Vì buổi chiều phải đi leo núi nên sau khi quay về phòng, Văn Tưởng nói Tần Cấm ở sát vách đi cùng mình quay về nhà họ Văn một chuyến, lấy quần áo để thay với tài liệu cần xử lý.
Lúc quay lại Văn Tưởng đi một mình, cô không để Tần Cấm chạy theo mình nữa, dù sao cũng là kỳ nghỉ, không thể dành toàn bộ thời gian trong khách sạn như cô được.
Buổi trưa Văn Tưởng không ăn cơm cùng với bọn Tiếu Mạnh mà gọi cơm mang đến phòng. Sau khi ăn xong cùng Hứa Nam Tri mỗi người chiếm lấy một góc sofa xử lý chút chuyện công việc.
Gần hơn một tiếng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Văn Tưởng đang nghe điện thoại ở ban công, Hứa Nam Tri để laptop xuống, cúi đầu tìm dép lê nhưng không thấy nên dứt khoát đi chân trần ra mở cửa.
Hướng Thành Du đang cúi đầu xem điện thoại nghe tiếng bèn ngẩng đầu, sau khi thấy rõ là ai mở cửa, vẻ mặt dừng một chút sau đó dịu dàng gọi một tiếng, “Chị Nam Tri.”
Hứa Nam Tri không có phòng bị với cậu ấy, nhàn nhạt “ừm” một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”
“Anh em bọn họ chuẩn bị cắm trại trên núi ngắm mặt trời mọc, đồ ăn bọn em sẽ mang, hai chị chỉ cần mang đồ mình cần dùng là được.” Hướng Thành Du chớp mắt, “2 giờ tập hợp ở dưới lầu ạ.”
“Tôi biết rồi, lát nữa gặp dưới lầu.” Nói xong, Hứa Nam Tri chuẩn bị đóng cửa, nâng mắt nhìn bạn nhỏ trước mặt, “Không có chuyện gì nữa phải không?”
Hướng Thành Du lắc đầu, “Không ạ.”
“Vậy tôi đóng cửa nhé.”
Vừa dứt lời, cửa liền đóng lại.
Hướng Thành Du lấy lại tinh thần, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt trước mặt, giơ tay sờ sờ chóp mũi, không hiểu sao lại bật cười một tiếng rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
……
Hứa Nam Tri trở lại phòng khách, Văn Tưởng mới vừa nghe điện thoại xong đi vào, hỏi cô ấy, “Ai vậy?”
“Hướng Thành Du.” Hứa Nam Tri xoay người cầm laptop ở trên sofa, vừa gõ vừa nói, “Nói là tối nay phải ngủ lại trên núi, bảo chúng ta mang đồ cần dùng.”
“Cắm trại sao?”
“Xem tình hình là vậy.” Hứa Nam Tri gập laptop lại, “Tớ đi xem cần mang cái gì, đợi 2 giờ xuống lầu tập hợp.”
Nói chuyện một lúc đã hơn 1 giờ, Văn Tưởng cũng vội vàng kết thúc công việc chưa làm xong, trở về phòng sửa soạn đồ và quần áo.
Trước khi đi, Hứa Nam Tri lấy một hộp kẹo từ trong túi để vào túi áo khoác thể thao.
Xuống lầu, nhóm Trì Uyên đã đợi ở đấy, bốn người cũng đều thay đồ thể thao, dưới chân mang đôi giày có nhãn hiệu giống nhau.
Nhìn thấy hai cô, Tiếu Mạnh từ sofa đứng lên trước, theo đó cầm hai chai nước trên bàn đưa qua, “Đi thôi, xe đã chờ ở bên ngoài.”
“Được.”
Vì mở rộng khu nghỉ dưỡng nên Trì thị đều có hợp tác với các điểm du lịch xung quanh. Đồ cần cắm trại trên núi đã được Trì Uyên tìm người sắp xếp xong.
Nhóm người đều quần áo gọn nhẹ xuất phát, chỉ có mỗi Hướng Thành Du vác theo bao đồ ăn vặt.
Sau khi lên xe, Văn Tưởng và Trì Uyên chẳng hiểu sao lại bị đẩy đến hàng cuối cùng. Văn Tưởng ngồi gần cửa sổ, Trì Uyên ngồi gần cô, Hướng Ninh Sâm và Tiếu Mạnh chen bên cạnh.
Chiếc xe 8 chỗ có cảm giác như bị bọn họ cố tình chen lấn ra khỏi 4 chỗ ngồi.
Lên xe đến núi có hơn 10 phút, Văn Tưởng mở cửa sổ, gió mát nơi con đường vây quanh núi thổi vào trong xe.
Trì Uyên cách cô rất gần.
Trong gió có mùi hương rất nhạt, là mùi hương nhẹ nhàng sảng khoái, không quá nồng cũng không quá nhẹ.
Yên lặng rất lâu.
Lại đổi mùi nước hoa, Văn Tưởng nghĩ thầm.
Núi Tử Tung là ngọn núi cao thứ ba ở Khê Thành, những năm đầu khi vùng lân cận chưa phát triển, rất ít người đến núi này, ngay cả chùa Tử Tung trên núi cũng rất ít hương khói.
Mấy năm nay Khê Thành phát triển mạnh về du lịch, núi Tử Tung cũng theo đó trở thành nơi phát triển trọng điểm, xung quanh mở các loại dự án du lịch. Sau khi Khu nghỉ dưỡng Tân Hồ được xây dựng xong và mở cửa, nơi đây dần dần trở thành điểm thu hút khách du lịch, núi Tử Tung đương nhiên cũng trở thành điểm du lịch nổi tiếng hơn.
Chiếc xe từ từ dừng lại chân núi.
Hứa Nam Tri ngồi bên ghế phó lái xuống xe trước, lấy hai viên kẹo trong túi áo ném vào miệng, đứng một bên đợi bọn họ xuống xe.
Sau khi Văn Tưởng xuống xe cảm thấy trong hơi thở có mùi hương thoang thoảng nên dứt khoát tìm Hứa Nam Tri xin mấy viên kẹo.
Vị bạc hà lành lạnh kích thích nhanh chóng che lấp mùi hương khác.
Nói leo núi nhưng không phải leo mà chủ yếu là đi.
Một nhóm 6 người, ngoài Tiếu Mạnh và Hướng Ninh Sâm nói nói cười cười ra, thì mấy người khác đều yên lặng ít nói hoặc nửa ngày mới quăng ra một câu.
Đi được một nửa, Tiếu Mạnh thật sự không nhịn được nữa đành quăng ra câu chửi, “Về sau tôi tuyệt đối không ra ngoài chơi với mấy người nữa. Đến chỗ nào cũng là vẻ mặt đi viếng mồ mả tảo mộ, rất mất hứng.”
“…….”
Nửa đoạn đường còn lại, không biết lời nói của Tiếu Mạnh đã phát huy tác dụng hay không mà nhóm người không còn yên lặng như trước nữa.
Mấy người trưởng thành, ngoài hai anh em nhà họ Hướng ra, bốn người còn lại hoặc là đã tiếp quản công ty gia tộc, hoặc là có công việc riêng của mình.
Chủ đề nói chuyện không thể tách rời những chuyện chốn công sở được.
Dọc đường có nhiều du khách lui tới nên 6 người đi một chút lại dừng, Văn Tưởng và Trì Uyên rất nhanh đã bị bỏ lại bởi mấy người khác vô tình hay cố ý.
Đợi đến khi Văn Tưởng nhận ra được điều đó thì đã cách bọn họ rất xa, xa xa vọng lại chỉ có thể thấy vài bóng lưng thấp thoáng.
Cô cũng không phải “ngốc bạch ngọt”, hiểu được bọn họ là để cho cô và Trì Uyên có cơ hội ở chung.
Văn Tưởng nhìn Trì Uyên yên lặng không nói đi bên cạnh, định mở miệng nói gì đó thì đằng trước bất ngờ có một cậu bé chạy lại quá nhanh khiến cô ngã xuống đất, cậu bé dừng không kịp cũng đập vào lòng cô, lòng bàn tay và cằm bỗng chốc đau nhói.
“Shh.” Văn Tưởng khẽ hít một hơi.
Giây tiếp theo, sức nặng trên người được giảm bớt.
Văn Tưởng ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt Trì Uyên lo lắng có hơi thô lỗ nhấc cậu bé đặt xuống bên cạnh, lại quay đầu đỡ cô dậy, động tác tay của anh nhẹ nhàng, khác hẳn với vẻ thô bạo suýt chút nữa ném cậu bé vừa rồi.
“Sao rồi?” Hô hấp của Trì Uyên có hơi gấp, giọng nói cũng theo đó mà sốt ruột.
Văn Tưởng được đỡ dậy tựa vào trong lòng anh, hơi thở của người đàn ông nóng rực xen lẫn mùi hương thoang thoảng vừa nãy lại tập kích cô một lần nữa.
Mặc dù ngã xuống với lực rất lớn, nhưng ngoài cằm bị cậu bé đụng vào và lòng bàn tay bị cọ xát vào đá ra thì Văn Tưởng cũng không bị thương ở chỗ khác.
Cô được đỡ lên, như hành động trong tiềm thức của bác sĩ mà kiểm tra xem xương có bị trẹo không, “Vẫn ổn, không có vấn đề gì lớn.”
Chỉ là cằm và lòng bàn tay ân ẩn đau không dễ chịu lắm.
Ba mẹ cậu bé cũng chạy lại, người ba ra mặt xin lỗi Văn Tưởng, mẹ cậu bé ở phía sau dạy bảo con trai mình sao lại chạy xồng xộc như vậy.
Thấy dấu hiệu cậu bé sắp bị ăn đòn, Văn Tưởng thốt lên tiếng ngăn cản, ánh mắt rơi xuống đôi giày trên chân cậu bé, giọng điệu hơi trầm, “Lên núi đừng đi giày pa lăng cho trẻ con. Nếu vừa nãy đụng vào là đứa bé khác, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.”
Sắc mặt người ba lộ ra vẻ lúng túng, thái độ từ đầu đến cuối vẫn ôn hoà, “Thật xin lỗi, là chúng tôi suy nghĩ không chu toàn. Cô xem bây giờ có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không, chi phí chúng tôi sẽ phụ trách, có vấn đề gì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không cần đâu.” Văn Tưởng nhìn cậu bé bị mẹ răn dạy không dám lên tiếng, “Bạn nhỏ vừa nãy cũng té không nhẹ, hai người dẫn cậu bé đi xem một chút.”
Đợi cho ba mẹ cậu bé nói xin lỗi không biết bao lần rời đi, Văn Tưởng mới không nhịn được lại khẽ “shhh” một hơi.
Thật đúng là có hơi đau.
Ánh mắt Trì Uyên dừng lại chỗ tay hơi rớm máu của cô, khẽ cau mày, “Có thể đi được không?”
Văn Tưởng xoay xoay cổ chân, “Có thể, xương không bị thương.”
“Vậy đi thôi.” Trì Uyên đỡ cô đến cái đình nhỏ vừa nãy đi ngang qua, “Ở đây đợi anh lát.”
“Được.”
Anh gọi điện thoại cho người phụ trách khu thắng cảnh, sau đó lại chạy xuống chân núi ghé vào một quầy hàng nhỏ ven đường mua mấy chai nước và hai cây kem.
Cách mấy trăm mét nhưng Trì Uyên toàn chạy, cho dù trên núi nhiệt độ khá thấp nhưng người anh lại toát mồ hôi.
Cũng không biết thật sự là do chạy hay do sốt ruột.
Kết quả giây tiếp theo, Trì Uyên liền đưa cây kem đang cầm trên tay kề sát lên cằm cô, hơi thở hơi trầm, “Tự mình đắp một lát.”
“…….”
Văn Tưởng đưa cái tay không bị thương nhận lấy hành động của anh.
Trì Uyên cầm tay bị thương của cô, cẩn thận tránh vết thương ở lòng bàn tay, xắn tay áo lên lộ ra một khúc cổ tay gầy gầy trắng ngần.
Đường lên núi đều là đá với sỏi, vết thương bị ma sát rất sâu, lúc này đã chảy ra khá nhiều máu trông có hơi khủng bố.
Trì Uyên lấy khăn giấy ướt lau bụi đất trên tay cô, sợ vết thương nhiễm trùng nên không dám tiếp xúc.
Anh cúi đầu, lông mi không động đậy, thái dương toát một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai bên cạnh cũng thấm nước.
Động tác rất dịu dàng, vẻ mặt cũng hơi kéo căng, khoé môi gần như mím lại thành một đường thẳng.
Văn Tưởng thấy Trì Uyên như vậy, chỗ nào đó trong lòng bất ngờ bị đâm một cái.
Không bao lâu sau, người phụ trách khu thắng cảnh dẫn theo bác sĩ phòng khám từ chân núi vội vã lên đây bằng xe du lịch ngắm cảnh.
Quá trình xử lý vết thương, Trì Uyên luôn đứng bên cạnh với gương mặt bình tĩnh, Văn Tưởng hơi phát ra tiếng động gì thì sự u ám trên mặt anh càng tăng thêm.
Cũng may vết thương tuy sâu nhưng không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ xử lý sạch sẽ rồi cuốn một lớp băng, sau đó kéo khẩu trang xuống dặn dò, “Mấy ngày nay chú ý đừng để dính nước, phòng ngừa nhiễm trùng.”
“Được, cảm ơn.” Văn Tưởng nhìn bàn tay bị băng vải quấn lấy, khẽ thở phào một hơi.
Bác sĩ cũng kê một số loại thuốc chống viêm, sau đó cùng với người phụ trách khu thắng cảnh xuống núi để lại xe du lịch ngắm cảnh ở ven đường.
Trì Uyên thu rác ban nãy vào trong túi nilong, ánh mắt nhìn cái cằm có hơi xanh của cô, đưa tay chỉ chỉ, “Ở đây còn đau không?”
Văn Tưởng giơ tay sờ sờ theo bản năng cảm thấy hơi đau, “Có một chút nhưng vẫn ổn, có thể chỉ bị bầm.”
Trì Uyên “ừm” một tiếng, “Vậy còn đi cắm trại không?”
“Đi chứ, tại sao lại không đi?” Cô nghiêng đầu nhìn Trì Uyên, “Tôi bị thương ở tay, chứ chân và cột sống đâu có bị thương, có thể đi có thể nhảy.”
“À, nói như vậy là em còn rất đắc ý phải không?”
“…….”
Hai người nói chưa được dăm ba câu đã không nói nữa, đỡ phải lát nữa cãi nhau.
Bên cạnh có cặp vợ chồng già đang nghỉ chân, nghe hai người đối thoại xong, bà cụ cười nói, “Cô gái, bạn trai cháu cũng là lo lắng cho cháu.”
Vẻ mặt Văn Tưởng bỗng chốc dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn qua Trì Uyên theo bản năng, đúng lúc anh cũng nhìn qua cô.
Ánh mắt hai người cách không xa không gần, trong lúc bất ngờ chạm nhau.
Cô mím môi, thu hồi ánh mắt, định mở miệng giải thích liền nghe thấy giọng nói có hơi nhàn nhạt bên cạnh, “Cháu không phải bạn trai cô ấy.”
Văn Tưởng thu hồi lời định nói, không nhìn anh cũng không lên tiếng.
Bà cụ có hơi thất vọng vì mình nhìn lầm mối quan hệ của hai người, “Như vậy à…”
“Nhưng mà bà cũng không nói sai.” Trì Uyên nhìn sườn mặt Văn Tưởng, thu lại vẻ thờ ơ, đôi mắt sáng ngời, giọng điệu nghiêm túc nói, “Hiện tại cháu đang theo đuổi cô ấy.”
“Trong tương lai sẽ trở thành bạn trai của cô ấy.”
– –