Hoàng Hồng đang diễn thôi.
Ái Đan nghe vậy mới không kháng cự nữa. Cô nhìn tình thế xung quanh, lại nhìn thấy bên trái Khương Duật còn đủ một chỗ trống. Cô tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn hiểu ý phối hợp, nhờ men rượu trong người, cô dở bộ mặt *** ****, bật cười lớn trèo lên người Khương Duật:
– Tiên sinh để tôi muốn rồi…
Cô cố tình nói lớn cho đám người Lục tổng nghe, đúng như dự đoán, bọn họ vốn đang chơi cùng Hoàng Hồng lại hơi khựng lại quan sát cô và Khương Duật.
Khương Duật nắm bắt tình thế kéo đầu cô xuống, thuận thế ngậm lấy chiếc môi mềm mại của cô. Ái Đan mở to mắt, cơn say rượu vừa rồi cũng tan biến, cả người cô cứng đơ đè trên người Khương Duật. Hắn không sợ cô là con gái hắn sao?
Hắn khẽ nghiêng người để cô nằm vào trong góc tường.
Đám người Lục tổng lúc này nhìn nhau cười gian xảo, Ái Đan nhìn tình hình hiện tại thầm cảm ơn bản thân vì đã cho tiểu Ninh về trước, không thì bây giờ không biết phải làm sao.
Khương Duật dùng cơ thể to lớn ép cô vào góc tường, che mất cơ thể bé nhỏ của cô khiến bọn người kia được một phen đắc ý.
Hắn nhìn cô gái nhỏ nằm trong lòng mình, thấy cô rất bình thản, hắn ngạc nhiên:
– Không thắc mắc sao?
Cô đưa mắt nhìn hắn, cô không biết hắn và Hoàng Hồng đang làm gì, nhưng nếu giả vờ thì chắc chắn có chuyện. Việc của cô bây giờ chính là nằm yên để Khương Duật và Hoàng Hồng làm việc.
– Có, xong việc các chú phải giải thích cho tôi.
Cô từ hôm qua đã nhận ra sự khác lạ của Hoàng Hồng, Khương Duật và Thiên Hàn. Từ lúc gặp nhau ở thang máy cô đã nhận ra ánh mắt của Hoàng Hồng đối với Khương Duật rất lạ. Tối đó bọn họ còn cùng nhau mất tích, khuya về lại gây một trận ầm ĩ. Nếu cô không sai thì họ đang diễn trò cho ai đó xem, cụ thể là đám người điên cuồng nhảy này.
Khương Duật bật cười, hắn nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng, hắn cất giọng trầm trầm:
– Đám người Lục Kì đang sử dụng thuốc lắc.
Nghe đến đây Ái Đan mở to mắt:
– Thuốc kích thích?
Khương Duật gật đầu, giờ Ái Đan mới hiểu hóa ra lời đồn chưa bao giờ là sai, người có tiền chắc chắn sẽ chơi lớn hơn người không tiền. Người không tiền, chơi thuốc thì gọi là cặn bã dưới đáy xã hội, người có tiền chơi thuốc lại coi như một trải nghiệm, một trò chơi. Giới thượng lưu này thật kinh tởm.
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến Khương Duật và Hoàng Hồng? Sao hai người họ cũng bị cuốn vào?
Đang suy nghĩ đột nhiên bàn tay Khương Duật vuốt ve mái tóc cô:
– Sẽ giải thích với em sau.
Không hiểu vì sao nghe như vậy cô rất yên tâm, cô gật đầu, lúc này đầu cô lại truyền đến cảm giác mơ hồ, đôi mắt lờ đờ muốn ngủ. Khương Duật nhẹ giọng:
– Ngoan, ngủ đi.
Sau đó Ái Đan đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Khương Duật đưa tay kéo khóa chiếc váy trên người cô xuống, hắn đưa tay kéo vạt áo cô ra để lộ phần ngực nửa vời của cô. Sau đó lại cười lớn:
– Ngoan lắm!
Cảm giác như rất thỏa mãn, sau đó cởi áo vest ra đắp lên người cô che đi phần vừa làm hở.
Hoàng Hồng khi này lại mệt mỏi thả cơ thể ngồi xuống ghế, ngay lập tức Mễ tổng và Hạ tổng cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta, mỗi người một bên. Hai người phụ nữ đã có tuổi ăn bận hở hang, thay phiên nhau dí cặp bưởi vào mặt Hoàng Hồng.
Khung cảnh bỏng mắt này nếu để Nhã Đan nhìn thấy chắc chắn là làm hư con nhóc nhỏ của hắn. Hoàng Hồng cười cũng rất hưởng thụ.
Lúc này Mễ Tiêu Chi lại đưa anh ta thêm một bản hợp đồng, bên cạnh đó để một chiếc USB. Hoàng Hồng liền ngồi thẳng người dạy, hắn nghiêm túc nhìn Mễ Tiêu Chi:
– Tôi phải kiểm tra trước.
Mễ Tiêu Chi mỉm cười không ngần ngại đưa laptop cho hắn. Hoàng Hồng ghim vào máy, coi coi vài cái xác định là USB thật rồi mới cầm lấy ly rượu Mễ tổng đưa uống. Uống một ngụm anh ta liền cười như một tên ngốc. Cầm lấy bản hợp đồng có đề “giấy chuyển nhượng” ký vào. Không phải anh ta không biết mà anh ta cố ý.
Mễ Tiêu Chi nhếch mép cười tươi. Chỉ cần Hoàng gia chuyển nhượng toàn bộ tài sản thì dù USB đó có nằm trong tay anh ta, bà ta cũng có cách lấy lại.
Ký xong anh ta vòng tay ôm eo Hạ Nhược nhân lúc Mễ Tiêu Chi không để ý liền nhanh tay ném cho Khương Duật chiếc USB, Khương Duật hiểu ý nhận lấy, hắn biết sớm muộn hắn cũng phải mạo hiểm nên nhét USB vào lòng bàn tay Nhã Đan, hắn thì thầm vào tai cô:
– Nhớ, nắm chặt.
Nhã Đan trong cơn mê ngủ rất nghe lời mà siết chặt lòng bàn tay lại.
Khương Duật thở dài đặt lên trán cô một nụ hôn.
– Để em chịu khổ rồi.
Mễ Tiêu Chi thấy Khương Duật đã làm xong chuyện đại sự với cô nhóc kia, bà ta ỏng ẹo uốn éo cầm ly rượu đến chỗ anh. Nhào vào lòng anh ra sức quyến rũ, Khương Duật bật cười, đôi mắt đờ dẫn nhận lấy ly rượu trong tay bà ta uống.
Bà ta lại thừa cơ cho anh uống từ ly này đến ly khác, bà ta đã xử lý xong Hoàng Hồng rồi, giờ đến Khương Duật, xong sẽ đến cô gái họ Cửu kia.
Hoàng Hồng ngồi nhìn cũng cảm thấy lo lắng. Lúc nãy bọn họ mời Ái Đan, anh uống thay sau đó liền nhổ ra hết căn bản vẫn không thể trúng thuốc. Nhưng Khương Duật uống như vậy…
Trên cơ bản Lục gia kinh doanh chất gây nghiện, phổ biến là thuốc lắc nhưng bây giờ bọn họ bỏ gì vào rượu anh và hắn đều không biết. Hắn uống như vậy là đang làm liều.
Mễ Tiêu Chi đưa tay muốn chạm vài Ái Đan, Khương Duật liền nắm tay bà ta lại, anh cười ngây ngốc kéo bà ta ngồi xuống ghế.
Ánh đèn và âm nhạc trong căn phòng này nhấp nháy liên tục khiến đầu anh như búa bổ. Gương mặt già nua của Mễ Tiêu Chi trước mắt lại biến thành hai ba gương mặt, đôi mắt anh dần trở nên mơ hồ, ý thức dần bị thứ kinh tởm kia chiếm lấy.
Hoàng Hồng muốn đẩy Hạ Nhược ra đỡ lấy hắn, hắn liền nhìn anh ta lắc đầu. Mễ Tiêu Chi dường như nắm bắt được cơ hội, bà ta liền lấy từ dưới gầm ghế ra một bản kế hoạch, đưa cho Khương Duật ký vào.
Hắn trong mơ hồ lại nghe theo lời bàn tay cầm bút lên, Hoàng Hồng cảm thấy chuyện này đi quá xa rồi, anh ta muốn lật bài ngửa với bọn người đê tiện này, thật sự không diễn nổi nữa rồi. Nếu bây giờ anh ta để mặc cho Khương Duật ký vào thì cả gia sản và thanh danh Khương gia sẽ mất hết.
Ngay thời khắc Khương Duật đặt bút xuống cảnh sát đã ập vào, Hoàng Hồng lập tức hất cây viết trong tay Khương Duật ra xa. Khương Duật cũng gục ngay trên ghế.
Mê Tiêu Chi trừng mắt khi nhìn thấy Hoàng Hồng còn tỉnh táo:
– Giả vờ?
Hoàng Hồng lườm bà ta bằng đôi mắt dữ tợn, bà ta nhận ra mình bị lừa rồi, sự điên tiết trong người bà ta trỗi dậy, bà ta liền chụp lấy cây viết dưới đất, đến nước này bà ta phải liều thôi, dù có chết bà ta cũng lôi cô gái được Khương gia và Hoàng gia hết mực bảo vệ theo cùng.
Mễ Tiêu Chi nhân lúc Hoàng Hồng sơ suất, nắm chặt cây viết nhấn một nút nhỏ đầu viết liền trở thanh mũi dao sắc nhọn, bà ta không chần chừ đâm vào người Ái Đan, lại bất ngờ kẻ đang nằm bất động trên ghế lại bật dậy hứng trọn con dao ấy thay Ái Đan.
Đôi mắt Khương Duật trừng lấy bà ta, dường như chỉ muốn giết chết bà ta bằng ánh mắt. Khương Duật dùng chút sức cuối cùng gầm lên:
– Không được động vào cô ấy!
Đôi mắt bà ta trở nên giận dữ, bàn tay đang cầm viết kéo mạnh xuống kiến vết thương rách ra dài thêm. Ngay lập tức Hoàng Hồng bay đến bẻ tay Mễ Tiêu Chi ra đằng sau khiến bà ta đau đớn la lên. Trong căn phòng này người nào cũng có sử dụng thuốc, đầu óc chẳng ai còn minh mẫn bằng bà ta.
Khương Duật nhìn Mễ Tiêu Chi với con mắt nổi lửa, hắn rút con dao trêN ngực mình ra, không nương tình mà gạch một đường dài trên mặt Mễ Tiêu Chi khiến bà ta đau đớn la hét. Máu từ giọt nhiễu xuống sàn làm bà ta sợ hãi mà tái xanh mặt, gương mặt chính là điểm yếu của bà ta… bà ta sống không thể thiếu nhan sắc.
Khương Duật chầm chậm nặn ra từng chữ đầy sát khí:
– Năm năm trước bà muốn hủy dung Nhã Đan, bây giờ tôi hủy dung bà trước, xem bà còn đủ bản lĩnh nữa không.
Mễ Tiêu Chi nghe thấy chỉ trợn tròn mắt không ngừng la hét, với bà ta dung nhanh là tất cả, bà ta không thể sống với gương mặt mang xẹo này.
Rất nhanh sau đó bà ta và những người có mặt đều bị cảnh sát khống chế đưa đi.
Khương Duật ôm vết thương đang không ngừng chảy máu của mình, đôi mắt hắn đỏ ngầu ngước nhìn Hoàng Hồng và Cửu Thiên Hàn. Thấy dường như mọi chuyện đã êm xuôi rồi hắn lại quay đầu nhìn Ái Đan, thấy cô vẫn an toàn mới yên tâm mà ngất đi.