Chỉ Yêu Mình Em

Chương 2: Nữ thừa phụ nghiệp



(*) con gái thừa kế sản nghiệp của cha

Đại Lê vừa mới thu dọn hành lý xong, bên ngoài khoang thuyền liền truyền đến tiếng đập cửa “thùng thùng thùng,” “Đại tiểu thư?”

Đại Lê chạy nhanh ra mở cửa, cô sửng sốt vài giây mới nhận ra, là người bên cạnh cha A Tam và A Tứ, ba năm không gặp, thoáng một cái, thân hình họ cũng cường tráng hơn.

Ba năm rồi bỗng gặp lại người quen, vẻ mặt của Đại Lê không khỏi kích động, A Tam và A Tứ vừa phấn chấn theo vừa cảm thấy hơi mất tự nhiên, họ ngây ngô cười khúc khích, không dám nhìn thẳng vào mắt Đại Lê, họ cúi đầu nhận lấy hành lý của cô, chỉ nói phu nhân đang ở bến tàu, một mực chờ cô rời thuyền.

Đoàn người bên ngoài đông đúc, dàn hàng bên cạnh hai chiếc ô tô màu đen, một người phụ nữ nhỏ nhắn đứng ở bên ngoài xe, bà mặc chiếc áo khoác dài lông chồn màu trắng, chỉ để lộ ra mắt cá chân dưới áo sườn xám bằng gấm màu quả mơ, tóc búi lên một cách tỉ mỉ, bà đang ngẩng đầu nôn nóng nhìn xung quanh, đi theo phía sau là vài người thanh niên khoẻ mạnh, bọn họ đều có ánh mắt sắc bén.

Trong đám người, đầu tiên bà trông thấy A Tam và A Tứ, bọn họ ở bên cạnh người nọ… Thường Phi gần như muốn ngất đi, chẳng phải đó là con gái của bà sao? Tóc ngắn như vậy, tuy hiện tại đang thịnh hành mốt để tóc ngắn của phụ nữ, nhưng không ai giống cô ngắn đến như vậy nha! Đang mùa đông, nhưng cô chỉ mặc một chiếc áo khoác len mỏng. Thường Phi vừa đau lòng vừa vui mừng, bà không kịp nghĩ nhiều thì con gái đã vội chạy tới, nhào vào trong lòng bà, trước khi đi du học cô chỉ cao hơn bà nửa cái đầu, bây giờ rõ ràng cao lên một chút nữa. Thường Phi ôm con gái, nước mắt tuôn rơi, ôm một hồi lâu, lúc này bà mới nâng mặt con gái lên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn cô: “Gầy, gầy rồi.”

Hốc mắt Đại Lê cũng ẩm ướt, cô nhẫn nhịn không cho phép mình khóc rồi đưa tay lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ, con trở về không phải là chuyện tốt sao? Đừng khóc, phấn trang điểm đều nhoà hết rồi này.”

Thường Phi dở khóc dở cười, A Tam A Tứ bên kia cũng nhỏ giọng thúc giục: “Phu nhân, đại tiểu thư, nên đi về trước.”

Thường Phi kéo tay con gái vào trong xe, một khắc cũng không muốn buông ra, lão Lưu người tài xế hỏi đi đâu.

“Về nhà.”

“Gặp cha cháu.”

Âm thanh của mẹ và con gái cùng vang lên một lúc, lão Lưu không biết nên nghe theo ai, nhưng vẫn khởi động xe, dù sao cũng nên chạy ra khỏi bến tàu trước.

Thường Phi nhìn con gái: “Đi về trước đi, ngồi trên tàu lâu như vậy, con trở về nghỉ ngơi cho khoẻ một chút.”

Đại Lê cúi người nằm trên đùi mẹ, đây là việc cô thích làm nhất lúc còn bé: “Con muốn gặp cha.”

Thường Phi không lên tiếng, bà yên lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, nước mắt đã ngừng nay lại tuôn rơi.

Ô tô dừng lại ngoài cổng bệnh viện Thánh Lãng, đây là bệnh viện do người Đức mở nằm trong tô giới Đức. Thường Phi dẫn Đại Lê lên một phòng riêng biệt trên tầng ba, ngoài cửa có hai người đàn ông đang canh gác, thấy phu nhân và đại tiểu thư họ liền cúi đầu chào.

Theo mẹ vào cửa, Đại Lê thấy cha đang nằm trên giường bệnh tái nhợt gầy gò, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nước mắt kìm nén đã lâu không thể nén xuống mà trào ra mãnh liệt, Đại Lê quỳ gối trước giường cha khóc nức nở. Khi còn bé, mỗi lần gặp chuyện oan ức bên ngoài, cô đều nằm trong lòng của cha như vậy, lúc đó bàn tay to lớn của ông đã cho cô sự ấm áp và dũng khí, bàn tay này…. sẽ không bao giờ vỗ lưng cô nữa.

Cha của cô, Đại Mặc Tường, lão đại của bang Hải Thiên, uy chấn ở bến Thượng Hải đã hơn mười năm, bởi vì tai nạn xe cộ ba tháng trước, ông chỉ có thể lẳng lặng nằm trong bệnh viện, trở thành người sống đời sống thực vật.

Trên đường trở về nhà không ai nói gì, xe chạy vào một đình viện kiểu châu Âu ở tô giới Anh, người canh cửa thấy xe nhà, chạy nhanh ra mở cửa sắt khắc hoa màu đen, xe chậm rãi đi vào, dừng lại trước một ngôi nhà màu trắng ba tầng theo phong cách phương Tây. Đại Lê xuống xe, vừa vào trong nhà thì có một người phụ nữ trung niên lập tức chạy đến cầm tay cô: “Ai u đại tiểu thư của tôi, rốt cuộc cũng về nhà rồi, cô đi ba năm nay, phu nhân không có ngày nào là không nhắc đến cô.”

Đại Lê che giấu tâm tình lúc nãy, để không khí ấm áp làm nhạt đi tâm trạng buồn bã vừa rồi, “Mẹ Dương, người vẫn còn trẻ như vậy.”

Trên mặt mẹ Dương lập tức vui mừng, “Nhanh mau lên lầu tắm rửa, tôi vừa mới chuẩn bị nước ấm, mẹ Dương đã nấu canh gà cho cô, hầm đã được nửa ngày rồi, trông thân thể cô gầy quá.”

Thường Phi ở một bên mỉm cười, “Tôi đã nói là gầy mà nó không chịu thừa nhận.”

Đại Lê lẩm bẩm than thở, cô trở về phòng tắm rửa, ba tháng ảm đạm trong nhà, cuối cùng sự trở về của cô đã làm cho không khí vui lên một chút.

Mẹ Dương nấu thức ăn đầy bàn, đều là những món mà Đại Lê thích, cô ăn liền hai chén cơm, liên tục nói ngon miệng, Thường Phi rất đau lòng, hỏi cô: “Ở nước ngoài, con không có cơm để ăn phải không?”

Đại Lê nuốt vào một miếng thịt kho tàu, mở miệng: “Không phải không có, chẳng phải trong thư con đã nói sao, con có mời một người Hoa giúp việc mà, cũng thường nấu đồ ăn Trung Quốc, trù nghệ tất nhiên không bằng mẹ Dương.”

Thường Phi lúc này mới bớt buồn một chút, bà nhìn con gái ăn cơm một cách yêu thương, thỉnh thoảng gắp rau múc canh cho cô.

Ăn gần no, Đại Lê mới nhớ tới còn có một người chưa gặp, cô hỏi mẹ: “Anh Tiểu Dẫn đâu mẹ?”

“Hôm nay trong bang có một số việc, nó nói tối nay sẽ đến gặp con.”

Nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến, vừa dứt lời, một cô bé giúp việc đến thông báo, nói là Trần đường chủ đã đến.

Trần Tiểu Dẫn là đường chủ của Hắc Ưng đường trong bang Hải Thiên, từ nhỏ đã mất cha mẹ, là Đại Mặc Đường nhặt về lúc anh ta đang ăn xin lang thang trên đầu đường xó chợ, từ lúc đó ông dẫn theo anh ta bên người, khổ tâm đào tạo như là con ruột của mình. Đại Mặc Tường chỉ có một đứa con gái bảo bối, người trong bang phái thường hay nói đùa, nếu Trần Tiểu Dẫn cưới Đại Lê, chuyện này sẽ giúp chỗ đứng của anh ta vững vàng trong Hải Thiên. Đại Mặc Tường đối với cách nói này gần như ngầm thừa nhận, trái lại Thường Phi chỉ hy vọng con gái có thể lấy người bình thường, rời xa những việc chém giết này.

Một chàng thanh niên trẻ tuổi bước vào, gương mặt hơi ngăm đen, vẻ mặt khí khái anh hùng, ngay cả khi cố ý không tỏ ra nhưng trong con mắt vẫn lộ ra khí chất đó.

Đại Lê từ chỗ ngồi liền nhảy lên, nhào vào trong lòng anh ta, “Anh Tiểu Dẫn!”

Thường Phi có chút không vui, trách cô: “Đã là người lớn rồi, sao lại giống con nít như vậy!”

Đại Lê đưa lưng về phía Thường Phi, đối mặt Trần Tiểu Dẫn lén thè lưỡi ra, Trần Tiểu Dẫn muốn cười nhưng lại không dám, đành phải cố gắng đè nén.

Đại Lê quay người lại nói với Thường Phi: “Mẹ, con cùng anh Tiểu Dẫn ra ngoài một chút.”

Thường Phi bất ngờ, “Vừa trở về, cơm còn chưa ăn xong nữa!”

Nhưng Đại Lê đã cầm áo khoác đi ra ngoài, “Đã ăn no rồi, con cùng anh Tiểu Dẫn ra ngoài đi một vòng, nhìn sự thay đổi của Thượng Hải, một hồi sẽ trở lại.”

Trần Tiểu Dẫn hướng về Thường Phi chào tạm biệt, anh ta cũng cam đoan nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Đại Lê, rồi vội vàng đi ra cửa.

Trần Tiểu Dẫn tự mình lái xe, Đại Lê ngồi trên ghế lái phụ, “Em muốn đi đâu?” Trần Tiểu Dẫn hỏi cô, trên mặt Đại Lê không còn vẻ mặt tươi tỉnh vừa rồi, giọng nói cô rầu rĩ, “Đi đâu cũng được.”

Trần Tiểu Dẫn khởi động xe, dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện, Đại Lê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như đang nhìn lại không phải đang nhìn.

Rất lâu sau, cô rốt cục mở miệng: “Tai nạn xe của ba, thật sự là ngoài ý muốn sao?”

Trần Tiểu Dẫn biết cô sớm muộn cũng sẽ hỏi chuyện này, trước đó trong đầu anh ta có rất nhiều lý do, nhưng lại không thể nói ra miệng, cuối cùng đành phải thành thật trả lời: “Bây giờ vẫn chưa điều tra ra.”

Sau một hồi trầm mặc, cô lại mở miệng: “Tình hình trong bang hiện tại như thế nào? Ai đứng ra chủ trì?”

Trần Tiểu Dẫn nói rõ ràng tình hình thực tế cho cô biết, “Cả bang đều loạn, không ai chịu phục ai, Phương Đại Bằng của Bạch Hổ đường cho rằng ông ta ở trong bang lâu nhất, Hồ Quang của Thanh Long đường có thế lực lớn nhất không chịu nhún nhường.”

Đại Lê hừ lạnh nhạt, “ Cha vẫn còn ở bệnh viện mà đã muốn tranh giành quyền lực.”

Trần Tiểu Dẫn chau mày, không nói tiếp.

“Anh Tiểu Dẫn, phiền anh thông truyền xuống, ba ngày sau, em sẽ họp với các bang hội ở tổng đường.”

Trần Tiểu Dẫn đột nhiên dừng xe ngay lập tức, anh ta kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, “Em….. Em…..”

Đại Lê quay lại nhìn anh ta một cách kiên định, tươi cười, “Đúng vậy, em muốn tiếp nhận bang Hải Thiên.”

Trần Tiểu Dẫn nửa ngày không nói được gì, nhìn ánh mắt cô, anh ta khâm phục lại thương tiếc, “Em chỉ là một người phụ nữ…”

Đại Lê giả vờ giận dỗi, “Thế nào? Anh cũng xem thường phụ nữ?”

Trần Tiểu Dẫn nghe cô nói vậy có chút hoảng hốt, anh ta vội vàng giải thích: “Em biết anh không phải có ý này.”

Đại Lê không đùa với anh ta nữa, khẽ cười, “Em biết, em biết anh lo lắng cho em… Nhưng bang Hải Thiên là tâm huyết nửa đời người của cha, em không thể không quản.”

“Vậy em dự định quản lý cho tới khi nào?”

“Chờ cha tỉnh lại, ông ấy nhất định sẽ tỉnh lại.” Lúc nói câu này, ánh mắt và giọng nói của cô vô cùng kiên định, kiên định đến mức Trần Tiểu Dẫn gần như tin tưởng, Đại Mặc Tường nhất định sẽ tỉnh lại.

“Phu nhân sẽ không đồng ý đâu.”

“Em biết, cho nên em sẽ họp với bang hội trước, anh không thể nói cho mẹ biết.” Đại Lê nháy mắt, ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ của một cô bé.

Trần Tiểu Dẫn vân vê mái tóc ngắn của cô một cách cưng chiều, nếu được, anh thật hy vọng, cô vĩnh viễn được che chở, rời xa thế giới phân tranh hắc ám này.

Ba ngày sau, tại biệt thự chính ở Thượng Hải.

Phương Đại Bằng từ trên xe bước xuống nổi giận đùng đùng, vừa vào toà nhà ông ta liền mắng mỏ: “Con mẹ nó! Huynh đệ chúng ta liều mạng cùng nhau gầy dựng địa bàn, nhưng lại bị sai bảo bởi một con bé không biết gì! Lúc lão tử tắm máu bến Thượng Hải, nó vẫn còn bú sữa trong lòng mẹ!”

Phó đường chủ của Bạch Hổ đường, Lưu Minh, tính tình cẩn thận hơn một chút, hắn ta khuyên Phương Đại Bằng đừng lớn tiếng, phải nhẫn nhịn, “Nói như thế nào thì cô ta cũng đang ngồi vị trí của lão Đại, hô hoán truyền ra tin đồn cũng không tốt.”

Bên này Lưu Minh đang khuyên, Phương Đại Bằng lại càng giận hơn: “Dựa vào ghế lão Đại! Lão tử không phục, nó chỉ biết ở nhà! Nếu không nhờ vào lão tử, nó dựa vào cái gì mà có thể ngồi ở vị trí này! Chỉ là một tiểu nha đầu biết đánh đàn ca hát, ta khinh! Còn chưa tính đến Trần Tiểu Dẫn, tiểu tử Hồ Quang kia cũng không biết đúng sai mà đứng về phía con bé kia!”

Lưu Minh từ từ hút một điếu thuốc, “Tôi cảm thấy chuyện này cũng không xấu, con bé kia ngồi ghế lão Đại cũng không làm nên chuyện gì, chỉ ra mặt cho có lệ, trên địa bàn của chúng ta, muốn làm thế nào thì làm, không có ai ràng buộc, lúc trước lão Đại không cho buôn bán thuốc phiện, bây giờ thì…..” hắn ta hướng về phía Phương Đại Bằng mà cười, Phương Đại Bằng hiểu ý, tức giận liền tiêu tan một nửa.

Mùa hoa nhài lại đến toả ra mùi hương thơm ngát, Đại Lê về nhà, tiếp nhận bang Hải Thiên đã hơn nửa năm.

Ngồi trên vị trí chủ trì tại tổng đường để nghị sự, Đại Lê ngắm nghía khối đá hình con kỳ lân bạch ngọc trong tay, bộ dáng rất nhàn rỗi nhàm chán, Phương Đại Bằng đứng cách đó không xa, mặc một chiếc áo choàng ngắn bằng gấm màu đen, vừa khô vừa ẩm ướt, ẩm ướt rồi lại khô, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Đại Lê đột nhiên trượt tay, khối đá kỳ lân “bộp” rơi vào tảng đá trên mặt đất, một âm thanh trong trẻo vang lên, Phương Đại Bằng sợ tới mức giật mình, cuối cùng chịu mở miệng.

“Đại tiểu thư việc này tôi thật sự không hiểu! Cũng không biết kẻ nào dám ở sau lưng tôi làm ra chuyện khốn nạn này, khi trở về tôi nhất định sẽ điều tra nghiêm khắc! Bảo đảm sẽ cho cô một lời giải thích!”

Đại Lê nhặt khối đá lên, cẩn thận lau chùi bụi đất dính lên khối đá, lau sạch sẽ xong mới để xuống, cô giương mắt nhìn Phương Đại Bằng, mở miệng: “ Phương đường chủ, nửa năm nay, bến tàu của ngài đã phát hiện sáu thuyền thuốc phiện, nếu ngài không thể quản lý nghiêm khắc anh em của mình, chỉ sợ lần sau bọn họ không chỉ lén vận chuyển thuốc phiện, mà là mạng sống của ngài.”

Con ngươi đen nhánh của cô bình thường sáng như ngọc, nhưng lại làm cho Phương Đại Bằng không dám nhìn thẳng vào, ông ta cúi đầu, liên tục gật đầu, một mực vâng dạ.

Giọng nói Đại Lê thoáng chậm lại, “Phương đường chủ, lại nói, ngài là trưởng bối của tôi, có rất nhiều chuyện tôi làm không đúng, cũng xin ngài chỉ bảo nhiều hơn, nhưng không được đụng chạm vào thuốc phiện là quy củ mà cha tôi đã lập ra từ trước, so với tôi ngài nhất định rõ ràng hơn.”

“Dạ, dạ, dạ phải…..”

Đang nói, Trần Tiểu Dẫn vội vã vào phòng nghị sự, “Đại tiểu thư, có chuyện lớn!” Đại Lê và Phương Đại Bằng đều nhìn về phía anh ta.

“Bắc quân của Tiêu gia đang đánh thẳng tới đây, chỉ sợ không lâu sẽ chiếm đóng Thượng Hải!”

Phương Đại Bằng kinh hoàng, còn Đại Lê chỉ cười nhợt nhạt, “Tôi còn tưởng chuyện gì, ai quản việc họ tới, chẳng lẽ không cho làm ăn sao?”

Phương Đại Bằng nhìn thấy vị Đại tiểu thư này rất bình tĩnh, ông ta nghĩ rằng lúc trước khinh thường cô không biết gì quả là phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chỉ Yêu Mình Em

Chương 2



Nhìn thấy thái độ quá mức gắt gỏng của cha mẹ mình, cậu ba Đức không biết phải làm sao. Trong khi cậu đã hứa chắc nịch với Nhàn là sẽ chuộc cô ấy, nhưng bây giờ cha mẹ lại không đồng ý cho cậu mượn tiền, cậu thật sự chưa có đủ một số tiền lớn như tú bà yêu cầu để chuộc Nhàn. Biết tính cha mẹ mình lúc đang tức giận sẽ không nghe cậu ba giải bày cho tường tận câu chuyện nên tạm thời cậu ba không đề cập đến chuyện đó nữa mà cậu về phòng mình, suy nghĩ kĩ càng hơn rồi tìm cách. Trong một tuần này cậu ba nhất định sẽ cứu Nhàn ra khỏi kỹ viện, cậu đã hứa với Nhàn rồi cậu không thể thất hứa. Vì làm nhưng vậy khác nào cho Nhàn hi vọng rồi giết chết Nhàn đâu. Cậu ba hiểu rằng cha mẹ mình không phải những người nhẫn tâm, họ chỉ là không tin tưởng Nhàn, sợ cậu ba bị Nhàn lừa gạt mà thôi. Đợi một hai ngày nữa cha mẹ bình tĩnh hơn, cậu ba sẽ đề cập lại chuyện này.
Mấy ngày này, Nhàn ở kỷ viện mòn mỏi đợi cậu ba, mỗi một ngày trôi qua với cô dài đằng đẵng, thật nôn nóng. Tuy là tú bà không ép cô phải tiếp khách nữa nhưng cô thấy lo lắm, lo khi cậu ba hứa đến cứu mình mà ba, bốn ngày trôi qua rồi cô vẫn chưa có sự hồi âm nào từ cậu. Dù lo lắng, sợ hãi là như vậy nhưng cậu ba là hi vọng duy nhất của mình, cô sẽ không từ bỏ, cô sẽ đợi đến ngày thứ bảy mới thôi. Nhàn tự an ủi mình rằng chắc là cậu ba đang có việc bận, việc quan trọng nào đó, xong việc của cậu là cậu sẽ đến đây chuộc cô về.
Tú bà nhìn thấy Nhàn mỗi ngày đều mong mỏi ngóng trông một người bặt vô âm tín làm bà ta thấy buồn cười cho sự ngây thơ và khờ dại của Nhàn, bà ta xỉa xói cô:
-Cậu thiếu gia con nhà giàu đó hứa trong vòng bảy ngày sẽ đến chuộc mày ra, sao đã qua hơn một nửa thời gian rồi mà vẫn không thấy tin tức của cậu ta đâu nhỉ? Có phải mày bị lừa rồi không? Mà có bị lừa cũng đáng, ai bảo mày ngu dại tin lời đàn ông. Ở đây với tao, làm việc cho tao không tốt hơn à?
Những lời tú bà nói tuy xỉa xói móc mỉa nhưng trúng tim đen của Nhàn. Nhàn sợ cậu ba không đến thật, chỉ là so với việc ở lại đây làm kỹ nữ của bà ta, cô thà ôm hi vọng mà sống tiếp thêm mấy ngày nữa. Nếu bà ta bắt cô làm công việc nặng nhọc gì cũng được, để cô trả nợ cho bà ấy cô còn làm, chứ bắt cô tiếp đàn ông, cô nguyện chết vẫn hơn. Nhàn ở đây mấy ngày, chứng kiến mấy người phụ nữ ở đây, có người thích làm, có người không thích công việc nhem nhuốc hiện tại của họ, nhưng chung quy lại là cô không xem thường ai cả, bởi mỗi người cũng đều có hoàn cảnh riêng của mình. Nhàn cũng có câu chuyện của mình, nhưng cô quật cường hơn họ, cô không muốn đầu hàng trước sự sắp đặt độc ác này của số phận. Cô muốn ra khỏi đây để làm lại cuộc đời của mình. Nhàn trả lời tú bà:
-Không mà, nhất định cậu ấy sẽ đến, tôi chờ cậu ấy đúng bảy ngày là được. Vậy nên bà đừng nói nữa, tôi không muốn nghe đâu. Đợi đến hạn bảy ngày mà cậu ấy vẫn chưa đến thì chừng đó bà muốn xử lý tôi thế nào cũng được.
Tú bà nghe vậy càng thấy buồn cười hơn, bà ta cho là Nhàn thật sự ngu ngốc, mơ mộng ảo huyền mới đi tin lời của đàn ông đến kỷ viện chơi. Bởi vì mấy người đàn ông đã lựa chọn kỷ viện là nơi vui chơi giải trí thì có ai là người đàng hoàng đâu mà đi tin vào lời hứa hẹn của bọn họ. Có khi họ chỉ nói cho sang miệng lúc đó, sau khi về đến nhà rồi thì họ sẽ không tới những điều mình đã nói nữa. Dù vậy thì tú bà đã nhận một số tiền cọc của cậu ba nên bà ta tạm thời không đụng chạm đến Nhàn, không bắt cô đi tiếp khách. Đợi sau một tuần mà vẫn không có người mang tiền đến, tú bà tin chắc rằng chừng đó Nhàn sẽ chết tâm, chịu làm người của bà, mang tiền về cho bà. Bà ta nói một câu đầy sự khiêu khích:
-Ừ, vậy thì cứ đợi cho đủ bảy ngày rồi xem.
Nói rồi bà ấy đi mất, để Nhàn ở lại căn phòng đó.
Tú bà đi rồi, Nhàn mới thấy nhẹ nhõm, buông lơi sự cảnh giác. Chỉ là rất nhanh sau đó, cô đăm chiêu, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Sao số cô khổ quá, tên Nhàn nhưng cuộc sống chưa bao giờ được nhàn nhã như cái tên của mình, mà thay vào đó là lúc nào cũng khổ đủ đường. Thời gian đã trôi qua đã hơn một nửa rồi, không còn còn bao lâu là sẽ đến hạn bảy ngày, lỡ người đàn ông ấy không đến thì phải làm sao, Nhàn thật sự sẽ chết, hay sẽ khuất phục tú bà, chịu đi tiếp khách? Nhàn không biết nữa, cô chỉ biết trông chờ tất cả vào ý trời mà thôi. Bởi vì có đôi lúc, cô muốn chết nhưng số cô chưa tận thì cũng không cách nào chết được.
Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi. Ngày mai đây nữa thôi, nếu cậu ba thật sự không đến, chứng tỏ là cậu đổi ý, cậu không muốn chuộc Nhàn ra như lời cậu đã hứa nữa. Dù vậy, Nhàn vẫn quyết tâm đợi cho đến cùng.
Về phía cậu ba Đức, từ cái hôm cậu xin mượn tiền mà cha mẹ gay gắt phản đối, cậu không từ bỏ ý định chuộc Nhàn ra. Mỗi lần có dịp, cậu lại đề cập đến vấn đề muốn mượn tiền, cha cậu có vẻ im im không tán thành cũng không đồng ý rất khó đoán, còn mẹ cậu thì khác, bà hội đồng luôn từ chối việc đưa tiền cho cậu mượn khi cậu vừa nói đến. Bà chỉ có một ý kiến, đó là nhất định không cho.
Đến ngày thứ sáu rồi, chỉ còn ngày mai là đến hạn, cậu ba hết cách, biết mình không thể đường đường chính chính thương lượng với cha mẹ, cậu chỉ đành van xin họ một cách khẩn thiết nhất, chỉ cần cha mẹ đồng ý cho cậu ba mượn tiền, họ có ra điều kiện gì cậu cũng chấp nhận. Cậu giải bày cặn kẻ cho cha mẹ được hiểu:
-Thưa cha, thưa mẹ, con chắc chắn mình không bị lừa nên mới dám về mượn tiền cha mẹ để chuộc cô ấy ra. Những việc mà cha mẹ lo lắng con có suy nghĩ tới và chính con đã xác minh lại với những người ở đó, lời của mấy người xác nhận y như những gì cô gái kia đã kể với con. Cô gái tội nghiệp đó đã bị cha của mình bán vào kỷ viện đó cha mẹ.
Ông hội đồng nghe xong vẫn im lặng không nói, còn bà hội động thì cười:
-Bọn họ là cá mè một lưới cả thôi, đã muốn lừa người khác thì ắc hẳn phải có kế hoạch từ trước, chứ người này nói thế này, người kia nói thế kia, lời lẽ mâu thuẫn nhau ai mà tin. Con quá ngây thơ rồi thằng ba ạ.
Bà hội đồng không bao giờ tin câu chuyện hoang đường mà cậu ba đã kể về Nhàn. Với bà, ai ở kỹ viện cũng đều giống nhau, cũng đều là hạng người dùng thân thể của mình mua vui cho người khác. Có thể là hoàn cảnh của họ như thế, nhưng thế nào thì tất cả cũng không có quyền kể lể.
Những điều bà hội đồng từng nghĩ không phải là cậu ba chưa nghĩ tới, nhưng cậu chọn tin Nhàn. Bởi vì khi cậu nhìn vào ánh mắt của cô, cậu thấy được sự cầu cứu chân thật, chứ không phải là giả tạo lừa người khác. Không bỏ cuộc, cậu ba tiếp tục thuyết phục mẹ mình:
-Dạ không, con tin chắc là cô ấy không lừa con. Con xin cha mẹ mà, tin tưởng con một lần, cho con mượn tiền để con chuộc cô ấy ra, số tiền đó cha mẹ cứ xem như là chúng ta mua một người hầu trong nhà, để người ta phục vụ mình cả đời. Có được không cha mẹ?
Cậu ba là con cưng của ông bà hội đồng, cậu nài nỉ đến mức đó ông bà cũng mềm lòng. Với lại không phải ông bà hội đồng ác độc với người khác, ông bà chỉ lo cậu con trai của mình quá lương thiện, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, dễ dàng bị người ta lừa. Còn câu chuyện kia là sự thật thì ông bà cho phép. Nhưng bà hội đồng vẫn không tin tưởng cô gái kia, bà nói với cậu ba:
-Được, cha mẹ sẽ để con lấy tiền đi nhưng với một điều kiện.
Cậu ba thấy cha mẹ đồng ý là cậu vui lắm rồi, điều kiện gì cậu cũng đồng ý. Cậu liền gật đầu để cha mẹ mình không đổi ý:
-Dạ được, điều kiện gì cũng được ạ.
Bà hội đồng gật đầu, ra điều kiện:
-Con bé đó cả đời chỉ được làm vườn với làm bếp, không được bước lên nhà trên, không được tiếp cận con.
Nghe xong điều kiện này, cậu ba có hơi hụt hẫng. Mặc dù không phải điều kiện gì quá đáng, nhưng ban đầu, cậu ba định cho Nhàn làm người hầu của cậu, cô cũng trạc tuổi cậu nên có thể làm bạn với cậu để cuộc sống của cậu có thêm niềm vui. Chỉ là bây giờ mẹ cậu ra điều kiện như vậy, không phải là không có lí của bà ấy. Thôi thì cứ cứu người ra trước, cũng xem đây việc này là việc thử lòng Nhàn, nếu Nhàn thật sự là người tốt, cha mẹ cậu ba sẽ không bạc đãi, còn nếu Nhàn đang lừa gạt người khác, rồi cây kim trong bọc cũng sẽ lòi ra, chừng đó xem như cậu ba có một bài học nhớ đời mình. Cậu ba trả lời mẹ mình:
-Dạ được, mẹ muốn sắp xếp cũng được. Con cảm ơn cha mẹ vì đã đồng ý.
Tạm thời là bà hội đồng chiều lòng con trai trước, sau khi bà nhìn thấy mặt mũi cô gái kia rồi bà quyết định tiếp cũng không muộn. Nếu thật sự là người tốt, bà sẽ không bạc đãi. Còn nếu là đặt điều để dụ dỗ, quyến rũ con trai bà là bà không tha cho.
Đúng vào ngày thứ bảy thì cậu ba xuất hiện làm Nhàn mừng rỡ khôn nguôi. Vậy là mọi sự chờ đợi của cô được đền đáp, cậu ấy đến rồi, đến cứu cô ra khỏi nơi này thật. Lúc cậu ba đưa cho tú bà một số tiền lớn, lớn đến mức Nhàn không đếm được nó là bao nhiêu, tú bà mới vui vẻ để Nhàn đi cùng cậu ba. Khi đã ra khỏi cái nơi kia rồi, Nhàn cảm ơn cậu ba ríu rít:
-Em cảm ơn cậu nhiều, cậu thật sự đến cứu em như những gì cậu đã nói, em đội ơn cậu.
Nhìn thấy Nhàn vui mừng quá độ thế này, cậu ba cũng thấy vui, rồi cậu hỏi Nhàn:
-Có phải cô chờ tôi suốt bảy ngày nóng ruột lắm đúng không?
Nhàn nghe cậu ba hỏi, cô gật đầu rồi thành thật trả lời:
-Dạ đúng, em chờ cậu thấy lâu quá, em rất sợ cậu suy nghĩ lại, không muốn chuộc em nữa. Nhưng thật may cho em vì cậu đã tới.
Cậu ba nghe vậy thì cười, cậu không nói cho Nhàn biết là một tuần qua mình phải thuyết phục cha mẹ khó khăn như thế nào. Cậu trả lời qua loa với Nhàn:
-À, một tuần qua tôi có việc bận, hôm nay mới có thể đến đón cô.
Nhàn không quan tâm đến chuyện gì hết, cô chỉ vui vẻ khi mình được cứu mà thôi, cô cười, gật đầu với cậu.
Cậu ba nhìn thấy Nhàn của bây giờ thật vui tươi, hoàn toàn trái ngược với cái vẻ ủ rủ, sầu não, đòi sống đòi chết lần đầu gặp mặt. Cậu tin là mình hoàn toàn làm đúng, cậu nói với Nhàn:
-Được rồi, theo tôi về nhà làm người làm công cho nhà tôi.
Nhàn gật đầu, vui vẻ đi theo cậu ba:
-Dạ được. Sau này em sẽ làm việc thật chăm chỉ.
Duyên phận của hai người, bắt đầu từ đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.