Bãi đậu xe ánh sáng mờ tối, trống trải vắng vẻ.
Văn Tưởng ngồi trong xe, trong tay cầm túi chườm đá, một giọt nước rơi xuống quần jean xanh nhạt từ kẽ hở các ngón tay, đọng thành vết.
Cô ngược lại không hề hay biết, hai tay đan vào nhau, những viên đá cứng lạnh sắp bị tan chảy bởi lực của cô.
Trì Uyên đứng bên ngoài xe nhận điện thoại, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền vào.
Văn Tưởng dường như nghe thấy láng máng tên mình nên ngẩng đầu lên nhìn, đang định nghe kỹ thì anh đã cúp máy, xoay người kéo cửa xe ra một lần nữa rồi ngồi vào.
Trì Uyên bật đèn trong xe, nhìn thấy tay cô ướt sũng nên lấy cái khăn ở ghế sau đưa cho cô, “Đưa túi chườm đá cho tôi, cô lau tay đi.”
Anh nhận lấy túi chườm đá, xuống xe vứt vào thùng rác bên cạnh.
Chờ anh quay lại trong xe, Văn Tưởng đã gấp khăn đã dùng xong thành hình vuông đặt giữa hai chân, chỉ là vẫn yên lặng không nói như cũ.
Nhìn dáng vẻ này của cô, Trì Uyên cũng không hỏi nhiều, một màn trên lầu lúc đó giống như thước phim chiếu không ngừng trong đầu anh.
Những lời nói đó của Văn Tưởng anh nghe thấy không chỉ như là trách mắng, mà trong đó dường như còn cất giấu quá khứ mà cô đã trải qua.
Trì Uyên lúc này đột nhiên ý thức được, có thể ở một thời gian nào đó trong quá khứ, cô cũng phải đối mắt loại chuyện như này.
Ví như——
Ba của cô, Tưởng Viễn Sơn.
Có phải đã từng làm loại chuyện như này không.
Chẳng lẽ sự oán trách không thể nói ra giữa cô và Tưởng Viễn Sơn bắt nguồn từ chuyện này sao.
……
Ban đêm yên tĩnh, tiếng gió nghe vô cùng rõ ràng.
Trì Uyên khẽ híp mắt, không nghĩ tiếp nữa. Anh nghiêng đầu nhìn Văn Tưởng, giọng nói dịu dàng, “Bây giờ muốn đi đâu?”
Văn Tưởng cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt vẫn đỏ như cũ, sự tức giận và thất vọng lúc này hết thảy đã biến mắt, trong mắt giờ đây chỉ còn lại vẻ mệt mỏi không biết làm sao.
Bãi đậu xe lại có xe chạy vào, âm thanh dừng xe ở nơi vắng vẻ yên ắng vô cùng rõ ràng.
Cô thu hồi tầm mắt, rủ mắt đầy tâm sự. Trầm mặc hồi lâu mới khẽ nói một cái địa chỉ.
——Tiểu khu Bách Duyệt đường Tân Viên.
Đó là chỗ ở của Hứa Nam Tri.
Văn Tưởng ở đó hơn nửa năm, khoảng thời gian trước vừa mới chuyển ra ngoài, lúc chuyển nhà có gặp Tạ Lộ.
Tạ Lộ ngày đó cười rộ lên làm người ta có cảm giác ấm áp lại nho nhã, một chút cũng không nhìn ra sẽ là người con trai làm ra loại chuyện như này.
Giống Tưởng Viễn Sơn của khi đó như đúc.
Cảnh vật ngoài xe hoa lệ lộng lẫy nhưng Văn Tưởng lại chẳng hề đoái hoài, trong lòng cô hỗn loạn rối ren. Gương mặt ẩn nhẫn không biện giải của Tưởng Viễn Sơn và Tạ Lộ thỉnh thoảng đan xen trong đầu cô, trong phút chốc khiến người ta không phân rõ được đó rốt cuộc là quá khứ hay hiện tại.
Đến cổng tiểu khu, Văn Tưởng ngồi trong xe không nhúc nhích, Trì Uyên nhìn cô một cái cũng không giục, chỉ là mở cửa sổ xe để cho gió đêm thổi vào.
Có lẽ là qua rất lâu.
Trì Uyên nghe thấy động tĩnh cô cởi dây an toàn, anh liếc nhìn cô, tay Văn Tưởng phủ lên cửa xe, lúc quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ, “Tôi đi lên trước.”
“Ừ.”
Trì Uyên nhìn cô xuống xe, đi vòng ra phía sau xe rồi đi vào cổng tiểu khu.
Ban đêm ồn ào náo loạn, ánh đèn neon sáng xung quanh nhưng cô giống như ngăn cách với khung cảnh náo nhiệt này, bóng dáng cao gầy trông vô cùng cô đơn.
Giây tiếp theo anh cũng cởi dây an toàn ra, xuống xe đi theo, bước vài bước đã đi song song cùng cô, “Đúng lúc không có chuyện gì, tuỳ tiện đi một chút.”
Hứa Nam Tri ở trong toà nhà trong cùng cửa tiểu khu.
Ngô đồng bên đường đâm chồi nảy lộc, cành lá tươi tốt đung đưa theo gió, ánh trăng rơi phác hoạ loang lổ vụn vặt từ kẽ lá.
Lúc đi đến dưới lầu, Văn Tưởng dừng bước, nâng mắt nhìn Trì Uyên, “Có phải tôi làm sai rồi không?”
Trì Uyên híp mắt, khẽ mím môi, giọng điệu nghiêm túc kiên định, “Không, loại chuyện này giấu càng lâu ngược lại càng khiến cho tổn thương của cô ấy càng sâu.”
“Cô là bạn thân của cô ấy, nếu ngay cả cô cũng gạt cô ấy, đó mới thật sự là làm sai.”
Văn Tưởng im lặng, ngẩng đầu nhìn toà nhà dân cư trước mặt, đuôi mắt ướt đỏ. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Chỉ mong vậy.”
Chỉ mong lần này cô không quyết định sai nữa.
Sau khi đợi Văn Tưởng đi vào, Trì Uyên ở dưới lầu một lát, tầng trệt rất cao, anh không rõ Văn Tưởng sẽ đi lên tầng nào.
Gió đêm mang theo nhiệt độ ấm áp ngày hè, sắc trời ban ngày sáng sủa ban đêm sao trời dày đặc, ánh trăng cong như lưỡi câu, rực rỡ sáng bóng như ngọc.
Xa xa có xe lại gần, có lẽ chủ xe sợ tông người nên bấm còi, tiếng còi vang lên trong đêm tối.
Trì Uyên nghe thấy tiếng bèn dịch qua bên cạnh một bước, chờ xe chạy qua, anh giơ tay gãi tóc rồi quay người đi ra ngoài.
Trên mặt đường có vài hòn đá nho nhỏ, anh rảnh rỗi đến nhàm chán nên vừa đi vừa đá, bóng dáng càng lúc càng xa, mãi cho đến khi hoà vào màn đêm.
Trở lại trong xe, Trì Uyên lấy điện thoại lúc nãy rớt xuống ghế, ngón tay không cẩn thận chạm vào nút mở khoá, màn hình bật sáng, anh nhìn thấy có bốn cuộc gọi nhỡ của Văn Tưởng trên thanh thông báo.
Thời gian là ba phút trước.
Không kịp suy nghĩ, Trì Uyên lập tức gạt qua.
Không có người nghe.
Trì Uyên lại gạt qua lần nữa nhưng vẫn không có người nhận máy, anh cứng lại, sợ xảy ra chuyện gì nên vội vàng xuống xe định đi qua.
Mới vừa đến cổng tiểu khu, đúng lúc đụng Văn Tưởng đi ra, Trì Uyên bước nhanh qua, “Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Văn Tưởng là chạy qua nên hơi thở không ổn định, hoãn lại hơi thở mới có thể nói chuyện, “Nam Tri lái xe đi tìm Tạ Lộ rồi, cô ấy có hơi kích động, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì.”
Trì Uyên nhíu màu, “Biết cô ấy đi đâu tìm người không?”
“Đại học Kiến trúc Khê Thành.”
……
Trên đường đi đến trường học, Văn Tưởng gọi mấy cuộc cho Hứa Nam Tri nhưng đều không có người nghe mà tự động cúp máy.
Cô cầm điện thoại, vẻ mặt lo lắng.
Tốc độ xe quá nhanh làm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thành một đường mơ hồ.
Trong lúc đợi đèn đỏ, Trì Uyên buông ngón tay ra, nghiêng đầu nhìn cô một cái, giọng nói ôn hoà an ủi, “Đừng lo, Hứa Nam Trì không giống người sẽ làm ra chuyện ngốc đâu.”
Văn Tưởng “ừ” một tiếng, “Tôi biết.”
Trì Uyên cũng không hỏi nhiều nữa, chờ đèn đỏ thành đèn xanh, tốc độ xe lại quay về như lúc nãy, xe chạy băng qua quảng trường náo nhiệt.
Đại học Kiến trúc có hai cơ sở, cơ sở mới ở khu kỹ thuật Cao Tân, cơ sở cũ nằm trên con đường của thành phố được bao quanh bởi những toà nhà cao tầng.
Năm nay Tạ Lộ vừa mới học lên tiến sĩ, theo sự sắp xếp của nhà trường học ở cơ sở cũ.
Nửa tiếng trước, lúc Văn Tưởng quay về nhà Hứa Nam Tri, phát hiện Tạ Lộ không chỉ không thẳng thắn chuyện ngoại tình của mình với Hứa Nam Tri, thậm chí lúc Hứa Nam Tri gửi Wechat cho cậu ta, dặn cậu ta uống rượu xong về trường học nhớ pha nước mật ong, lại còn như không có chuyện gì mà trả lời một chữ “được.”
Văn Tưởng thật không ngờ Tạ Lộ ngoài bỉ ổi vô sỉ ra còn nhu nhược hèn nhát.
Chuyện đến nước này, Văn Tưởng không nỡ lòng muốn Hứa Nam Tri bị tổn thương sau khi biết được chân tướng, cũng không có cách giấu diếm thay cậu ta.
Cô và Hứa Nam Tri đã quen nhau mười mấy năm, cho đến bây giờ có gì nói đó, không có bất cứ lời nói dối nào.
Đương nhiên Hứa Nam Tri hiểu rõ Văn Tưởng không phải là loại người lấy chuyện này ra đùa giỡn, sau khi nghe cô nói xong, cô ấy không nói gì mà gọi điện cho Tạ Lộ ngay.
Tạ Lộ biết chuyện đã không có đường để cứu vãn được nữa, nên ở trong điện thoại thẳng thắn hết thảy sai lầm, tất cả đều được cậu ta tổng kết lại một câu.
——Nam Tri, xin lỗi, chuyện này là anh không xứng với em, chúng ta chia tay đi.
Những lời này như cây đao đâm mạnh vào lòng Hứa Nam Tri.
Văn Tưởng nhìn cô ấy cố gắng kiểm soát bản thân, ngón tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch, nhìn cô ấy giơ tay lau nước mắt lại nghe thấy giọng cô ấy run run, “Tạ Lộ, anh ở trường đợi tôi, tôi tới tìm anh.”
“Những lời chia tay này, không tới lượt anh nói.”
…..
Lúc này, chiếc Mercedes-Benz GLC màu đen dừng trước cổng trường Đại học Kiến trúc trong biển người qua lại, hai bóng dáng một trước một sau lần lượt xuống xe.
Văn Tưởng không biết Hứa Nam Tri gặp mặt Tạ Lộ ở đâu.
Lúc đứng ở vườn trường mới cảm thấy Đại học Kiến trúc lúc này như một cái mê cung không có lối ra, khiến người ta hoa mắt không phân rõ phương hướng.
Trì Uyên nhận cuộc gọi ngắn ngủi, sau khi kết thúc anh đi đến bên cạnh Văn Tưởng, khẽ ôm bả vai cô, “Đi thôi, Hứa Nam Tri ở dưới lầu ký túc xá của cậu ta.”
Tạ Lộ ở Lệ Hoa Uyển.
Nơi đó là một nửa sinh viên năm nhất ở, một nửa là các đàn anh học tiến sĩ.
Đợi đến năm hai mỗi người đều chuyển đến cơ sở mới, đến rồi đi, chứng kiến năm tháng của biết bao người.
Lúc này ở dưới lầu ký túc xá.
Tạ Lộ và Hứa Nam Tri đứng đối diện nhau, mà bên cạnh Tạ Lộ còn có một cô gái nữa, so với Hứa Nam Tri cao gầy xinh đẹp thì cô ta có vẻ nhỏ nhắn.
Người khác nhìn vào, ngược lại cho rằng Hứa Nam Tri là người cố tình gây sự.
Nhưng Hứa Nam Tri nào thèm để ý, cô ấy sống hơn hai mươi năm, vì lý tưởng vì học hành mà tự nguyện từ bỏ tư cách kế thừa gia nghiệp, vì tình yêu suýt nữa phải mất nửa cái mạng.
Cô ấy sống vô cùng độc lập, chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, cho dù con đường phía trước thế nào cũng mình đầy thương tích nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.
“Tạ Lộ.” Đôi mắt Hứa Nam Tri đỏ ửng nhưng không có một chút níu kéo và thái độ hèn mọn nào, “Anh nhớ kỹ, là Hứa Nam Tri tôi không cần anh.”
“Là tôi, muốn chia tay với anh.”
“Không muốn qua lại với anh.”
…….
Sáu năm trước.
Vào tháng chín, khi tiếng ve kêu râm ran, Hứa Nam Tri vì bên khoa sắp xếp nên bị kéo đến chào đón tân sinh viên, dưới cái nắng gay gắt cuối hè bị một nam sinh vỗ vỗ vào bả vai.
Cô ấy quay đầu lại.
Nam sinh phía sau tươi cười đơn giản sạch sẽ, hai má ửng đỏ, giọng nói lại vô cùng trong trẻo, “Chị ơi, xin hỏi đường đến Lệ Hoa Uyển đi như nào ạ?”
Hứa Nam Tri hơi ngạc nhiên, lấy kẹo que ra khỏi miệng, ngón tay chỉ về phía trước, “Nó kia.”
Bạn nam nói “cảm ơn”, trước khi đi, đưa chai nước về phía Hứa Nam Tri, “Chị ơi, em tên Tạ Lộ, chị nhớ nha, chúng ta còn có thể gặp lại.”
Hứa Nam Tri nhớ kỹ.
Từ đó về sau chính là sáu năm.
Bây giờ, mộng lớn tỉnh giấc, cuối cùng thành công dã tràng.
Sau hôm đó, Văn Tưởng lại chuyển đến chỗ của Hứa Nam Tri, mà cuộc sống của Hứa Nam Tri vẫn cuối tuần tăng ca đi sớm về trễ như trước, giống như hết thảy đều không có chuyện gì.
Đến cuối tuần, Hứa Nam Tri trở về nhà một chuyến, nói với ba mẹ mình một tiếng về chuyện của mình và Tạ Lộ.
Cô ấy không kể khổ cũng không đau đớn trách mắng, chỉ là bình tĩnh tự thuật xong sự thật, “Con và Tạ Lộ chia tay rồi, lễ cưới không cần chuẩn bị nữa.”
Hứa Nam Tri không phải là người nhỏ nhen.
Không yêu chính là không yêu, cô ấy không làm ra chuyện sau khi chia tay còn ở sau lưng đâm một nhát dao.
Nhưng ba mẹ Hứa không như vậy, mặc dù trong mắt Hứa Nam Tri bọn họ làm rất nhiều chuyện sai nhưng chung quy cô vẫn là con gái nhà họ Hứa.
Ba Hứa tìm người điều tra rõ chuyện Hứa Nam Tri và Tạ Lộ chia tay, tung tin chuyện Tạ Lộ ngoại tình cho toàn trường biết.
Tạ Lộ bị huỷ bỏ học vị tiến sĩ, chuyện có liên quan đến cậu ta cũng bị khoa kiến trúc truyền ra, ba Hứa để lại lời nói, không một công ty xây dựng nổi tiếng trong ngành nào có thể nhận cậu ta. Mà cô gái ngoại tình với cậu ta không chỉ bị huỷ bỏ học vị cử nhân, mà ngay cả hợp đồng vừa mới đàm phán xong để vào giới giải trí cũng bị ba Hứa chặn lại.3
Đây là sự thật thế giới, chỉ cần bạn có quyền có tiền, gần như không gì không làm được.
Lúc Văn Tưởng nghe thấy tin tức này đã là chuyện của cuối tuần sau. Cô và Hứa Nam Tri nghỉ ngơi ở nhà, rảnh rỗi đến nhàm chán tìm bộ phim điện ảnh giết thời gian.
Tin tức là do Trì Uyên gửi cho cô.
Văn Tưởng xem xong, nói tiếng “cảm ơn”, cất điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Tri ngồi bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Hứa Nam Tri rõ ràng không nhìn cô nhưng lại giống như biết cô muốn nói gì, trên mặt hầu như không có biểu cảm gì, “Muốn nói chuyện của tớ với Tạ Lộ?”
“……” Văn Tưởng nhắm mắt lại, “Cậu biết rồi?”
Ánh mắt của Hứa Nam Tri chuyển từ màn hình đến mặt cô, cười như không cười, “Tớ cũng là người trong ngành, ba tớ ồn ào lớn như vậy, cậu cảm thấy tớ không biết được không?”
“Vậy sau đó Tạ Lộ có đi tìm cậu không?”
“Có tìm.”
“Vậy cậu——”
Hứa Nam Tri nhìn màn hình, “Không gặp, có gì tốt mà gặp.”
Văn Tưởng thấy cô ấy cũng thực sự buông xuống nên thở một hơi nhẹ nhõm, lại gần cô ấy, nhướng mày, “Ngày mai cậu có rảnh không?”
“Có, sao vậy?”
Nhờ phúc của ba Hứa mà lượng công việc gần đây của Hứa Nam Trị được giảm bớt, trưởng bộ phận Mỹ Kỳ nói là trước đây cắt xén quá nhiều thời gian riêng của cô ấy, bây giờ đã giác ngộ nên cho cô ấy thời gian thả lỏng.
Hứa Nam Tri cười cười không nói lời nào, không bí mật nói với ba Hứa, dù sao thời gian nghỉ phép là vô tận.
Văn Tưởng mỉm cười, “Lúc trước Đường Việt Hành có cho tớ hai vé công chiếu nội bộ bộ phim điện ảnh mới của anh ta, thời gian là ngày mai, cậu đi xem với tớ không?”
“Phim điện ảnh gì vậy?”
“Nghi ngờ ly kỳ quyền mưu báo thù luân lý gia đình.” Văn Tưởng giơ ngón tay đếm nhãn trên vé xem phim, giương mắt nhìn Hứa Nam Tri, đôi mắt long lanh, “Cậu muốn cái gì đều có cái đó.”
“………”
Ngày hôm sau, Văn Tưởng và Hứa Nam Tri hiếm khi dậy sớm, đi trung tâm thương mại dạo một vòng, to to nhỏ nhỏ mua một đống đồ này nọ.
Đến giữa trưa, hai người chọn tiệm có món ăn Quảng Đông gần đó, gọi vài món bình thường thích ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí thoải mái.
Phim điện ảnh bắt đầu lúc 2 giờ chiều, địa điểm là rạp chiếu phim Tân Sách trong trung tâm thành phố.
Trước đó Văn Tưởng có nghe Đường Việt Hành nói là công chiếu nội bộ, chỉ cho rằng cũng không khác lúc xem phim điện ảnh bình thường. Chỉ là người ít hơn, nhiều nhất là nhân viên diễn viên trong đoàn phim của anh ta, thêm nữa là những bạn bè của nhân viên trong đoàn phim của anh ta thôi.
Kết quả đến nơi mới biết, nói là công chiếu nội bộ nhưng trước khi phim bắt đầu còn có nghi thức đi thảm đỏ, lui tới đều là những người nổi tiếng trong giới.
Ngoài rạp chiếu phim đâu đâu cũng là fan tiếp ứng của các nhà, biển người đông nghịt.
“……”
Văn Tưởng và Hứa Nam Tri đi loanh quanh, không những không tìm thấy cửa soát vé ở đâu mà còn được cô em gái điên cuồng nhét vài miếng sticker cổ động không biết là của minh tinh nào.
Cô và Hứa Nam Tri đã không còn ở trong giới hâm mộ nhiều năm rồi, cũng đã lâu không chơi như này nên chỉ cầm sticker quay đi, không ngờ đối diện lại tưởng cô chê ít, cười tủm tỉm giải thích với cô, “Chị ơi, đây là món quà nhỏ do trạm của chúng em in ra, đã phát hết rồi ạ.”
Văn Tưởng và Hứa Nam Tri liếc nhau rồi lặng lẽ lui ra khỏi biển người.
Đi đến chỗ ít người, Hứa Nam Tri mở sticker trong tay ra, lúc nhìn thấy nhân vật hoạt hình trên đó liền cười một tiếng, “Còn rất đáng yêu.”
Trong tay Văn Tưởng cũng có mấy tấm, nghe vậy mới đưa hết cho Hứa Nam Tri, “Đáng yêu vậy cậu giữ hết nha.”
“…….”
Lúc cách thời gian mở màn phim hơn hai mươi phút, Văn Tưởng vẫn chưa tìm thấy cửa soát vé thì nhận được điện thoại của Trì Uyên.
Ba lời hai câu đã nói xong tình cảnh, đầu dây bên kia dường như bật cười, giọng nói nhẹ nhàng, “Đứng ở đó đừng đi lung tung, tôi qua đón cô.”
“Ồ.”
Cúp máy, Văn Tưởng ngẩng đầu chạm ánh mắt của Hứa Nam Tri, không hiểu sao lại chột dạ, đè nhịp tim đột nhiên đập nhanh lại, hỏi, “Sao vậy?”
Hứa Nam Tri thần thần bí bí cười, “Không có gì.”
Trì Uyên rất nhanh đã đi qua.
Hôm nay anh ăn mặc thống nhất, từ trên xuống dưới đều là màu đen, những đường vân tối trên chiếc áo sơmi vô cùng rõ ràng dưới ánh mặt trời.
Tu thân như ngọc, mặt mày anh tuấn.
Hứa Nam Tri và anh lúc nào cũng bất hoà, gặp mặt phải đâm chọt vài câu nhưng hôm nay lại ngoại lệ, còn có thể ôn ôn hoà hoà nói hai câu.
Nói xong, ánh mắt Trì Uyên rơi xuống trên người Văn Tưởng, “Đi thôi, đi vào trước.”
Bên trong phòng chiếu phim còn yên tĩnh hơn nhiều so với bên ngoài, chỗ ngồi cũng được phía đoàn phim sắp xếp xong, ba hàng trước là các nhân vật lớn trong giới.
Hai hàng giữa là các nhà phê bình phim cấp cao đang hoạt động ở các trang mạng lớn, những người nổi tiếng trên Weibo cùng một số tạp chí,và phóng viên đủ tiêu chuẩn được đặt tên theo các trang web video lớn.
Ba hàng sau là khán giả thật, nhưng thuộc tính thiên vị, hầu hết trong số đó là các trạm có quyền phát ngôn và hậu viện trong giới của các diễn viên trong đoàn phim.
Chỉ có số ít là khán giả thuần như Văn Tưởng.
Lần này Trì Uyên qua đây cũng không phải tất cả là vì cổ vũ Đường Việt Hành, một phần trong đó cũng là để lộ mặt ở đây.
Bây giờ địa vị của Đường Việt Hành được xếp ở đó, người trong giới không chỉ là thân phận bên ngoài mà nhiều hơn hết là lực lượng tư bản sau bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Trì Uyên được Đường Việt Hành giới thiệu mấy người.
Văn Tưởng và Hứa Nam Tri ngồi ở hàng thứ 6, phòng chiếu phim thuộc kiểu bậc thang nên không ảnh hưởng đến tầm nhìn, cô nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Hứa Nam Tri.
Đằng sau có giọng nói kích động của hai nữ sinh, “Mẹ ơi!! Vậy mà có cả Tống Lâm và Quý Hoài Anh đều đến đây! Vé này mua thật đáng!!!! Chuyến này đủ tớ quay về khoe cả tháng!”
Nghe thấy hai cái tên này, Văn Tưởng và Hứa Nam Tri đều có cảm giác giật mình khi cách một thế hệ, đợi đến lúc nhìn thấy người mới nhớ ra, là thần tượng trước kia của hai người.
Lúc đi học, Văn Tưởng thích Tống Lâm, Hứa Nam Tri thích Quý Hoài An. Hai cô còn xém nghỉ chơi với nhau vì chuyện bình chọn trên bảng xếp hạng.
Bây giờ đã lớn, lại nhớ về những chuyện đó khó tránh khỏi cảm thấy thật ấu trĩ.
Lại qua một lúc.
Trì Uyên nói chuyện xong với mấy nhà đầu tư, lại ở hàng ghế trước một lúc, đến khi ánh sáng trong phòng chiếu mờ tối mới lần mò ngồi xuống ghế trống bên cạnh Văn Tưởng.
Trước khi bộ phim bắt đầu, như thường lệ sẽ phỏng vấn đạo diễn và các diễn viên, màn hình lớn rung chuyển.
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn Văn Tưởng.
Tư thế ngồi của cô rất nghiêm chỉnh, không dựa người ra đằng sau, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, vừa nghiêm túc lại vừa tập trung tinh thần.
Nhưng——
Phim rõ ràng còn chưa có chiếu.
Cũng không biết cô nhìn gì mà mê mẩn vậy.
Trì Uyên khẽ cười một tiếng, đoạn phỏng vấn vừa mới kết thúc, có mấy giây im lặng trước khi vào phim chính, mặc dù tiếng cười khẽ nhưng Văn Tưởng ngồi gần nên nghe rất rõ ràng.
Cô quay đầu, có hơi khó hiểu, “Cười cái gì?”
Trì Uyên sát lại cô mang theo mùi hương gỗ thoang thoảng, “Cũng chẳng phải trường hợp chính thức gì, chẳng lẽ cô định ngồi như vậy mãi sao?”
“…….”
Đây là thói quen nghề nghiệp của Văn Tưởng, bình thường họp ở bệnh viện, các lãnh đạo đều ngồi nghiêm chỉnh, nghe một buổi toạ đàm còn có người bắt bạn ngồi như vậy.
Thời gian lâu nên khó tránh khỏi thành thói quen.
Trì Uyên cười trêu chọc, “Giống như học sinh tiểu học vậy.”
Anh nói câu này rất thiếu đòn, Văn Tưởng không khỏi nhớ đến hai bên còn hơi câu nệ lúc mới bắt đầu quen biết, lo ngại ở đây nên miễn cưỡng nói: “Gần đây tôi bị đau cổ, ngồi vầy thoải mái.”
Trì Uyên kéo dài chữ “à”, khẽ cười, “Cái đó đúng thật phải chú ý nhiều hơn, đừng để thoái hoá cột sống cổ khi còn trẻ.”
“…….”
Có bệnh.
Văn Tưởng lười cãi cọ với anh, thu hồi tầm mắt nhìn lên màn hình.
Bộ phim chiếu cả hai tiếng rưỡi, quả thật nghi ngờ ly kỳ quyền mưu báo thù gia đình luân lý có đủ, Văn Tưởng cũng thật sự giữ nguyên tư thế ngồi như vậy.
Đợi đến lúc kết thúc, sau lưng đã cứng đờ, động một chút là đau ê ẩm.
Hứa Nam Tri trả lời tin nhắn xong, thấy dáng vẻ kỳ quái của cô, nhướng mày, “Có gai trên lưng ghế này sao? Xem xong bộ phim tớ chưa thấy cậu dựa vào nó lúc nào cả.”
Văn Tưởng cực khổ, giơ giơ cánh tay quyết định không nói lời nào.
Trước khi kết thúc còn có phỏng vấn diễn viên, lúc này là thiên hạ của hai hàng ở giữa, các phóng viên mang súng ngắn súng dài lần lượt xuất hiện.
Khán giả mấy hàng ghế sau còn không thể đi ra được.
Hứa Nam Tri đứng dậy đi vào nhà vệ sinh dưới sự chỉ dẫn của nhân viên làm việc.
Trì Uyên nhìn tin nhắn trên điện thoại, nghiêng đầu nói chuyện với Văn Tưởng, “Đường Việt Hành nói lát nữa còn có bữa tiệc, hỏi cô có đi không.”
Văn Tưởng ngạc nhiên, “Đoàn phim bọn họ ăn cơm, tôi đi làm gì?”
“Không chỉ có người trong đoàn làm phim.” Trì Uyên cười. “Một phần khán giả ở đây, các nhà phê bình phim và những người ngồi hàng ghế đầu đều đi.”
“Không đi đâu.” Văn Tưởng xoa xoa cái cổ, “Chẳng quen ai, ngồi ăn cơm cùng nhau rất lúng túng.
Trì Uyên gật gật đầu, “Được.”
Qua một lúc, anh lại hỏi, “Hôm nay hai người lái xe sao?”
Văn Tưởng “ừ” một tiếng, “Buổi sáng đi dạo một vòng bên trung tâm thương mại, mua ít đồ này nọ, lái xe tiện hơn.”
“Cũng phải.”
Văn Tưởng để tay xuống, nhớ ra cái gì nên thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, hôm qua anh nói Cố Âm biết vai diễn mới của mình bị người nhà họ Hứa ngăn cản nên có ý định tự sát?”
Cố Âm là kẻ ngoại tình với Tạ Lộ, là sinh viên khoa diễn viên Học viện Điện ảnh cách vách Đại học Kiến trúc, đúng lúc năm nay là năm tư, trước khi xảy ra chuyện đã đàm phán xong vai diễn tốt nghiệp.
“Nói là nói vậy thôi.” Ánh mắt Trì Uyên thoáng nhìn qua bóng dáng Hứa Nam Tri, thu lại lời nói gốc, “Bữa tiệc buổi tối thật sự không đi? Không phải cô thích Tống Lâm sao?”
“Cái gì mà thích Tống Lâm, tôi hỏi anh chuyện đứng đắn——” Văn Tưởng ngồi bên trong nên không chú ý đến Hứa Nam Tri, đang buồn bực anh nói linh tinh thì ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Nam Tri, nghẹn một chút, “Đúng vậy, là thích Tống——”
“Ấy?” Cô phản ứng lại, “Sao anh lại biết tôi thích Tống Lâm?”
Trì Uyên nâng tay chống thái dương, cong môi, “Lần trước nhìn thấy bức ảnh có chữ ký của anh ta trên giá sách ở nhà cô.”
“…….” Văn Tưởng lẩm bẩm, “Đó đã là nhiều năm trước rồi.”
Lúc nói chuyện, Hứa Nam Tri đi qua trước mặt hai người để trở lại chỗ ngồi, thình lình hỏi một tiếng, “Anh ta đi qua nhà cậu?”
Văn Tưởng định giải thích, “Lúc trước——”
Hứa Nam Tri: “Tớ hỏi thôi, cậu không cần giải thích với tớ, tớ cũng có phải là đối tượng của cậu đâu, không cần thiết.”
Văn Tưởng: “…….”
Trì Uyên ngồi dựa vào lưng ghế bên cạnh, cười đến mức bả vai run lên, không dừng lại được.
Hơn mười phút sau, phỏng vấn kết thúc, nhân viên trong phòng chiếu bắt đầu tản ra, đạo diễn và diễn viên ở hàng trước đi ra từ cửa bên trái, còn tất cả đều đi về phía bên phải.
Văn Tưởng và Hứa Nam Tri không đi bữa tiệc, đang định đến Vạn Đạt gần đó để ăn tối rồi tiện đường về nhà.
Trước khi đi, Văn Tưởng gửi tin nhắn Wechat cho Trì Uyên đã rời đi cùng với diễn viên, nói cho anh biết mình về trước.
Trì Uyên cách ba bốn phút trả lời tin nhắn của cô.
——Ở cửa đợi tôi một chút.
Văn Tưởng dừng bước, Hứa Nam Tri quay đầu lại nhìn cô, “Sao vậy?”
“Trì Uyên nói tớ đợi anh ấy.”
“Vậy cậu ở đây chờ, tớ đi bãi đậu xe lấy xe, cậu xong rồi thì gọi điện cho tớ.”
“Được.”
Văn Tưởng theo dòng người đến cổng rạp chiếu phim tìm chỗ trống đứng, xung quanh người đến người đi, phía trước vẫn là những bạn fan nhỏ kia, vây quanh để trao đổi chia sẻ những tấm ảnh đã chụp trước đó với nhau, bây giờ vẫn còn chưa đi để xem có thể chụp thêm vài tấm nữa không.
Tháng năm Khê Thành đã sắp vào hạ, nhiệt độ lúc chạng vạng vẫn rất cao như trước, Văn Tưởng đứng một hồi cảm thấy có hơi nóng.
Cũng may trước khi cô mất hết kiên nhẫn thì Trì Uyên đi ra, đến trước mặt cô đưa một bì thư cho cô.
Văn Tưởng nhận lấy, thuận miệng hỏi, “Này là gì vậy?”
Trì Uyên nhét tay vào túi, trên mặt không có biểu cảm gì, “Ảnh ký tên của Tống Lâm.”
Chung quanh đều là fan mắt sắc tai nhọn, giọng anh lại không thấp, vừa dứt lời Văn Tưởng liền cảm thấy bản thân trở thành tiêu điểm.
“……”
– –