Em có biết mình nói gì không?
Dù tay bị con cáo nhỏ giữ trên đầu giường trông như hắn thế yếu, nhưng gương mặt ma mị kia vẫn rất yêu nghiệt. Khóe mép hắn nhếch lên khiêu khích.
Nhã Đan lườm lấy lườm để.
Đương nhiên là nói cho suông miệng, cho oai chứ với tấm thân nhỏ bé của cô thì có thể làm gì hắn? Hắn không cho cô liệt giường thì thôi chứ hắn mà liệt giường gì?
Khương Duật liếm môi khiêu gợi, hắn thả lỏng người mỉm cười mê hoặc:
– Tấm thân này trao cho em xử lý!
Nhã Đan nghe xong thật muốn vả cho hắn một cái. Hồi trưa chưa đủ chắc?
Cô nhíu mày cầm lấy cái gối bên cạnh đập vào mặt hắn:
– Gớm chết đi được…
Nói xong liền trèo khỏi người hắn chạy vào nhà vệ sinh. Khương Duật bật cười thành tiếng.
Là con cáo nhỏ đòi cho hắn liệt giường mà? Hắn vẫn đang đợi cái cách làm hắn liệt giường từ cô đây. Chưa gì đã bỏ chạy.
Khương Duật nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của cô không khỏi buồn cười. Sao hắn lại thích dáng vẻ quyến rũ nửa mùa như thế nhỉ.
[…]
Rạng sáng hôm sau, Khương Duật đã gọi cô dậy từ sớm, đi chuyến bay sớm nhất về nhà. Cả đêm trằn trọc Nhã Đan không tài nào ngủ được. Nên suốt quãng đường ngồi trên máy bay đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khương Duật ôm cô gái nhỏ trong lòng, lấy lồng ngực vững chắc làm điểm tựa cho cô. Gương mặt Nhã Đan vẫn luôn đơn thuần như thế… vẫn luôn xinh đẹp đến động lòng người…
[…]
Quay về Khương gia, Nhã Đan luôn làm nũng dính lấy Khương Duật. Cô không hiểu vì sao cô không dám buông hắn ra vì cô sợ… cô cũng không rõ cô đang lo sợ điều gì…
Trong lòng cô cứ nôn nao khó chịu làm sao, cảm giác cứ lo lắng bất an trong lòng không thôi…
Khương Duật ôm cơ thể nhỏ bé đang nằm trong lòng. Hắn vuốt ve mái tóc cô. Nhã Đan nhìn hắn, cô ngẫm nghĩ một lúc lâu.
– Lão già…
– Hửm? – Ngay lập tức hắn cúi mắt nhìn Nhã Đan.
Cô khẽ mím môi rồi chuyển người ngồi dậy. Khương Duật ngạc nhiên ngồi dậy theo cô.
– Sao vậy?
– Em có thai rồi…
1 giây…
2 giây…
3 giây…
Không khí trong phòng rơi vào khoảng yên tĩnh, Nhã Đan cuộn chặt bàn tay hồi hộp. Ánh mắt Khương Duật trở nên khác lạ, hắn hỏi:
– Khi nào?
– Em… em vừa biết thôi…
Việc này cô cũng chỉ mới biết lúc nãy, do trễ kinh nguyệt hơn ba tuần rồi, trước khi đến Clearwater cô đã dặn Tiểu Vỹ đi mua que thử thai. Lúc trưa khi về đến Khương gia Tiểu Vỹ đã đưa cho cô, cô mới đi thử.
Kết quả… ra hai vạch đỏ…
Gương mặt hắn trầm lặng, Nhã Đan nhìn vẻ mặt u uất của hắn, cô có chút thất vọng, cô nghĩ khi biết tin mình có con ở độ tuổi bốn mươi lăm thì hắn sẽ rất vui chứ… nhưng vẻ trầm lặng khó xử của hắn đã nói lên hắn không vui khi biết cô mang giọt máu của hắn…
Không khí yên tĩnh được một lúc lâu, Nhã Đan thật sự thở không nổi nữa liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khương Duật hoàn toàn ngây ngốc không biết nên làm gì. Hắn… hắn độc thân hơn hai mươi năm đột nhiên quen một cô gái được gần bốn tháng còn làm con người ta có thai…
Có vẻ như hắn đã quên mục đích ban đầu hắn tiếp cận Nhã Đan là gì… Khương Duật thở dài đưa tay dây dây thái dương. E là đứa bé đó… không thể giữ lại…
Nhã Đan chạy ra vườn để hít thở không khí trong lành, cô tựa lưng vào gốc cây to trong vườn, nước mắt cứ như thác nước tự chảy ra khỏi hốc mắt cô.
Cô nhớ rất rõ biểu cảm ban nãy của hắn… nó như thế không chấp nhận được việc cô mang thai… cho dù hắn có là người trầm tĩnh, ít nói hay không quen biểu hiện cảm xúc thì chí ích hắn cũng nên cười một cái chứ…
Nhã Đan đứng ở đó rất lâu. Khóc đến sưng cả mắt, như câu “tự khóc tự đau, tự lau tự chịu”. Gió thu lạnh ngắt thổi qua khiến cô run rẩy…
Đúng lúc này điện thoại cô reo lên, là tin nhắn lạ: “Khách sạn SC, phòng 304”
Cô ngẩn người. Đang hoang mang thì điện thoại lại reo lên lần nữa, cô vội nhấc máy. Đầu dây bên kia lập tức nói:
[Còn nhớ tôi chứ?]
Gì đây? Thần kinh à? Nhớ cái khỉ gió gì? Còn là nam nữa, cô mà biết tên thần kinh này là ai cô làm con anh ta!
Đang tâm trạng tồi tệ mà gặp mấy tên dở hơi này thì thật muốn xử đẹp bọn chúng.
Nhận thấy Nhã Đan vẫn im lặng, tên “khỉ gió” bên kia liền cười lớn nham nhở:
[Quên nhanh nhỉ? Cũng không cần nhớ đâu…]
Nhã Đan nhíu mày thầm chửi tên kia bị khùng. Anh ta lại tiếp tục tự biên tự diễn:
[Cô bé, tôi nhớ em mà em lại không nhớ tôi, thật khiến tôi buồn…]
– Tên điên…- Lần này cô chịu hết nổi lên tiếng chửi. Nhưng có vẻ người bên kia bị khùng thật, nghe cô chửi mà anh ta cười ha hả.
[Không đùa nữa, Chúc Cẩn đang ở trong tay tôi, sáng sớm ngày mai đến địa chỉ tôi vừa gửi nếu không tôi sẽ cắt lần lượt những thứ có trên cơ thể ông ta! Gửi đến cho cô thưởng thức!]
– Cái gì…
Tút tút…
Tắt máy rồi? Có phải không vậy? Tên vừa rồi đang nói cái quái gì vậy chứ?
Đúng ngay lúc này trong đầu cô lại vang lên tiếng nói của Khương Duật vào đêm hôm qua. Vậy có nghĩa, Chúc Cẩn thật sự bỏ trốn rồi? Còn bị chủ nợ cũ bắt lại ư?
Nhã Đan như bấn loạn, cô vội chạy vào nhà muốn tìm Khương Duật nói chuyện. Ấy thế mà vừa đặt chân lên phòng đã thấy cảnh tượng người ra người vào đang tức tốc chuyển đồ của hắn đi, ngay cả Khương Duật cũng chẳng thấy đâu nữa…
Lúc này đột nhiên đầu ốc cô nhận định được rằng Khương Duật có lẽ chỉ muốn chơi qua đường… hắn không chấp nhận việc cô mang trong mình giọt máu của hắn.
Ha, bây giờ chỉ mới dọn đồ đi thôi. Vài ngày nữa lại bắt cô phá thai cho xem…
Nhã Đan thở dài, mặc dù là thất vọng thật… nhưng lần này chẳng còn thấy uất ức như mọi lần…
– Tiểu thư… cô để tiên sinh dọn đồ đi thật sao?
Đang lăn tăn khó chịu trong lòng đột nhiên Tiểu Vỹ từ đâu xuất hiện. Cô ngây người một lúc rồi nói với Tiểu Vỹ:
– Cô cảm thấy tôi có tư cách để tâm sao?