Cứ thế cô tựa vào lòng hắn đánh một giấc tới sáng.
Đôi mắt một lần nữa hé mở đã bắt gặp khung cảnh tối đen như mực. Theo thói quen ánh mắt cô nhìn ra ban công, bên ngoài vẫn còn là một mảng tối chỉ mới lấp ló vài tia nắng. Cảm giác có gì đó không bình thường, cô ngẩng đầu thì bắt gặp gương mặt nam tính của Khương Duật.
Sau một lúc xác định lại thì tình hình là tối hôm qua cô dựa vào lòng hắn vốn định chợp mắt một xíu nào ngờ lại đánh một giấc dài. Hắn ngồi dựa lưng vào thành giường mà ngủ. Cô nhớ không lầm tối qua lúc hắn về là gần bảy giờ tối, mà hắn vừa về là lên phòng cô sau đó là ngủ, chẳng lẻ hắn không ăn tối luôn ư?
Quên mất, hắn mình đồng da sắt có yếu đuối gì. Nhịn đói có một đêm cũng đâu thấm thía gì. Cũng không chết được.
Nhã Đan khẽ động đậy cô lại biết thêm một chuyện nữa. Cánh tay hắn vẫn ôm cô chặt cứng dường như không muốn buông ra. Cô thật sự phục với sức dai dẳng của hắn, ôm cô một đêm với một tư thế mà cũng chịu được? Cánh tay cứng cáp của hắn vẫn ôm cô cứng ngắt khiến cô không thể di chuyển. Muốn chửi thề thật sự, đã nằm một đêm tới sáng đau lưng rồi mà còn dùng sức để nảy người thay đổi tư thế thế này thì giết cô luôn đi cho rồi.
– Chú…
Cô nhăn nhó gọi hắn, giọng cô khàn đặc khó nghe chẳng khác nào tiếng vịt kêu. Người đàn ông đang ôm cô vẫn say giấc ngủ. Nhã Đan ê cả lưng, cô không chịu nổi đánh vào tay hắn vài cái:
– Lão già…
Tên nào đó vẫn nhắm mắt bất động, cô đoán chắc hắn đang cố tình không nghe. Sống với hắn một thời gian chí ít cô cũng biết hắn là người nhạy cảm. Nãy giờ cô đánh cô la như thế mà hắn không chịu dậy, rõ là đang chọc điên cô.
– Khương tiên sinh!
Cô gằn giọng gọi lớn. Lúc này gương mặt tên nào đó khó coi vô cùng. Đôi mắt hắn như một con báo muốn nuốt chửng cô. Hắn mở mắt từ lúc nào vậy? Nhã Đan bất giác run người, cô gọi hắn thức giấc như vậy chắc chắn hắn rất tức giận. Cô cau mày giương đôi mắt lộ vẻ đáng thương nhìn hắn:
– Em đau lưng…
Khương Duật nhìn chằm chằm vào gương mặt cô. Nhã Đan khẽ mím môi, hắn chắc sẽ không làm gì cô chứ. Khương Duật khẽ đưa đôi mắt mờ đục nhìn ra ban công. Trời cũng sáng rồi nhỉ. Giọng hắn khàn khàn vang lên:
– Trời sáng rồi…
Nhã Đan cười khổ, hắn bơ cô…
– Ừm, sáng rồi…
Ôi, làm ơn buông vòng tay ra đi… em sắp đau lưng đến chết rồi…
– Nhã Đan… em trước giờ luôn sống với cha à?
Nhã Đan nghe hắn hỏi thì có chút hiếu kỳ, sao bỗng nhiên hắn lại hỏi đến việc đó? Quan tâm cô lắm sao? Muốn biết hoàn cảnh của cô thế sao? Lão già này xem như cũng có tâm. Cô gật đầu:
– Phải, trước giờ luôn ở với cha…
Khương Duật nghe vậy hắn đưa tay vuốt ve gò má cô:
– Nhã Đan…
– Dạ?
Khương Duật đột nhiên gương ánh mắt đầy tâm sự của mình vào mắt cô. Hắn có thể nhìn thấy sự đơn thuần trong đáy mắt Nhã Đan. Sự đơn thuần ấy trừ Cửu Hồ ra hắn chưa từng thấy trong đáy mắt người khác… cô nhóc này… là người đầu tiên hắn thấy có sự đơn thuần tinh khiết, phải nói rằng sự đơn thuần ấy có khi Cửu Hồ còn thua xa…
– Anh muốn hỏi… mẹ em…
Không phải tự nhiên hắn muốn hỏi vậy đâu, chẳng qua là hồi tối nhìn cô ngủ, hắn chợt nghĩ đến một việc vô cùng điên rồ, nếu Nhã Đan là con của Cửu Hồ thì sao? Nhưng chính tay hắn đã giết Cửu Hồ mà? Thôi thì hắn chỉ muốn xác định một lần cho chắc.
Nhã Đan trầm ngâm một lúc, đôi mắt đơn thuần xinh đẹp kia bỗng chốc mang nhiều tâm sự, Khương Duật có thể nhìn ra sự thay đổi đó… Cô ngước mắt nhìn hắn một lúc rồi cười nhạt.
– Mẹ ư? Cha nói mẹ em mất ngay khi sinh em…
Khương Duật nhíu mày:
– Khó sinh?
Nhã Đan nhướng mắt nhìn hắn, hắn quan tâm đến chuyện đó làm gì? Có vẻ lão già này muốn tìm hiểu về cô? Cô có thể nghĩ hoang đường rằng hắn đang điều tra mọi thứ về cô để bù đắp cho cô không? Đôi môi Nhã Đan bất giác mỉm cười, cảm nhận được vòng tay đang ôm mình đã nới lỏng, cô nảy người lên một chút giải tỏa cho cái lưng tê dại.
– Em không biết… cha chỉ nói khi đó mẹ mang thai em mới bảy tháng đã phải sinh non em ra. Còn việc mẹ mất do khó sinh hay bị gì đó thì cha không nói…
Gương mặt nhỏ nhắn lúc nãy còn tươi tắn bây giờ đã đượm buồn, Khương Duật bất giác đưa tay xoa đầu cô, trên môi nở nụ cười ôn nhu:
– Đừng nghĩ đến nữa… anh chỉ tiện miệng hỏi thôi…
Hắn đang an ủi cô? Nhã Đan đột nhiên phì cười. Cô úp mặt vào lồng ngực cứng cáp, hắn theo thói quen đưa tay vuốt tóc cô. Đột nhiên Nhã Đan chống cằm lên ngực hắn, cô ngước mắt nhìn hắn trên môi còn mang theo một nụ cười xinh xắn, Khương Duật bất giác cười theo.
Cô đưa tay sờ lên đôi gò má của hắn:
– Lão già… anh đã ngoài bốn mươi nhưng sao da dẻ anh vẫn còn đẹp như vậy?
Ánh mắt cô hiện rõ sự ngưỡng mộ, thú thật da dẻ cô so với hắn là xấu hơn rất nhiều… cô chỉ mới hai mươi mấy mà da dẻ như đang lão hóa. Còn hắn đã ngoài bốn mươi rồi mà da dẻ vẫn còn căng đẹp hồng hào đến vậy. Thật bất công với phụ nữ…
Khương Duật nghe câu hỏi thì kinh ngạc đến không nói nên lời, có cần phải nhấn mạnh tuổi tác của hắn đến thế không?
Thấy vẻ mặt không nói nên lời của Khương Duật, Nhã Đan lại đưa tay luồn vào trong áo hắn bóp bóp cơ ngực.
– Cả cơ ngực với cơ bụng nữa… thường mấy ông chú nhà giàu sẽ bị chảy xệ hoặc toàn bụng bự…sao anh khác người vậy?
Nhã Đan miệng thì hỏi nhưng cặp mắt thì chăm chú nhìn những múi cơ xuyên qua lớp áo, cái tay biến thái thì cứ mò bóp không thôi. Khương Duật không một lời nhanh như chớp tháo hết cúc áo để lộ body mà phải nói là “ngon” chảy hết nước dãi.
Nhã Đan có chút ngại, mặc dù đã làm chuyện đó nhưng chưa lần nào cô chú ý đến cơ thể hắn… chỉ có lúc này… chỉ có lúc này cô mới để ý đến…
Khương Duật phì cười búng vào trán cô:
– Nhã Đan… em đừng bàn tuổi tác nữa được không?
– Thôi thôi im đi ông chú.
Cô say mê với cái body “ngon nghẻ” của hắn. Cô không qua tâm đến lời nói của hắn, cái bàn tay biến thái không tự chủ cứ bóp nắn từng thớ thịt trên người hắn. Gương mặt cô rạng rỡ đến không thể diễn tả. Khương Duật sa sầm mặt mày khi nghe câu trả lời của cô. Hắn đang tự hỏi từ khi nào con nhóc này nói gì hắn phải làm cái đó?
Mặc kệ vậy, nhưng hắn chợt nhận ra, con nhóc này vừa mê tiền, vừa mê hắn!