Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Chương 21: Cái giá đắt ra máu



Không chỉ những người bên trong đồn cảnh sát, mà ngay cả Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan đứng ngoài cửa nghe thấy cũng giật mình theo. Dáng vẻ nhiệt tình thường ngày của bà ngoại thân thiện bao nhiêu, lúc nổi nóng lại đáng sợ bấy nhiêu.

Mặc dù có hơi ngạc nhiên nhưng những lời bà nói mới đây, Hình Sở Nhan đều nghe không sót một chữ. Có lẽ, hai chữ “lạc lõng” từng gắn bó thời gian dài với cô đã không còn chỗ để tồn tại, bởi sự trống vắng trong lòng cô đã có Nghiêm Nhất Thành và bà ngoại anh bù đắp.

Bỗng nhiên Hình Sở Nhan cảm nhận được Nghiêm Nhất Thành rùng mình thông qua hai bàn tay đang nắm lấy nhau, cô theo phản xạ xoay qua ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt Nghiêm Nhất Thành lúc này có hơi hoảng loạn, anh bất chợt giơ ba ngón tay lên trời thề thốt: “Mình khẳng định, tình cảm mình dành cho Sở Nhan là thật, sự quan tâm của mình dành cho Sở Nhan cũng là thật. Tuyệt đối không phải vì bị ép buộc, càng không phải miễn cưỡng vì sợ bà ngoại đánh.”

Nghe Nghiêm Nhất Thành nói, Hình Sở Nhan không nhịn được bật cười khanh khách, dường như ngay chính anh cũng là lần đầu tiên phát hiện ra bà ngoại vì cháu dâu tương lai có thể trở thành “đại bàng tung cánh” như thế kia.

Không lãng phí thêm thời gian nữa, nói đùa một chút rồi Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan cùng vào trong, trực tiếp đối chất ba mặt một lời với phía Tuệ Chi.

Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành vừa thấy Hình Sở Nhan liền thay đổi thái độ, bà nhanh chóng bước về phía cô và anh đang bước đến gần, vừa nắm lấy tay cô vừa lo lắng hỏi: “Con sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?”

“Con không sao.” Hình Sở Nhan nhẹ giọng đáp, ánh mắt sau đó lại liếc sang chỗ Tuệ Chi, cất giọng đầy dụng ý: “Chỉ là con cảm thấy thật có lỗi, con đến trễ thế này, chắc bạn lớp trưởng đã phải vất vả lắm mới nặn ra được nước mắt trong suốt thời gian dài.”

Lời nói tưởng như vô tư của Hình Sở Nhan lại chính là mồi lửa khiến cho bầu không khí náo loạn vừa lắng xuống phựt cháy lần nữa. Mà người chột dạ nhất, dĩ nhiên chỉ có thể là Tuệ Chi.

Hiện tại đã có mặt đầy đủ, có cả Nghiêm Nhất Thành, Tuệ Chi cũng không nhịn tiếp mà đứng dậy, trực tiếp nói thẳng: “Hình Sở Nhan, cậu đừng thấy người khác hiền thì hết lần này đến lần khác ức hiếp. Cậu luôn miệng nói tôi có ý với Nhất Thành, vậy cậu có bằng chứng không? Vả lại, kể cả khi cậu có trở thành bạn gái của Nhất Thành, cậu cũng đâu thể cấm cậu ấy kết bạn với con gái?”

Ngay khi Tuệ Chi vừa dứt lời, chưa ai kịp phản ứng, bao gồm cả Hình Sở Nhan thì Nghiêm Nhất Thành đã lên tiếng tán thành, tuy nhiên giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Đúng, Sở Nhan à, không có bằng chứng thì không làm được gì đâu.”

Vừa nói với Hình Sở Nhan xong, Nghiêm Nhất Thành liền quay sang phía cảnh sát thụ lý vụ án, từ tốn đưa tờ giấy trong tay ra, điềm nhiên cất lời: “Đây là giấy chứng nhận thương tích của bệnh viện, hy vọng bên phía cảnh sát có thể lấy lại công bằng giúp gia đình chúng tôi.”

Từ Tuệ Chi đến cha mẹ cô ta đều sững sờ há hốc, người cảnh sát gật đầu cầm lấy, giọng nói còn chắc nịch hơn cả lúc cha mẹ Tuệ Chi cho rằng con gái mình vô tội.

“Mọi người cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra thật kỹ lưỡng và trả lại công bằng cho nạn nhân. Có điều bây giờ chúng tôi còn phải lấy lời khai nạn nhân về sự việc để bổ sung hồ sơ điều tra, xin phép ít phút.”

Hình Sở Nhan theo một cảnh sát khác vào văn phòng riêng trong đồn lấy lời khai, bên ngoài chẳng mấy chốc lại chìm vào lạnh lẽo.

Nghiêm Nhất Thành đỡ bà ngoại ngồi lại xuống ghế, người cảnh sát phụ trách cũng bắt đầu hỏi về gia cảnh của Hình Sở Nhan.

Khi nghe Nghiêm Nhất Thành kể đến chuyện Hình Sở Nhan chuyển đến gia đình mình sống vì mâu thuẫn với gia đình, mẹ Tuệ Chi ngồi đối diện không nhịn được mà đâm chọt: “Con gái con lứa mới mười sáu, mười bảy tuổi đầu đã bỏ nhà đi, chứng tỏ là loại không ra gì.”

Người cảnh sát hừ nhẹ, bất mãn nhắc nhở: “Này chị, chị vui lòng cẩn trọng lời nói, tôi đang ghi âm lấy thông tin từ đại diện nạn nhân.”

Mẹ Tuệ Chi xấu hổ dùng tay che miệng, người cảnh sát lúc này nhìn sang cô chủ nhiệm lớp và thầy hiệu phó của trường hỏi: “Thầy cô đã biết về trường hợp của em học sinh này chưa?”

“Dạ rồi ạ.” Cô chủ nhiệm nhanh chóng lên tiếng đáp: “Trước đó Nhất Thành đã từng nói lại với tôi về hoàn cảnh của em Sở Nhan, tôi cũng đã trao đổi lại với giám hiệu của trường.”

Thầy hiệu phó cũng không ngồi không, nhiệt tình bổ sung: “Phải, sau đó bên chúng tôi cũng đã liên hệ với người giám hộ mới của em Sở Nhan, cũng chính là bà ngoại của Nhất Thành đây để tìm hiểu. Biết được hoàn cảnh có chút khó khăn, hiệu trưởng trường đã ký quyết định giảm học phí cho hai em ấy, văn bản có dấu mộc chính thức đã được gửi đến bà vào gần hai tháng trước.”

“Theo như ghi nhận, cách đây gần hai tháng bà ngoại cũng đã đến đăng ký tạm trú cho Hình Sở Nhan, chúng tôi đã liên hệ với người nhà của cô bé và nhận được sự ủy quyền của người thân.”

Người cảnh sát điềm đạm bồi thêm, chốt lời còn cố tình hỏi qua mẹ Tuệ Chi: “Về mặt pháp lý, Hình Sở Nhan có người nuôi nhận hợp pháp, không phải bỏ nhà đi bụi, cũng chưa từng có bất kỳ ghi nhận hành vi sai phép tắc ở trường hay trong xã hội, chị còn ý kiến gì về vấn đề này không?”

Hỏi xong câu này, không cần nhìn đến ai cũng đủ biết, mặt mũi của mẹ Tuệ Chi đã gượng gạo tới mức nào.

Lát sau Hình Sở Nhan trở ra, cảnh sát phụ trách xem qua văn bản lấy lời khai, tổng hợp hết những bằng chứng liên quan sát thực nhất để kết luận và hướng giải quyết.

Trước mắt bên phía Tuệ Chi phải đền bù tiền thuốc men điều trị vết thương cho Hình Sở Nhan. Ngoài ra, bên đồn vẫn đang tìm kiếm thu thập hình ảnh và video giám sát xung quanh, hoặc của người qua đường để quyết định mức độ xử phạt đối với Tuệ Chi.

Tuy nhiên, Hình Sở Nhan lại tỏ ra rộng lượng, trực tiếp đưa ra yêu cầu để giải quyết sự việc trong yên đẹp: “Bồi thường tiền thuốc, một lời xin lỗi và một tờ cam kết tránh xa bạn trai tôi, thì chuyện ngày hôm nay xem như chưa từng xảy ra. Còn nếu khi có được bằng chứng tôi bị hành hung, e là tội danh bạo lực học đường và cố ý gây thương tích sẽ khiến lớp trưởng gặp nạn lớn đấy.”

“Cậu…”

Tuệ Chi còn chưa kịp bộc phát cơn uất phẫn, mẹ cô ta đã vội lên tiếng đồng ý thay, thái độ gấp gáp như muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện tại đây.

Hình Sở Nhan không có ý định dồn Tuệ Chi vào đường cùng, chỉ mỗi việc cô ta không kiềm chế được cảm xúc thì xem như đã trở thành kẻ thất bại.

Hơn nữa, mục đích duy nhất của Hình Sở Nhan chính là muốn Tuệ Chi tránh xa Nghiêm Nhất Thành ra. Nhưng có lẽ từ nay cô không cần phải tốn nước bọt cảnh cáo Tuệ Chi, bởi sau việc cô ta đã làm với cô, e là nửa bước cũng đừng hòng có cơ hội đến gần anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.