Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 25: Túi, trị bách bệnh



Người họ Kiều nào đóbị nhắc tới cả đêm giờ phút này mới vừa đi thăm Kiều Diệp xong, từ bệnhviện cùng Ôn Thiếu Khanh sóng vai đi ra, đi đến quán rượu mà Tiêu đạicông bị phu nhân mình bỏ rơi đang chờ ở đó.

Sau khi ngồi xuống, Tiêu Tử Uyên cầm ly rượu ra hiệu với hai người.

Ôn Thiếu Khanh khoát tay: “Ngày mai tôi có phẫu thuật, tôi uống nước được rồi”

Kiều Dụ cũng lắc đầu, lắc lắc cái chìa khóa trong tay: “Tôi lái xe”

Tiêu Tử Uyên cầm ly rượu nhíu mày: “Khó có khi tôi cao hứng như vậy. Mỗi khi như bây giờ, tôi liền hết sức nhớ một người”

Nói đến ai, trong lòng ba người biết rõ.

Ôn Thiếu Khanh ngừng một chút: “Lâm Thần lại chưa liên hệ qua với các cậu sao?”

“Cậu ta như thế nào lại liên hệ với tôi”. Ánh mắt Tiêu Tử Uyên ghét bỏ nhìn Ôn Thiếu Khanh: “Có một biểu đệ như vậy”

Ôn Thiếu Khanh cắt ngang anh nhìn một cái, lại nhìn về phía Kiều Dụ.

Kiều Dụ nhìn ly rượu vui vẻ bổ đao: “Ngày xưa huynh đệ một khi phản bội làloại nào vậy? Hai người các cậu bao lâu rồi chưa nói chuyện qua?”

Mặt mày Ôn Thiếu Khanh tối sầm, rất nhanh phản kích: “Kiều nhị, cậu có tư cách gì nói tôi? Kỷ đại mỹ nữ cậu thu phục rồi?”

Kiều Dụ lập tức ngừng công kích.

Nhân sinh đại doanh gia Tiêu Tử Uyên cười đến xuân phong đắc ý: “Uy, cậu và Tùng luật sư nhà các cậu rốt cuộc là tình trạng gì?”

“Tùng đại luật sư cứ cách một ngày lại gửi cho tôi một văn kiện luật sư, hiện tại tôi. . . . . . ” l.q.đ.Ôn Thiếu Khanh nói một nửa, đặt lên bàn cáiđiện thoại di động cùng lúc đó màn hình sáng lên, một tin nhắn.

Ba người đồng thời thò đầu nhìn qua.

“Trong 24 giờ tới anh sẽ nhận được văn kiện luật sư của tôi. . . . “

Ôn Thiếu Khanh định không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị mở màn hình xem: “Tôi xem lần này gán cho tôi tội danh gì đây. . . . “

Ôn Thiếu Khanh bỗng nhiên sửng sốt, vẻ mặt không thể tin.

“Làm sao vậy?”

“Nói tôi. . . . . . Quấy rối tình dục?!”

Bác sĩ Ôn tức giận đến giơ tay dậm chân, cùng lúc đó Tiêu Tử Uyên nhận được điện thoại của phu nhân nhà mình.

Tùy Ức nhẹ giọng mở miệng: “Anh gọi Kiều sư huynh cùng nhau đến đây đi?”

Tiêu Tử Uyên cầm điện thoại cách xa một chút, đặc biệt chân thành hỏi KiềuDụ: “Tôi muốn đi đón bà xã của tôi, cậu có muốn đi cùng không?”

Kiều Dụ kỳ quái nhìn anh: “Cậu đi đón bà xã của cậu, tôi đi làm gì?”

Tiêu Tử Uyên có thâm ý khác nhìn Kiều Dụ: “Cậu xác định?”

Kiều Dụ nhớ lần trước bị anh hãm hại qua một lần, có chút do dự: “Cô ấy. . . . cũng ở đó?”

Tiêu Tử Uyên nghẹn cười: “Cậu còn đoán?”

Kiều Dụ đập bàn: “Tôi nói Tiêu Tử Uyên, tại sao tôi cảm thấy cậu xấu xa như vậy!”

Cuối cùng ba người chia làm hai đường, Kiều Dụ cùng Tiêu Tử Uyên đi giải quyết hậu quả, bác sĩ Ôn đi tìm luật sư Tùng tính sổ.

Kỷ Tư Tuyền như ngửi thấy cái gì, bỗng nhiên ẩn nấp, ngay sau đó Tùy Ứcbỗng chốc thấy cảnh tượng Kiều Dụ vừa được cô khen ôn nhuận nho nhã đậpbàn.

Kiều Dụ toi công kìm nén bốc hỏa chất vấn Tiêu Tử Uyên: “Tiêu Tử Uyên, cậu cố ý?!”

Tiêu Tử Uyên cố tình không giải thích, còn hướng Tùy Ức nháy mắt ra hiệu côcũng đừng giải thích, vẻ mặt vô tội không liên quan tới mình: “Tôi lạichưa nói cô ấy ở đây, là cậu tự mình muốn tới”

Kiều Dụ rốt cuộcvẫn làm lái xe trở về, đem Hà Ca, Tam Bảo đưa về ký túc xá bệnh viện,lại hộ tống vợ chồng nhà họ Tiêu về nhà, trên đường còn tiện đường quanhà cũ Tiêu gia đón bạn nhỏ Tiêu Vân Tỉnh về.

Bạn nhỏ Tiêu Vân Tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, được Tiêu Tử Uyên ôm vào trong lòng, dụi dụi mắt gọi Kiều Dụ: “Nhị thúc”

Kiều Dụ từ sau kính chiếu hậu cười nhìn qua: “Ngoan”

Bạn nhỏ Tiêu Vân Tỉnh vẫn còn nhớ sự việc lần trước vội vàng từ biệt; “Nhịthúc, chú sau đó có đuổi kịp tỷ tỷ xinh đẹp kia không?”

Kiều Dụ u oán trừng mắt nhìn Tiêu Tử Uyên một cái, trong lòng yên lặng dâng lênđạn mạc, quả nhiên là ruột thịt, hai cha con thực sự ăn ý, cùng nhaucông kích tôi.

Tiêu Tử Uyên tiếp tục vô tội: “Không phải tôi dạy!”

Hậu quả sau ngày hôm đó chính là, Kiều Dụ đem Tiêu Tử Uyên kéo vào danhsách đen ngoại giao, đối với lời nói của Tiêu Tử Uyên áp đụng nguyên tắc nghĩ ba lần rồi mới hành động sau. diendanlequydon. Buổi sáng hôm sauKỷ Tư Tuyền tỉnh dậy đầu đau muốn nứt ra.

Cô một tay xoa huyệtThái Dương, một tay xách túi chứa Đại Miêu, như cái xác không hồn, khibước vào văn phòng phát hiện trên bàn đặt một phần cháo, còn có một lychất lỏng màu xanh.

Cô bưng lên ngửi ngửi, trong vị cần tây mang theo vị ngọt ngọt nhàn nhạt.

Cô nhìn bát cháo bên cạnh, vẫn còn nóng, cầm thìa ăn mấy miếng, hương vịquả thật không tệ. Bưng nước cần tây bên cạnh lên uống một ngụm nhỏ,thiếu chút nữa nhổ ra.

Di động vừa đúng lúc rung lên hai tiếng, cô mở tin nhắn ra xem, là Kiều Dụ.

“Nước cần tây giảm bớt đau đầu do say rượu”

Khi anh trở về suy nghĩ một lát liền hiểu ra, Tiêu Tử Uyên là cố ý chọcgiận anh, Tùy Ức, Tam Bảo, Hà Ca đều ở đó, cô thế nào lại không ở đóđược.

Kỷ Tư Tuyền sờ sờ thành ly đến xuất thần, mấy phút sau nhắn tin lại.

“Nghe nói ở thời kỳ Hy Lạp cổ đại, cấm ăn cần tây, bởi vì trong cần tây có chứa chất thúc đẩy ***ra ngoài”

Đang ở cuộc họp buổi sáng, khi Kiều Dụ đọc được tin nhắn thiếu chút nữa văng điện thoại ra ngoài.

Ngày hôm qua mắt thấy tâm tình của Kỷ Tư Tuyền có chút quỷ dị càn quét toànbộ khu phố thương mại, hậu quả chính là Tam bảo trở về bắt đầu khôngbình thường.

Giữa trưa ngày hôm sau ở căn tin bệnh viện, bám lấytay áo Trần Thốc làm nũng: “Em không thoải mái, giống như bị bệnh, muacho em cái túi đi!”

Trần Thốc không hiểu ra sao: “Bị bệnh phải trị chứ, có liên quan gì với mua túi có liên quan gì?”

Tùy Ức và Hà Ca liếc nhau, trăm miệng một lời: “Yêu Nữ có mây, túi, trị bách bệnh”

“Ách. . . . . . . . ” Trần Thốc vẻ mặt ngạc nhiên.

Khi Tùy Ức gọi điện lên án Kỷ Tư Tuyền, Kỷ Tư Tuyền ở đầu giây bên kia cười đến ngả tới ngả lui: “Còn sau đó, còn sau đó?”

“Sau đó. . . . . ” Tùy Ức thở dài: “Bị hai túi thịt của Trần Thốc thu phục”

“Ha ha ha. . . . . “

Kỷ Tư Tuyền cười cúp điện thoại, quay người lại liền nhìn thấy Kiều Dụ bịmột đám người vây quanh từ một góc hành lang đi tới, anh đang nghiêngđầu nói với người bên cạnh cái gì đó, ngẩng đầu nhìn đường thấy cô, sửng sốt.

Kỷ Tư Tuyền thu hồi nụ cười giương cằm nhìn không chớp mắt đi lướt qua bên cạnh anh.

Kiều Dụ dừng bước, quay đầu nhìn thấy đạo bóng dáng kia biến mất sau mộtcánh cửa mới xoay người tiếp tục đi về phía trước, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.

Tiểu nha đầu này không biết nói chuyện với ai, cườiđến vui vẻ như vậy, vừa rồi xoay người chớp mắt một cái,ý cười từ cặpmặt trong suốt quyến rũ kia tràn ra, làm khuôn mặt tươi đẹp tỏa sáng,khiến cho người ta không rời được tầm mắt.diendanlequydon. Tựa như lúctrước cô đứng dưới bóng cây loang lổ, gọi tên của anh từ xa xa, ánh mặttrời xuyên qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt của cô, cũng không bì kịp cặpmắt dao động lưu chuyển mang theo ý cười của cô.

Nghĩ đến đâu, Kiều Dụ quay đầu nhìn ra ánh nắng bên cửa sổ ngoài hành lang, khẽ cười nhẹ.

Kỷ Tư Tuyền, chúng ta, còn nhiều thời gian.

Ngày đó Kiều Dụ từ bệnh viện rời đi, Kiều Diệp cố ý gọi Duẫn Hòa Sướng đến bệnh viện.

Tinh thần Kiều Diệp nhìn qua cũng không tệ lắm, sau khi Duẫn Hòa Sướng ngồixuống liền hỏi: “Tôi thấy trên khuôn mặt nó có chút cô đơn, gần đây xảyra chuyện gì sao? Công việc không vừa ý?”

Duẫn Hòa Sướng muốn nói lại thôi: “Công việc vẫn tốt, chỉ là. . . . . “

“Cái gì?”

Duẫn Hòa Sướng không biết nên nói hay không: “. . . . . “

Kiều Diệp đứng lên đóng cửa phòng bênh lại: “Không sao, cậu cứ nói đi”

Duẫn Hòa Sướng nói không rõ ràng: “Đại khái là có liên quan đến phụ nữ”

Kiều Diệp suy nghĩ một chút: “Cũng không làm khó dễ cậu, tôi chỉ hỏi mấy vấn đề, cậu chỉ cần trả lời là đúng hoặc không là được rồi, cậu cái gì cũng chưa nói qua, là tôi chính mình đoán được. Cha tôi buộc nó cưới con gái Bạc gia?”

“Không phải. . . . “

Kiều Diệp lại suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên: “Cô gái trước kia nó thích đã trở về?”

“À. . . . . “

Kiều Diệp nghe thấy cái tin tức này rất là cao hứng : “Là tin tốt, tôi tìm cơ hội gặp một chút”

Duẫn Hòa Sướng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nói ra miệng: “Tôi điều tra qua, cô gái này. . . . giống như được bình luận không tốt”

Kiều Diệp bỗng nhiên thu hồi nụ cười: “Nói bậy! Người mà em trai tôi thíchnhư thế nào lại không tốt. d.đ.l.q.đ.Duẫn trợ lý, cậu phải nhớ kỹ, vĩnhviễn không được từ trong miệng người khác nhận biết một người”

Kiều Diệp tự biết thời gian không còn nhiều, động tác rất nhanh liên hệ với Kỷ Tư Tuyền.

Sau khi Kỷ Tư Tuyền nhận được điện thoại của giáo sư Phó Hồng Mạc liền chạy tới Đại học X.

Năm đó cô từ Học viện y học chuyển chuyên ngành sang hệ kiến trúc chính làPhó Hồng Mạc đánh nhịp đồng ý, sau đó thư đề cử xuất ngoại cũng là do vị lão giáo sư này tự tay viết, sau khi xuất ngoại cũng thường xuyên duytrì liên lạc, ở giữa này không có gì ngoài Kiều Dụ, cô đối với vị giáosư này vẫn thực cảm kích.

Phó Hồng Mạc vẫn là bộ dạng lão ngoanđồng, chỉ vào người đàn ông ngồi bên trái mình mỉm cười giới thiệu: “Đây là Kỷ Tư Tuyền, Tư Tuyền, vị này chính là học trò của ta trước kia, cậu ấy có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ”

Kiều Diệp từ bên cạnh lấy ramột cuốn bản vẽ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn xây cho bạn gái một tòanhà.Nhưng bởi vì sau khi tốt nghiệp làm công việc khác, cho nên vớiphương diện kiến trúc đã là người ngoài nghề, trong đây tôi đã vẽ đượcmột nửa bản vẽ. . . . “

Kỷ Tư Tuyền theo bản năng muốn cự tuyệt,nhìn Phó Hồng Mạc: “Phó giáo sư, lần này em trở về là vì có một hạng mục của công ty ở đây, hạng mục rất nhanh sẽ khởi động, tổ làm việc sau đóphải khép chặt đẩy nhanh tốc độ, sợ là không thể. . . . .”

KiềuDiệp nhìn thấy cô khó xử, rất nhanh giải thích: “Biết Kỷ tiểu thư bề bộn nhiều việc, kỳ thật chỉ là muốn mời Kỷ tiểu thư hỗ trợ hoàn thành bảnvẽ, việc khác tôi tự mình lo liệu”

Kỷ Tư Tuyền nhìn về phía Phó Hồng Mạc, Phó Hồng Mạc chỉ chỉ bản vẽ: “Mở ra xem đi, nhìn rồi em sẽ nhận”

Kỷ Tư Tuyền chỉ có thể nhận lấy bản vẽ, mở ra nhìn thoáng qua, lại có loại quen thuộc nói không nên lời, loại cảm giác quen thuộc này làm cô hoảng sợ không hiểu, nâng mắt nhìn Kiêu Diệp: “Tiên sinh họ gì?”

Kiều Diệp cười cười: “Họ Thiên”

Kỷ Tư Tuyền nhìn bản vẽ, lại ngẩng đầu nhìn Kiều Diệp: “Dòng họ này thậtra rất hiếm thấy. Mạo muội hỏi một câu, cái này. . . .là chính ngài vẽ?”

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng vậy, làm sao thế?”

Kỷ Tư Tuyền cẩn thận đánh giá khuôn mặt Kiều Diệp, sau khi xác nhận chínhmình và người kia không có cùng xuất hiện cái gì, thu lại bản vẽ: “Không có gì, nếu Thiên tiên sinh nói không ngại, tôi nghĩ trước tiên cầm vềmột chút, sẽ mau chóng trả lời ngài”

Kiều Diệp và Phó Hồng Mạc nhìn nhau, gật đầu đồng ý.

Lúc Phó Hồng Mạc đưa Kỷ Tư Tuyền ra ngoài , Kỷ Tư Tuyền vẫn có chút hoài nghi: “Thiên tiên sinh này thật là học trò của ngài?”

Phó Hồng Mạc thẳng thắn vô tư nói hươu nói vượn: “Đúng vậy, làm sao ư?’

Kỷ Tư Tuyền tỏ vẻ hoài nghi: “Tại sao cho tới bây giờ em chưa gặp qua?”

“Cậu ta hơn em mấy khóa, khi em vào trường cậu ta đã sớm tốt nghiệp, cho nên em không biết”

Kiều Diệp nhìn qua so với cô lớn hơn vài tuổi, Kỷ Tư Tuyền tạm thời tintưởng, lại hỏi vấn đề kế tiếp: “Vậy tại sao anh ta lại tìm em?”

Phó Hồng mạc vẻ mặt tán thưởng nhìn Kỷ Tư Tuyền: “Ngưỡng mộ đại danh của em đã lâu”

Vẻ mặt Kỷ Tư Tuyền như kiểu “có cần thích diễn như thế không” nhìn Phó Hồng Mạc: “Em vừa mới về nước, mà đã. . . . . “

“À, là ta đề cử, em chính là môn sinh đắc ý nhất của ta”

“A ha, lão nhân gia ngài đắc ý nhất chẳng phải luôn là. . . . ” Kỷ TưTuyền tự giễu mở miệng, nói đến một nửa bỗng nhiên cứng đờ, không nóitiếp nữa, nụ cười trên mặt cũng biến mất không còn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.