Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 17-1: Dại gái!(1)



“Con chào ông đi!” – Tinh Vân bế đứa bé đưa gần về phía Hoàng lão gia. Đứa bé nghe theo lời cô liền chu mỏ ra chào ông. Hoàng lão gia nhìn nhìn đứa bé một lúc, gương mặt không lộ ra vui buồn khiến không ai rõ ông đang nghĩ gì.

“Trên tàu có rất nhiều khu giải trí, cháu đưa thằng bé đi chơi đi. Bây giờ ta cũng phải đi chơi golf với vài người bạn.” – Bất ngờ Hoàng lão gia mỉm cười giọng ồn ồn lên tiếng.

Lâm Chấn Thiên cũng theo chân ông quay lưng đi. Tinh Vân chuẩn bị bế con trai đi chơi thì Tinh Nhật liền quay sang nhìn Đoàn Nam Phong như muốn hỏi ý kiến. Hắn liền mỉm cười nói: “Con đi chơi đến mười hai giờ thì quay lại đây.” – Đoàn Nam Phong dặn con nhưng cũng đồng thời là nói cho mẹ cậu nghe giờ trả con về.

Tinh Vân liền mỉm cười và cùng cậu bé gật đầu. Trong lòng không khỏi khâm phục Đoàn Nam Phong vì hắn đã dạy được một đứa con ngoan và biết nghe lời như vậy.

Bảo Vy lúc này cũng đứng lên hô lớn: “Hoàng tử bé, chờ cô với.” – Sau đó liền vội chạy theo mẹ con Tinh Vân.

Ưng Túc cũng đứng lên, cầm giỏ xách của nàng bước nhanh tới: “Vợ à, túi xách của em đây. Đi cẩn thận, có lên boong tàu thì đội thêm nón và khoác thêm áo. Anh để tất cả trong này đấy.”

Bảo Vy mỉm cười nói: “Em biết rồi! Nhanh! Em phải đuổi theo “tiểu soái ca” của em.”

Ưng Túc cười cười nói: “Hôn tạm biệt anh đã.”

Bảo Vy quay đi chỉ dùng tay mi gió, người nào đó có chút hụt hẫng nhưng vẫn nhìn theo cô mỉm cười ngọt ngào đến tận tim.

Đến khi Ưng Túc quay lại thì liền nhìn thấy hai gã bạn thân mặt đen đang tủm tỉm cười trêu ghẹo anh.

“Tân hôn có khác, lưu luyến không rời.” – Lâm Thiên Vũ lên tiếng giọng đầy trêu ghẹo

Đoàn Nam Phong cũng nhoẻn miệng cười rất đểu: “Ưng Túc “thiếu gia” nổi tiếng phong lưu, nay nhìn không khác “bảo mẫu” là bao.”

Ưng Túc kéo ghế ngồi xuống, thong thả nhấp ngụm cà phê: “Có người muốn được làm “bảo mẫu” cũng không được. Vẫn đang giai đoạn tranh giành đến khổ.”

Một câu nói động vào cả hai người đang ở trước mặt khiến hai gã đó mặt đanh lại. Ưng Túc lại nhếch môi cười nói: “Hai người đúng là anh em tốt. Sở thích cũng giống nhau.”

Đoàn Nam Phong liếc nhìn Lâm Thiên Vũ không nói gì. Lâm Thiên Vũ cũng lườm anh một cái mang ý “sẵn sàng trở mặt”.

“Tôi có ý này, hay là hai người lại như trước đây đi, chia nhau giống như đối với con ả diễn viên người Bồ ấy.” – Ưng Túc vừa ngắm biển vừa nhàn nhã nói ra lời nhẹ tênh.

“Không được.” – Cả hai người nghe đồng thanh lên tiếng.

“Có gì không được, lần trước không phải vẫn tốt hay sao? Chỉ khác biệt là Tinh Vân có xuất thân cao hơn thôi. Nhưng nhìn chung cũng chỉ là phụ nữ.” – Ưng Túc nhướng mày nói khích.

“Để tôi tìm người chia sẻ Bảo Vy với cậu nhé!” – Lâm Thiên Vũ nhướng mày đáp trả. Giọng điệu ăn miếng trả miếng.

Ưng Túc hất mặt nghiêm giọng nói: “Không được lôi vợ tôi vào chuyện này. Trước nay tôi không chia sẻ đàn bà của mình với ai. Nói chi đến bà xã đại nhân người trên vạn người của tôi.”

“Nhưng hai người thì khác, đã có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai.” – Ngập ngừng một chút, Ưng Túc lại dùng giọng khích tướng nói tiếp.

“Ưng Túc!” – Đoàn Nam Phong lúc này đã không giữ nổi im lặng. Anh khó chịu gắt lên trước lời khiêu khích của Ưng Túc. Ưng Túc cười lớn, đáp lại: “Không cần tức giận. Tôi chỉ không nỡ nhìn hai người giành nhau đến khổ mà thôi.”

Lâm Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi ôn tồn nói: “Tinh Vân trong lòng tôi không giống như Băng Thanh.”

“Có gì khác?” – Ưng Túc nhàn nhạt hỏi lại.

“Cậu bao nuôi nhiều tình nhân như vậy không lẽ không biết được sự khác biệt với Bảo Vy sao? Băng Thanh tiếp cận tôi là có mục đích. Tôi cùng cô ấy là để thỏa mãn bản thân. Quan hệ đơn giản là qua đường.” – Lâm Thiên Vũ thành thực nói.

“Còn cậu thì thế nào?” – Ưng Túc nhếch môi cười, rồi quay sang Đoàn Nam Phong hỏi.

Đoàn Nam Phong là người kín đáo, anh không thích bộc lộ tình cảm của mình ra cho nên đã không trả lời mà chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Tinh Vân biết chuyện của Băng Thanh đến đâu?”

“Nghe Bảo Vy nói thì là biết tất cả, bao gồm quan hệ của ba người.” – Ưng Túc trả lời.

Mặc dù trước đây qua lời Lâm Thiên Vũ Đoàn Nam Phong đã đoán được vài phần nhưng nay nghe Ưng Túc nói lại lần nữa thì anh mới biết Băng Thanh nói với Tinh Vân cả chuyện này. Nhưng có lẽ sẽ qua miệng Băng Thanh thì Tinh Vân sẽ hiểu lầm anh sâu sắc. Đoàn Nam Phong thở dài, lắc đầu nói: “Chả trách, lại đối với tôi lạnh nhạt như vậy.”

Lâm Thiên Vũ cũng có tâm trạng như Đoàn Nam Phong: “Việc làm hối hận nhất trong đời này của tôi chắc là đã qua lại với cô ta.”

Ưng Túc phì cười lên giọng trêu ghẹo: “Cô ta ngon như vậy, thằng nào không mê. Giờ ngồi đây hối hận có tác dụng sao? Nhớ lại lúc đó xem, có phải rất thích không? Mà kể ra cô ta chết cũng phí nhỉ. Dẫu sao cũng là hàng hiếm.”

Đoàn Nam Phong nhún vai, rồi quay sang nhìn Lâm Thiên Vũ: “Nếu ả không dùng cái trời sinh đó quyến rũ ông già tôi thì tôi cũng không động vào cô ta. Người mê cô ta là hắn. Cho nên…”

Lâm Thiên Vũ bị nói trúng, tự nhiên thấy gai óc nổi lên: “Lúc đó là tôi ấu trĩ mê muội. Giờ nghĩ đến thấy phát sợ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.