Những ngón tay thanh mảnh không ngừng di chuyển trên mái tóc đen dày.
Gió mùa thu man mát luồng vào phòng, Nhã Đan cúi xuống ngắm nhìn gương mặt ngũ quan tuyệt đẹp, đôi môi cô khẽ nhếch lên. Nếu mọi chuyện cứ êm đềm như vầy… thì thật tốt quá…!
Gương mặt ấy vẫn giữ nguyên, đôi mắt sắc bén hé mở nhìn thẳng vào cô. Giọng nói trầm trầm vang lên:
– Em cứ nhìn như vậy… anh làm sao ngủ?
Nhã Đan không trả lời chỉ mỉm cười, bàn tay cô vẫn vuốt tóc hắn, cũng không có ý định chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cứ như vậy mà ngắm nhìn hắn. Khương Duật liếc thấy con nha đầu không còn ngại như trước hắn thầm thở dài rồi nhếch mép cười:
– Nghe nói mấy hôm nay em kén ăn…
Nhã Đang điềm tĩnh mỉm cười ngạc nhiên:
– Có sao? Em vẫn thấy em ăn rất nhiều mà..!
Hắn ngồi dậy đối mặt với cô, gương mặt lộ vẻ khó chịu.
– Em xem cái má tròn lúc trước đâu rồi? Nhìn vai em xem, vừa chạm tay vào là đã chạm tới xương. Chẳng còn thịt thà như lúc trước.
Cùng lời nói, hắn đưa tay véo má cô rồi ấn vào vùng xương đòn của cô để diễn tả thêm cho lời nói.
Nhã Đan ngây ngốc, cô thấy cô đâu có ốm? Sao qua lời nói hắn cô như là bộ xương khô vậy nhỉ?
Nhã Đan nhíu mày, cô bước xuống giường cau mày cáu gắt:
– Chê rồi thì đừng lại gần em!
Nói rồi liền đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Khương Duật bật cười, dễ giận thế sao?
Chỉ mới một tháng, cô nhóc của hắn đã thay đổi nhiều rồi…
[…]
– Chúc Nhã Đan, em có dậy đi không?
Khương Duật tối sầm mặt quát lớn. Hắn thật không ngờ cô có thể ngủ từ đêm qua đến tận xế chiều hôm nay.
Nghe tiếng quát chẳng mấy êm tai, Nhã Đan bất giác nhíu chân mày.
– Ồn chết đi được…
Cô quát lớn phản bác lại giọng nói kia. Hắn la lối cái gì? Đêm qua có người phóng túng hành hạ cô cả đêm dài dẳng, mới ngủ được chút xíu đã quát ỉ ôi.
Khương Duật gương mặt đã u ám giờ còn u ám hơn. Hắn chỉ muốn đánh cho con nhóc này tự tỉnh dậy thế mà vừa vung tay đã không đành lòng, thở dài.
Hắn kéo tay cô dậy. Nhã Đan ngủ gà ngủ gật trong lòng hắn.
Khương Duật nghỉ một hồi rồi không nói không rằng bóp một bên ngực cô. Nhã Đan liền giật hoảng mình dậy trừng lấy hắn.
– Anh…
– Anh thế nào? Em biết giờ là mấy giờ rồi không?
Hắn đẩy đầu cô một cái rồi lên giọng trách mắng, Nhã Đan “hừ” một tiếng ngang ngược với hắn. Như có sức mạnh nào đó tiếp thêm động lực cô la lớn:
– Mấy giờ gì chứ? Đêm qua anh hành em cả đêm vừa mới ngủ một cái đã gọi dậy… anh nhìn xem mặt trời còn chưa lên cao!
Cô hậm hực tức giận chỉ tay ra ban công, nói xong mới cảm thấy sai sai… cánh tay đang chỉ ra ban công liền rụt lại.
Bên ngoài không chỉ có tia nắng còn có cả mặt trăng mờ nhạt trên bầu trời. Căn bản đã không còn thấy mặt trời, nhưng ban công phòng cô hằng ngày đều ở hướng mặt trời mọc, trừ thời tiết mưa bão ra thì buổi sáng nào nắng cũng sẽ dội vào phòng nhưng lúc này nắng lại chạy ngược chiều. Nhã Đan giật giật mép môi. Cô tự đánh vào đầu mình hai cái.
Cô lại ngủ đến chiều nữa rồi!
Khương Duật cũng đã nhìn ra sự e dè sau khi nói xong. Hắn thở dài trêu chọc:
– Ồ, vậy là hôm nay mặt trời mọc đằng tây! Anh trách nhầm em rồi?
Nhã Đan lườm hắn, cố nở một nụ cười gượng gạo.
– Tại đêm qua ngủ trễ nên mới…
Nói vừa được nửa câu Khương Duật đã cốc vào đầu cô một cái vang lên tiếng giòn tai. Nhã Đan tối sầm mặt, tay xoa xoa chỗ vừa bị cốc. Đau chết đi được!
Cô liếc hắn hét lớn:
– Khương súc vật… anh điên sao?
Hắn vẫn giữ nguyên gương mặt điềm đạm đáp:
– Tối nay cho em ngủ sớm, để xem có thật là do ngủ trễ!
[…]
Vừa ăn xong bữa cơm tối Khương Duật đã bắt ép cô đi ngủ. Cô bị giữ chặt trong lòng hắn không khỏi bức xúc, cô vừa dậy giờ lại bắt cô ngủ thì ngủ kiểu gì cho được?
– Khương lão già…
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn cô khi nghe tiếng gọi, Nhã Đan ngẩng đầu:
– Thật ra… mấy hôm nay em hay bỏ bữa không phải do không muốn ăn… mà là…
Thấy vẻ ngập ngừng của cô, bàn tay mềm mại khẽ vuốt lưng cô, ánh mắt hắn tràn đầy tia ấm áp cùng giọng nói trầm nhẹ vang bên tai:
– Mà là thế nào?
Nhã Đan khẽ mím môi, cô suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn vào hắn:
– Do em ngủ đến trưa hoặc đến chiều…
Nghe thấy lời giải thích của Nhã Đan, Khương Duật phì cười. Hắn xoa đầu cô:
– Dạo gần đây rất mệt sao?
Nhã Đan lắc đầu: “Không!”
Hắn chỉ cười xoa đầu cô, ôm chặt cô hơn. Nhã Đan úp vào khuôn ngực rắn rỏi ấy không biết từ bao lâu đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
[…]
Sáng hôm sau, hắn dậy sửa soạn đến lúc thắt cà vạt ánh mắt vô tình nhìn chăm chú vào gương mặt hồng hào đang say giấc.
Nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng hắn lại chọn gọi cô dậy, không thể để Nhã Đan cứ bỏ bữa sáng. Chuyện đó không tốt cho sức khỏe tí nào. Hơn hết ánh mặt trời vào buổi sáng rất tốt cho sức khỏe, nhớ lúc trước, sáng nào Nhã Đan cũng ra vườn ngồi đến chín mười giờ mới vào nhà. Vậy mà chỉ mới đó giờ đã nằm ì trên giường ngủ mê man.
– Nhã Đan… dậy nào…
Hắn lay lay người gọi cô dậy. Nhã Đan vẫn ngủ không có chút động tĩnh, hắn thấy vậy thì ôm cả cơ thể cô vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi thay luôn đồ cho cô.
Cả loạt công việc thế mà lúc xong Nhã Đan vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn. Cô dụi mắt nhìn Khương Duật, hắn bồng cô đi tới đi lui mà chẳng có vẻ gì mệt nhọc…
Khương Duật nhìn thấy gương mặt vẫn chưa tỉnh ngủ của Nhã Đan trong lòng có chút lo lắng. Hắn cúi người đặt tay lên đỉnh đầu cô nhẹ giọng:
– Em thấy có chỗ nào không khỏe không? Có chỗ nào đau hay khó chịu không? Anh gọi Mẫn Nghi đến khám cho em nhé?
Nhã Đan nheo mắt nhìn hắn, gương mặt đẹp tinh tế của “ông chú già” ấy đã mang đầy vẻ lo lắng. Cô phì cười lắc đầu:
– Không cần… em không thấy khó chịu hay đau nhức ở đâu cả… anh đừng làm quá lên như vậy…
Nhã Đan nhìn thẳng vào mắt hắn khẳng định tình hình sức khỏe của mình cho hắn an tâm, cô cũng đang tình nghi cô mắc bệnh nan y hay bị khối u ác tính gì đó…
Nhiều lúc cô nằm xuống giường chưa đầy một phút đã chìm vào giấc ngủ. Mỗi lần ngủ rất khó gọi dậy… vì thế trong khoảnh thời gian hắn giận cô Tiểu Vỹ ngày nào cũng sáu giờ sáng gọi cô đến chín giờ mới dậy. Nói ra lại thấy thương cho Tiểu Vỹ, cô người hầu ấy kiên trì gọi dậy cô suốt một tháng!
Cô sợ có ngày nào đó cô đang ngủ đến lúc có người kêu dậy chỉ sợ muốn dậy cũng không nổi…
Bắt gặp nụ cười tươi trên môi cô, trong lòng hắn càng rạo rực hơn. Nhưng rồi lại thở dài đặt tay lên má cô, ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển trên làn da mịn màng:
– Nhớ kĩ, thấy chỗ nào không thoải mái thì phải báo với anh một tiếng nhớ chưa?
Cô mỉm cười vâng một tiếng rồi cùng hắn xuống phòng ăn.
Trên bàn đều là những món ăn thượng hạng, nhưng sao vào lúc này cô thấy những món đó thật sự khó ăn…
Khương Duật nhận ra vẻ chần chừ của Nhã Đan. Hắn đặt đũa xuống chăm chú nhìn cô, sắc mặt vẫn rất tươi tắn hồng hào. Không giống bị bệnh lắm…
Nhã Đan dĩ nhiên nhận ra ánh mặt dò xét của hắn, cô cười cười chan canh cho vào bát cơm đầy.
– Dạo gần đây em bị khó ở.
Hắn nghe xong chỉ gật đầu định cầm đũa lên ăn tiếp nhưng lại nhận ra Nhã Đan chỉ chan canh vào cơm rồi ngồi ăn ngon lành y như kiểu “đồ ăn rất ngon, ăn sẽ không chừa một hạt cơm”. Và đặc biệt hơn… cô chỉ ăn duy nhất món canh rau đạm bạc nhất trên bàn.
Khóe mép hắn lộ ra nụ cười tươi, bình thường bữa sáng đầu bếp chỉ làm mấy món ăn như bánh mì sandwich, hamburger, v.v… nhưng do gần đây Nhã Đan đột nhiên khó ăn hắn đã dặn ba bữa đều là cơm. Thấy cô gái nhỏ ngồi ăn ngon miệng hơn mọi khi, tâm tình của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.