Editor: Cua Rang Me
Kiều Y Y hỏi: “Ở khách sạn nào?” Thấy Sóc Phong lắc đầu một cái, đáp án này hoàn toàn nằm trong dự tính của cô, “Không phải là anh muốn về trong đêm luôn chứ?” Sớm biết như thế, cô không cần mời anh ta ăn cơm rồi.
Anh dừng bước, hai mắt nhìn thẳng cô, cô cũng dừng lại theo, “Tôi tới đây là vì muốn làm một chuyện.”
“Có chuyện gì?”
Anh đến gần cô, nhìn cô chằm chằm, “Có thể sẽ bị cô đánh cho một trận!”
Kiều Y Y chán ghét trợn trắng mắt, nhìn về phía ánh đèn bên trái quảng trường, “Tôi bạo lực như thế sao?”
Lần trước anh hôn cô, cô đều phản đối anh rồi!
Khi cô quay đầu thì có một bàn tay đưa đến cổ cô, ngay sau đó, một làn khí nóng nhích lại gần, cô ngừng thở, không cách nào kiềm nén sự run rẩy của mình.
“Tôi muốn xác định một chuyện.”
“Xác định?”
“Ừ, xác định.”
“Xác định chuyện gì?”
“Kiều Y Y…… Làm bạn gái của tôi!”
Sóc Phong không hôn cô, ở gần trong gang tấc, anh lại nói ra một câu mang theo hơi ấm, khiến cô hơi co rúm lại, cô lẳng lặng nhìn anh, cô không nhìn thấy rõ diện mạo của anh, nhưng đôi mắt kia lại nói cho cô biết, anh đang nói nghiêm túc.
Sau khi trở lại Đài Bắc, công việc tiếp tục bận rộn, nhưng cô lại mặt mày ủ rũ, nhớ ngày trước cô có thể làm việc hăng say thì nay ngay cả công việc cũng bị cô khinh bỉ luôn, cô không biết tại sao…..
Mỗi sáng sớm thức dậy, Kiều Y Y có thói quen muốn chui ra cửa sổ hít thở không khí tự nhiên, có thể nhìn thấy xe cộ đông nghịt ở con đường phía trước. Cô nhớ đến những ngày ở trên núi, sau đó Sóc Phong xuất hiện, giống như một dòng suối mới rưới vào trong cơ thể cô, cô có một cảm giác sống lại, cô đưa tay giật nhẹ chòm râu của anh, hơi buồn bực nói: “Là thật?”
“Ừm!”
Làm thế nào để hình dung cảm giác của cô đối với anh đây? Cô suy nghĩ một lát, gật đầu một cái, “Được rồi.” Cô luôn luôn trực lai trực vãng*, nếu cô không ghét anh, thậm chí có một chút ý tưởng với anh, không bằng thử một chút xem sao (*Ngay thẳng, chính trực, không nham hiểm thủ đoạn).
Sóc Phong cười, không phải là nụ cười khoa trương bất thường, nhưng Kiều Y Y nhìn ra được anh rất vui vẻ, cô nhẹ nhàng hôn môi anh một cái, “Nhưng mà có lẽ chúng ta phải yêu xa rồi!”
Anh không thích nội thành, muốn sống ở trên núi, mà công việc chủ yếu của cô lại làm tại thành phố, cô không thể vừa mới bắt đầu tình yêu đã buông bỏ tất cả.
Anh mỉm cười, ôm lấy cô đi vào nhà cô, “Nếu như mà anh nói, anh muốn
Kiều Y Y nghe hiểu, anh muốn ở chung với cô? Mặt cô hồng hồng, trong đầu rối tinh rối mù, không nghĩ ra được, người đàn ông bên cạnh lại nói một câu như thế.
“Anh nhớ ra được trong cao ốc này của em có cho thuê phòng…”
Hả… Cô nghĩ sai, cô vội vàng bỏ ý nghĩ trong đầu mình, ngốc nghếch cười, “Đúng… Đúng nha! Anh còn nhớ cao ốc có cho thuê phòng, lợi hại.”
“Sao mặt của em lại hồng như thế?” Đi dưới đèn đường Sóc Phong phát hiện ra sự khác thường của cô.
“À? Ách, không biết, chắc là hơi nóng!” Cô liều chết tìm lý do.
“Thật sao?” Anh có chút không tin, nhưng không có hỏi tới.
“Ừ, vậy anh xác định chưa? Không phải anh nói không muốn rời núi sao?” Cô vắt hết óc nói sang chuyện khác, nhiệt độ trên mặt càng lúc cằng tăng, đỏ ửng đến hai bên tai rồi.
Quả thật anh thích ở trên núi, yên tĩnh lại nhàn rỗi, đặc biệt là cuộc sống đã thành thói quen bốn năm của anh sẽ bị phá vỡ, thế nhưng anh lại không hề lo lắng, cũng không có nhiều cảm giác, “Không sao cả.”
Hừ? Cô liếc anh một cái, mang giọng ghen tuông, “Anh thật là nhạt nhẽo!” Quả thật anh còn dễ thay đổi hơn thời tiết.
Sóc Phong cúi đầu nhìn cô, “Như vậy không tốt sao?”
Kiều Y Y tặc lưỡi cười cười, “Đúng là Sóc Phong của em, sinh hoạt cá nhân của đại sự Sóc thật thú vị.”
Anh cũng không có ngu, biết là cô châm chọc cuộc sống của mình, “Hoan nghênh em tham dự.”
Cô không phản đối, kéo canh tay của anh, “Đúng rồi, tôi hôm nay anh ngủ ở đâu?”
“Đối với em, vấn đề này rất rối rắm, đúng không?”
“Đây là em quan tâm cho anh có được không!”
“Nếu quan tâm anh, bây giờ đã muộn, không bằng anh ở nhà em?”
Được voi đòi tiên, “Có thể cho anh ngủ ở ghế sa lon!” Nhiều hơn nữa thì không được.
Anh vui vẻ nở nụ cười, “Tối thiểu là không phải sàn nhà.”
“Bằng lòng đi! Em đã rất rất tốt với anh rồi đấy!”
Một tuần lễ sau, Kiều Y Y từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy người đàn ông trong phòng khác, “Sao sớm vậy?” Sóc Phong đã dọn đến cao ốc, cô ở lầu mười, anh ở lầu chín, hai người ở rất gần.
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon quay đầu, Kiều Y Yđang cột tóc thì dừng lại, thật lâu sau mới phản ứng kịp, “Sóc Phong?”
“Ừ.”
“Anh đã cạo râu?” Cô giống như đã nhìn thấy khủng long.
Không nhìn cô đang kinh ngạc, Sóc Phong gật đầu một cái.
“Còn cắt tóc?”
“Ừ.”
Cô đi tới trước mặt anh, hơi thô lỗ xoay mặt anh lại, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, liên tục xác định ánh mắt của anh là ánh mắt của Sóc Phong, bây giờ cô mới tin tưởng người đàn ông ở mặt cô là Sóc Phong, “Tại sao?”
Cô vẫn cho là cô đang cùng một người đàn ông Ả Rập nói yêu thương! Ngay cả nhân viên quản lý tòa nhà đồ sộ cũng len lén hỏi cô, Sóc Phong là người Đài Loan hay là người Ả Rập.
“Muốn cắt thì cắt thôi.” Sau khi bọn họ lui tới, Sóc Phongbiết cô có rất nhiều bạn bè, cô nói anh cần tham dự các buổi sinh hoạt với cô, để cho anh biết các bạn nữ của cô.
Nhâm Viễn chính là một người trong đó, khi bọn họ gặp nhau thì Nhâm Viễn mồm nhanh miệng làm tổn hại khẩu vị của Kiều Y Y, tìm một bạn trai ngoại quốc, Sóc Phongnghe được rất không thoải mái, cho nên…
“Như trước không phải rất tốt sao?” Kiều Y Y lẩm bẩm, quả nhiên là một người đàn ông giỏi thay đổi, “Bây giờ có cảm giác gì?”
“Cảm giác hối hận.” Anh thành thật trả lời.
Cô cười to, “Tại sao?”
“Vì quá lạnh!” Anh cảm giác khóe miệng lạnh muốn chết.
“Ha ha, ai bảo anh thích dùng râu ria ôm em!” Mặc dù không biết tại sao anh lại đột nhiên thay đổi, nhưng tối thiểu cô không phải bị anh ôm rồi.
Sóc Phong nhẹ nhàng kéo Kiều Y Y xuống ở trong ngực của anh, “Chỉ có em là hả hê!” Nói xong, hôn miệng của cô, hôn đôi môi quen thuộc của cô.
Môi của anh khẽ cắn cô, cũng không ảnh hưởng cô nói chuyện, “Vốn chính là!” Thật ngứa, cô rất thích cảm giác cùng anh hôm môi, nhưng mỗi lần như vậy mặt của cô cũng bị ôm đỏ, anh còn không biết lỗi.
Cô phản kháng cắn lại, tiếng hôn hít mập mờ ở trong phòng yên tĩnh vang lên, tay của cô chủ động lượn quanh trên cổ của anh, anh nắm thật chặt eo của cô, tiếp nhận sự nhiệt tình của cô.
Kiều Y Y giống như là một cây đuốc, thiêu đốt kinh người, tiếng thở dốc trầm thấp ở trong phòng trầm bổng ngâm nga, Sóc Phong thoáng buông cô ra, làm cả hai có không gian thở, “Lần này không ôm em đâu!”
Cô cười hì hì, “Sao không ôm em vậy!” Anh hôn lên trán của cô.
“Lạnh thật sao?” Tay của cô vuốt cằm của anh, thật ra thì anh rất đẹp trai, mắt đen mà có hồn sống mũi cao thẳng, không có lớn lắm, đôi môi mỏng hấp dẫn, không giống như người Ả Rập nữa rồi.
“Ừ, đó là thói quen rồi.”
Cô bĩu môi, “Mua cho anh cái khẩu trang là được.” Vừa che gió nhân tiện che bớt hoa đào.
“Được.”