đi, tuy nhiên anh không gấp gáp lên tiếng phản bác, bởi anh muốn nghe hết những gì cô chủ nhiệm nói về Hình Sở Nhan.

Không thấy Nghiêm Nhất Thành có phản ứng nào, cô Trầm được đà nói tiếp: “Mới vừa rồi trước khi em đến, Hình Sở Nhan còn ngang nhiên đe doạ cô vì nghi ngờ cô có ý với em. Lúc đầu nghe Tuệ Chi kể sự tình ngày hôm qua, cô chỉ đặt ra nghi vấn, nhưng qua lời đe doạ của Sở Nhan khi nãy, cô có thể khẳng định em ấy vì ghen tuông với những cô gái xung quanh em nên mới gây sự trước.”

Chốt lại vấn đề, cô Trầm cố tình nhấn mạnh khẳng định: “Nhất Thành, em không cảm thấy em đang ở trong một mối quan hệ toxic với Hình Sở Nhan sao? Một con người sống trong xã hội, làm sao tránh được việc giao du với người khác phái?

Cứ cho là em thương cảm vì hoàn cảnh Sở Nhan gặp phải, nhưng em đừng tự biến lòng thương hại đó trở thành điểm yếu để bị lợi dụng. Không chừng… Hình Sở Nhan ở bên cạnh em không phải vì có cảm tình, mà là có mục đích khác ích kỷ cho bản thân.”

Nghiêm Nhất Thành không nghe nổi nữa, anh lạnh lùng cười khẩy, thấp giọng hỏi lại: “Cô hiểu được Sở Nhan bao nhiêu lại tự tin phán xét cô ấy như vậy?”

“Cô chỉ nói theo suy luận…”

“Thưa cô!” Nghiêm Nhất Thành nhấn giọng cắt ngang, thái độ bực bội đã thể hiện hẳn ra mặt: “Nếu như cô muốn, em sẵn sàng dành thời gian ra đối chất. Nhưng em mong cô hãy công tâm đứng trung lập, đừng đứng ở một khía cạnh để hùa nhau vùi dập người còn lại.”

Cô Trầm vừa hé miệng muốn giải thích, Nghiêm Nhất Thành lần nữa cướp lời nói trước: “Cô hiểu gì về Sở Nhan lại nói cô ấy không có giáo dục từ gia đình? Cô biết gì về khoảng thời gian khó khăn Sở Nhan gặp phải ở cuối năm cấp hai? Cô đã từng trải qua áp lực của Sở Nhan phải chịu đựng khi bản thân chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi chưa?”

“Nhất Thành…”

Mặc cho cô Trầm nóng vội muốn phân trần, Nghiêm Nhất Thành vẫn cương quyết đứng về phía Hình Sở Nhan đến cùng.

“Hình như cô cũng nhớ rõ, Sở Nhan là bạn gái em, thế nên cô ấy có quyền ghen tuông với bất kỳ ai. Chuyện này em còn chưa có ý kiến, người ngoài như cô sao lại đánh giá cô ấy? Nếu Sở Nhan không có tình cảm, vậy tại sao cô ấy ghen? Mà cho dù cô ấy có lợi dụng tình cảm của em, em cũng chưa từng mất mát điều gì.”

Lời cuối cùng, Nghiêm Nhất Thành còn đâm ngược một câu chí mạng: “Theo em thấy, chính cô mới là giáo viên toxic, cô chỉ dựa vào cảm nhận riêng để đánh giá con người và sự việc thay vì công tâm tìm hiểu nguyên nhân cụ thể.”

Nói xong, Nghiêm Nhất Thành cũng không còn đủ sự nhẫn nại để nán lại. Trước khi rời đi, anh thẳng thừng tuyên bố khiến cô Trầm hoàn toàn câm nín.

“Em không quan tâm người khác nghĩ thế nào về Sở Nhan, cho rằng cô ấy xấu xa cũng được, nhưng đối với Nghiêm Nhất Thành em, Hình Sở Nhan có gai góc bao nhiêu cũng là một bông hoa cần bảo vệ. Và dĩ nhiên, bông hoa quý giá của em, người ngoài giống như cô không có tư cách chạm vào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.