” Hả?” – Cô mở to mắt nhìn bóng lưng đang kéo mình đi, lúng túng tiếp tục nói:
” Chia tay khi nào? Sao lại…”.
” Vừa mới” – Vương Nhất Hạo không biết xấu hổ mà nói dối, anh mở cửa xe rồi ấn cô vào.
Tô Gia Hân vẫn khó tin mà hỏi:
” Sao lại chia tay?”.
Vương Nhất Hạo lái xe, bộ dạng vẫn thờ ơ:
” Yêu đương vốn là như thế, hợp rồi tan, tan rồi hợp”.
Tô Gia Hân nhìn anh:
” Anh bị người ta đá sao?”.
“……..”.
Nghĩ sao mà lại nói thế? Anh đẹp trai ngời ngời, lại tài giỏi thế này thì ai dám đá anh?
Trong đầu nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh vẫn mặt dày mà nói:
” Ừ, người ta chê tôi xấu, vậy nên cậu an ủi tôi đi”.
“……….”.
Cô nhìn anh, sau đó buồn bã cúi đầu:
” Anh giàu có thế kia, lại đẹp trai mà vẫn bị đá…”.
Được cô khen, anh hất mặt.
” Tôi thế này… chắc là không nên yêu đương”.
“……….”.
Tự đào hố chôn mình rồi, Vương Nhất Hạo muốn gào thét nhưng vẫn cố gắng kìm nén:
” Cậu… cậu chưa yêu sao lại có cái suy nghĩ đó chứ?”.
” Tôi thân mang nợ, lại còn đang mất trí … ai sẽ chấp nhận ở bên một người như tôi chứ?”.
” Nếu có thì sao?” – Vốn dĩ muốn cô an ủi mình, sao ngược lại anh lại phản vỗ về cô vậy?
Tô Gia Hân nhìn anh khiến cho trái tim của Vương Nhất Hạo đập liên hồi, anh thực sự đang mong ngóng câu trả lời của cô, đến cả thở cũng không dám.
” Nếu có người chấp nhận ở bên tôi … thì chắc là người đó cũng bị mất trí rồi”.
“……..”.
Thôi dẹp moẹ đi! Đúng là trông chờ gì ở cái người vô tâm này?!!!
Vương Nhất Hạo bất lực xoay đi nơi khác, thở dài, rồi lại xoay sang nhìn cô, anh vươn tay bẹo má rồi đạp chân ga phóng xe đi.
Tô Gia Hân không hiểu vì sao anh cứ mỗi lần tức giận là lại nhéo mình, cô uất ức bĩu môi rồi nhìn anh suốt quãng đường.
Vương Nhất Hạo nhìn thấy bộ dạng cô rưng rưng nhưng không dám khóc, vừa buồn cười vừa cảm thấy đáng yêu, nhưng anh vẫn còn đang giận mà, cố nén cười rồi nói:
” Hôm nay tôi bị đá, cho nên cậu phải ở bên giúp tôi vượt qua cú sốc này”.
” Nhưng tôi không biết cách an ủi… có khi… để tôi ở bên cạnh lại là nguyên nhân khiến anh trầm cảm hơn”.
“……….”.
Anh đưa cô đến rạp phim rồi mua vé và bắp nước, Tô Gia Hân nhìn chàng trai đang đứng bên cạnh, nghi hoặc hỏi:
” Đến đây… làm gì?”.
Vương Nhất Hạo đưa vé cho cô, trong ánh mắt không khinh thường mà chứa đầy tình cảm, nhưng cái mỏ thì …
” Đến rạp phim để xem phim chứ còn làm gì?”.
Cô gái nhỏ nhìn ngó xung quanh, khắp nơi nếu không phải bạn bè, gia đình thì cũng là các cặp đôi đang ngọt ngào cùng nhau đi xem phim.
Anh và cô…
Tô Gia Hân nhìn vé trong tay, lại nhìn anh rồi nói:
” Chủ nợ và con nợ… đi xem phim hình như không thích hợp”.
” Dù là ai thì cũng có nhu cầu giải trí, hay cậu không thích xem phim, mà muốn xem cái khác?”- Vương Nhất Hạo vừa nói, vừa chậm rãi lùi ra sau rồi dùng tay bắt chéo che đi thân thể, bộ dạng băng thanh ngọc khiết sợ bị vấy bẩn của anh khiến cho anh nhân viên đang đứng ở quầy bắp- nước nhìn mà sởn gai óc, song, vẫn phải cố trưng ra gương mặt niềm nở với khách hàng.
” Dạ thưa, bắp và nước của quý khách đây ạ”.
Anh nhìn anh nhân viên, lạnh tanh đáp:
” Cảm ơn”.
Nói xong liền lấy bắp nước đi.
Trong rạp chiếu phim, cô gái đang chăm chú nhìn lên màn hình lớn. Một miếng bắp rang thơm bơ, thêm một ngụm nước ngọt mát lạnh, quả là tuyệt vời.
Tô Gia Hân chăm chú xem phim, cảm xúc của cô dù là vui hay buồn đều bị chàng trai bên cạnh nhìn thấy.
Không biết bộ phim đó có nội dung thế nào, chỉ biết rằng khi bước ra khỏi rạp đôi mắt sưng to, nước mắt tuông trào, kèm theo âm thanh khóc nấc.
_____________
Tại tầng cao ở một nhà hàng sang trọng, cô gái ngồi đó vẫn chưa thể bình thường trở lại, nhỏ giọng thuý thít:
” Sao lại ác với nam chính như thế chứ? Yêu thầm hơn 10 năm, đến lúc tưởng chừng đã được hạnh phúc thì gặp tai nạn… hic”.
Vương Nhất Hạo gọi món xong liền ngồi bên cạnh cô, anh lấy khăn tay từ trong túi áo ra giúp cô lau nước mắt.
” Sao lại khóc thành bộ dạng này chứ? Cứ như trẻ con”.
Tuy là đang trách móc, nhưng giọng nói nhẹ nhàng lại thêm cử chỉ dịu dàng khiến cho các cô gái xung quanh nhìn vào liền cảm thấy vô cùng ganh tị.