Buổi chiều đi làm, Lí Anh Ái bị Anh Bồi gọi vào phòng làm việc. Không bao lâu, cô ủ rũ cúi đầu ra ngoài.
Đứng ở cửa đại sảnh làm việc, cô xa xa nhìn quanh, thấy An Tiểu Tâm đang yên tĩnh vùi đầu công việc. Có lẽ là gặp phải chuyện gì khó xử, An Tiểu Tâm đang cau mày khổ sở suy nghĩ đây.
Lí Anh Ái thở dài, cô là thật không muốn làm ái tướng đắc lực kiêm mật thám a.
Cô chậm rì rì bước đi thong thả đến bên cạnh An Tiểu Tâm, gõ lên bàn làm việc một cái nói: “An Tiểu Tâm, đi vào với chị một chút.”
An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn cô, không khỏi vuốt vuốt mi tâm, biết chính xác là không có chuyện gì tốt, nhưng là chỉ có thể đi theo Lí Anh Ái vào phòng tiếp khách.
Lí Anh Ái xoay người đóng kỹ cửa lại, sắc mặt nặng nề: “Khụ khụ khụ, “ cô chà xát chà xát tay, “Mới vừa rồi Anh phó tổng kêu chị đi vào……”
An Tiểu Tâm không sao cả tìm cái ghế ngồi xuống: “Thế nào?”
“Chúc mừng em, bắt đầu từ ngày mai, em được điều đến làm thư ký quản lý bộ phận quan hệ xã hội, coi như là thăng chức rồi.” Lí Anh Ái cố ý dùng thanh âm vui sướng nói, vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt An Tiểu Tâm. Không có ai so với cô rõ ràng hơn, An Tiểu Tâm đã mất bao nhiêu sức lực để chen vào làm ở tổng giám đốc, tốn bao nhiêu tinh thần mới đứng vững gót chân. Hiện tại tốt hơn một chút,thì dính đến Đinh Phổ Nguyệt gieo họa, lại đến đại tiểu thư Khúc Như Y, hai người bọn họ không thì sao cả, lại đem An Tiểu Tâm giày vò thảm.
An Tiểu Tâm nghe Lí Anh Ái nói, mặt tái xanh liếc. Sau đó cúi đầu, trầm ngâm không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Tâm, chị cảm thấy được Anh phó tổng là vì muốn tốt cho em. Em nói xem quan hệ của em và Đinh Phổ Nguyệt còn có Khúc Như Y, làm dư luận huyên náo xôn xao, thật sự không thích hợp ở cùng một ngành công tác” Lí Anh Ái cố gắng giúp ông chủ tìm một lý do thỏa đáng.
An Tiểu Tâm lạnh nhạt nói tiếp một câu: “Chị nói, Anh Bồi này có phải hay không là đang ra oai? Mặc kệ là người nào, mặc kệ ai đúng ai sai, người ở trong đầu của anh ta tốt, người nào thì phải rời đi?”
“Cái gì trong lòng?” Lí Anh Ái bắt được đề tài tám chuyện cực kỳ nhạy bén, “Làm sao em biết Khúc Như Y ở trong lòng của Anh Bồi là quan trọng?”
“Em nói Lí Anh Ái, chị cũng vừa phải thôi. Chị đây là đang an ủi em đó sao? Vừa nghe thấy chuyện bát quái cái gì cũng quên hết.” An Tiểu Tâm không hài lòng oán trách.
“Hắc hắc, “ Lí Anh Ái chê cười, “Có gì mà an ủi, người ta là ông chủ, em lại là lính quèn, bảo em đi tới đâu liền phải đi đến đó. Lại nói, hiện tại em thăng lên một cấp, em còn có cái gì không hài lòng. Ra ngoài công tác, nếu như chuyện này cũng uất ức không chịu nổi, vậy thì dứt khoát về nhà sinh con đi.”
An Tiểu Tâm mắt lạnh quan sát Lí Anh Ái, hồi lâu thở dài nói: “Chị nói thật là thẳng thắn, thẳng đến em không còn lời nào để nói, đúng là trái tim băng giá.”
Lí Anh Ái vỗ vỗ bả vai An Tiểu Tâm, thành thật nói: “Tiểu Tâm, chuyện này là sờ sờ ra đấy, em và Anh Bồi không quen không biết, còn người ta là Khúc Như Y cấp trên của em, về công về tư, nhất định là muốn đem em điều đi. Chị là Anh Bồi, cũng sẽ làm như vậy.”
“Nhưng chị không phải là Anh Bồi?” An Tiểu Tâm tiếp lời, ít nhất, cô cho là Anh Bồi đối với cô sẽ có đặc biệt.
“Ha ha, chẳng lẽ em đối với Anh Bồi còn có ý nghĩ không an phận? Em cho rằng em là ai?” Lí Anh Ái hỏi ngược lại?
An Tiểu Tâm nghe Lí Anh Ái nói vô luận như thế nào cũng không giữ được vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, Lí Anh Ái dùng khí lực toàn thân vỗ cô một chưởng nói: “Chị nói An Tiểu Tâm, em cũng đã cho người ta một cái tát a, còn cái gì không vui hay sao? Chẳng lẽ em hi vọng Anh Bồi chỉ vì em lại đem Khúc Như Y điều đi, em dựa vào cái gì? Đổi lại thành Đinh Phổ Nguyệt cũng không được a.”
An Tiểu Tâm bị cô vỗ một chưởng thiếu chút nữa ngã úp sấp xuống, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng nói: “Được rồi được rồi, em hiểu rõ rồi.”
“Được để an ủi, buổi tối chị đến nhà em ăn cơm.” Lí Anh Ái nói.
“Không cần, muốn ăn đi ra ngoài ăn.” An Tiểu Tâm phản công Lí Anh Ái, tại sao đều đem mình là nữ đầu bếp.
“Bên ngoài đắt quá a, chị nấu, có được hay không?” Lí Anh Ái dụ dỗ.
“Không được, chính là không được.” An Tiểu Tâm cãi lại.
“Quyết định như vậy.” Lí Anh Ái mặc kệ An Tiểu Tâm, lắc lắc eo nhỏ đi ra ngoài.
An Tiểu Tâm ủ rũ cúi đầu trở lại chỗ ngồi của chính mình, cảm giác tức giận lan tràn khắp cả, chua đến cả lồng ngực của mình cũng giống như là đang ngâm dấm, khó chịu làm cô đứng không nổi.
Thấy cô phờ phạc gục ở chỗ này, bên cạnh những người kia buổi sáng nhìn kịch hay cũng sợ hãi nói nhỏ. An Tiểu Tâm không cần nhìn, cũng biết bọn họ đang hưng phấn khoa trương vẻ mặt. Không cần nghe, cũng biết họ đang nói những thứ quá xa vời kia. Sự tình cùng cấp trên tát nhau, sếp tổng chắc cũng sẽ chú ý. Chuyện cho tới bây giờ, có lẽ rời đi, thật sự là lựa chọn tốt nhất.
An Tiểu Tâm vùi đầu vào trong cánh tay, cảm thấy trong dạ dày chua giống như lan tràn đến tận ánh mắt. Cô nhắm lại mắt, an ủi mình. Thật ra thì, không phải mình đã từng nghĩ tới đổi lại hoàn cảnh sao?
Nhưng vừa nghĩ lại, cô lập tức bắt đầu tức giận bực mình. Buổi sáng mới cùng Khúc Như Y mâu thuẫn náo loạn, buổi chiều liền đem mình điều đi, về phần gấp như vậy hướng người của toàn thế giới tuyên bố, cô ta là người được cấp trên yêu quý nhất hay sao? Cũng không phải là lỗi của mình,muốn như vậy yêu thương che chở sao? Anh Bồi, anh khốn kiếp, tôi coi như là nhìn rõ anh, anh đến đây đi, tôi đá chết anh.
Đang suy nghĩ miên man, “Tít tít” thanh âm của điện thoại di động báo có tin nhắn vang lên.
An Tiểu Tâm vừa mở ra nhìn, là tin nhắn của Anh Bồi : “Buổi tối đến nhà cô ăn cơm, tôi có việc muốn nói với cô.”
Cô ném điện thoại di động ra, tiếp tục nằm xuống.
Qua mười phút, tin nhắn lại tới: “Không nhận được sao? Buổi tối đến nhà cô ăn cơm, nhận được thì trả lời tôi.”
An Tiểu Tâm dứt khoát tháo pin điện thoại di động ra.
Một tiếng sau, Anh Bồi cầm cặp văn kiện từ trong phòng làm việc đi ra. Đi tới đại sảnh làm việc, trực tiếp đi về phái khu vực tiểu tổ làm việc của Lí Anh Ái đi tới. Lí Anh Ái thấy Anh Bồi đi tới, vội vàng đứng lên nghe anh chỉ thị. Anh Bồi tùy ý dặn dò mấy câu, ánh mắt lại liếc một cái chỗ ngồi của An Tiểu Tâm bên cạnh. An Tiểu Tâm không có làm việc ở vị trí, chỉ có pin cùng vỏ điện thoại bị tách ra ném ở trên bàn làm việc. Lí Anh Ái ranh mãnh giống như quỷ, thấy Anh Bồi liếc chỗ ngồi của An Tiểu Tâm cau mày, vội vàng giải thích: “An Tiểu Tâm dạ dày có chút không thoải mái, đi vào phòng vệ sinh rồi.”
“Ừ?” Anh Bồi gật đầu một cái, xoay người đi đến phòng làm việc của Sở Úc.
Không bao lâu sau, An Tiểu Tâm trở lại, Lí Anh Ái lập tức lôi kéo với cô nói: “Tiểu bà cô, em lên tinh thần một chút đi, mới vừa rồi Anh phó tổng thấy em không có ở chỗ ngồi, cau mày 5 đây?”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm không còn hơi sức che dạ dày ngồi xuống, dáng vẻ như không có gì.
Lí Anh Ái âm thầm than thở, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Úc từ trong phòng làm việc đi ra ngoài cùng Anh Bồi, đang như có điều suy nghĩ xa xa nhìn bên này. Làm cô sợ tới mức khẽ run rẩy, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng trở lại vị trí làm việc.
An Tiểu Tâm một lòng mong đợi hết giờ, tư tưởng không tập trung cố gắng phiên dịch một phần văn kiện. Nhưng mà, lại có thanh âm “Tít tít” vang lên. Lúc này là thanh âm trong máy vi tính nhắc nhở, cô nhìn xem, thì ra là phần mềm chat trong nội bộ công ty.
Cô mở ra: “An Tiểu Tâm, lập tức tới phòng làm việc của tôi, Anh Bồi.”
An Tiểu Tâm bĩu môi, thoát khỏi phần mềm máy tính.
Mắt thấy sắp đến giờ tan việc, Đinh Phổ Nguyệt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt An Tiểu Tâm. Cô vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “An Tiểu Tâm, Anh phó tổng bảo chị đi vào phòng làm việc của anh ấy.”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm đứng lên tựa vào bàn làm việc nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Lúc này, túi sách của cô đã khoác trên người, mặt bàn đã dọn dẹp xong hết.
Nhìn chằm chằm kim chỉ giây chạy một vòng, kim chỉ giờ chỉ đúng số 5. An Tiểu Tâm ngẩng đầu đối với Đinh Phổ Nguyệt cười một tiếng: “Được rồi, đã tới giờ tan việc. Em hãy nói với Anh phó tổng, chị tan việc đúng giờ.”
Nói xong, cô nghênh ngang rời đi. Gấp đến độ Lí Anh Ái một bên dọn dẹp túi sách một bên kêu: ” An Tiểu Tâm chết tiệt, chờ chị một chút.”
Lí Anh Ái thở hổn hển đuổi theo bước đi như bay của An Tiểu Tâm: “An Tiểu Tâm, em chạy trốn à, chạy nhanh như vậy làm gì.”
“Không nhanh chạy đi, còn ở lại làm nữ đầu bếp cho chị à?” An Tiểu Tâm tức giận.
“Chị đã nói tất cả chị sẽ làm mà. Thật là, phải đi siêu thị đã.” Lí Anh Ái hết sức kéo An Tiểu Tâm đi tới siêu thị gần nhà cô mua thức ăn.
An Tiểu Tâm lúc này mới nhớ tới, chết rồi, ngộ nhỡ Anh Bồi buổi tối tới làm thế nào? Cô vội vàng hấp tấp lấy điện thoại di động ra, đem pin lắp vào, từng chữ từng chữ nhắn tin: “Buổi tối tôi có khách khác.”
Gửi xong tin nhắn, An Tiểu Tâm âm thầm nghĩ, Anh Bồi thông minh như vậy, biết mình có khách chắc là không tới nhỉ?
Lúc này Lí Anh Ái đã lựa đồ ăn xong rồi, đem đò nhét vào giỏ mua đồ trên tay An Tiểu Tâm nói: “Ngẩn người cái gì vậy, giúp chị một ta nhanh. Đi, đi tính tiền.”
An Tiểu Tâm số khổ cầm rổ lên đi đến quầy tính tiền, vừa đi vừa mắng: “Em kêu chị đẩy xe, chị không chịu, kết quả mua nhiều đồ như vậy……”
“Tôi đến đây.” Đột nhiên một cái tay đưa ra, không cần tốn nhiều sức liền cướp giỏ trong tay An Tiểu Tâm.
Cô ngẩng đầu, trước mặt có một người đàn ông anh tuấn,nhìn về phía cô chớp chớp cặp mắt đào hoa quyến rũ người.An Tiểu Tâm ngẩng đầu, giương mắt ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt này, mới vừa rồi có phải hoa mắt hay không? Rõ ràng không phải mắt đào hoa, vì sao lại cảm thấy giống như loại mắt đào hoa quyến rũ người thế không biết?
Nhìn hồi lâu, cô mới nhớ tới nói: “Anh…… Anh không nhận được tin nhắn của tôi sao?”
Anh Bồi cười, lắc lắc điện thoại di động trong tay: “Mới vừa nhận được, sao vậy, có khách? Là ai?”
Anh nhìn sang bên cạnh đúng lúc này Lí Anh Ái đã hóa đá , cười híp mắt hỏi: “Chị Lí, khách của An Tiểu Tâm là chị à?”
“À? A, không……” Đây là tình huống gì? Mặc dù Lí Anh Ái trong lòng thét lên nghĩ khai thác bát quái, nhưng trực giác thông minh của cô nghĩ phủ nhận.
Đáng tiếc, An Tiểu Tâm không cho cô cơ hội, ôm cánh tay của cô nói: “Đúng vậy, đúng vậy a, hôm nay chị Lí Anh Ái muốn làm món ngon cho tôi, chúng tôi có một số chuyện bí mật của phụ nữ muốn chia sẻ với nhau”.
“Vậy sao?” Anh Bồi chỉ để ý nghiêng đầu hỏi Lí Anh Ái.
“Đâu…… Nào có……” Lí Anh Ái trong lòng kêu khổ thấu trời, trên mặt bắp thịt đều không tự giác co rút.
An Tiểu Tâm ở trên eo cô véo một cái, Lí Anh Ái lập tức hét lên một tiếng sửa lời nói: “Ừ…… Có……, không…… Không nhiều lắm.”
“Chị Lí không ngại tôi được hưởng sái của An Tiểu Tâm chứ, nếm thử một chút tài nấu nướng của chị? Bình thường chỉ thấy chị công việc xuất sắc như vậy, còn không biết chị có một tay nghề nấu nướng giỏi.” Anh Bồi nhắm ngay vật hy sinh Lí Anh Ái.
Lí Anh Ái bình thường thì sợ Anh Bồi, lúc này thấy anh vẻ mặt ôn hòa khích lệ chính mình, cặp mắt đào hoa kia quyến rũ làm hồn cô cũng bị bắt mất. Cô nhất thời mơ màng gật đầu: “Tốt tốt, hoan nghênh hoan nghênh, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh.”
“Ừ, không sao, An Tiểu Tâm biết khẩu vị của tôi,để cô ấy nói cho cô nghe một chút.” Anh Bồi khoác lác vô sỉ nói.
“Khụ khụ khụ”
“Khụ khụ khụ”
An Tiểu Tâm và Lí Anh Ái đồng thời ho lên, Lí Anh Ái liếc mắt nhìn Anh Bồi khắp nơi đại thần, má ơi, rốt cuộc tình huống này là thế nào?
An Tiểu Tâm hung tợn nhìn chằm chằm Anh Bồi, đáy lòng thét lên: “Vô lại, không biết xấu hổ.”
Gây sức ép trở về nhà An Tiểu Tâm, hai người phụ nữ cùng nhau chen vào phòng bếp chật hẹp. Anh Bồi mở máy vi tính của anh ra, xử lý công sự.
Vừa vào nhà, Lí Anh Ái liền phát hiện không đúng. Anh Bồi thật sự quá tự nhiên, tự nhiên thay dép vừa chân, tự nhiên mở cửa sổ, mở máy tính, uống nước, giống như là ở nhà mình.
Thật vất vả chờ đến vào phòng bếp, cô đưa tay ôm cổ An Tiểu Tâm nói: “Em thẳng thắn được khoan hồng, còn kháng cự bị nghiêm trị?”
“Buông ra buông ra, nghẹt thở rồi.” An Tiểu Tâm mặt đỏ lên nói.
“Em rốt cuộc có nói hay không, chuyện gì xảy ra? Anh sếp tổng của chúng ta, thế nào đến nơi này giống như ở nhà mình? Hai người quan hệ thế nào?” Lí Anh Ái một bộ hỏi không được thề không bỏ qua.
“Chị vừa nấu ăn, em ở một bên nói cho chị, như thế nào?” An Tiểu Tâm thiện ý khuyên.
“Ừ?” Lí Anh Ái lúc này mới buông lỏng tay nói: “Được, chị làm, em nói. Bất quá tóm tắt ngắn gọn, người kia vẫn còn ở bên ngoài đấy.”
“Ừ.”
Vì vậy, An Tiểu Tâm liền đơn giản đem chuyện tình cùng Anh Bồi ở Châu Phi mấy tháng gần đây nói.
Lí Anh Ái vừa nghe xong, chợt gõ xuống trán An Tiểu Tâm, hầm hừ nói: “Em đúng là ngu ngốc, anh ta để ý em, theo đuổi em, vậy mà em cũng không biết?”
“Biết, “ An Tiểu Tâm thanh âm thật thấp, “Chẳng qua em thấy anh ấy không làm rõ, nên giả bộ không biết.”
“Em đứa nhỏ ngu ngốc, chuyện này có thể giả bộ ngu thì xong sao? Anh Bồi là người nào? Anh ta vứa ý ai đó có thể để cho em cứ giả bộ ngu ngốc như vậy à? Thái độ của em phải kiên quyết vào.” Lí Anh Ái đưa đầu ngón tay đâm An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em biết rõ, nhưng……”
Lí Anh Ái thấy An Tiểu Tâm bộ muốn nói mà lại không dám, bộ dạng phiền não, trong nội tâm hiểu rõ ràng : “Tiểu Tâm, không phải chứ, em cũng thích anh ta?”
An Tiểu Tâm lắc đầu một cái: “Em không biết.”
Lí Anh Ái sờ sờ cái trán, than thở một tiếng: “Xong rồi, cô nương ngốc, em có biết anh ta là ai hay không? Anh ta trong miệng em là tay ăn chơi siêu cấp hoa tâm, tên đó là kim chủ của em họ em đấy, em……”
“Em biết rõ……” An Tiểu Tâm thanh âm đủ thấp làm cho người ta có cảm giác như đứa nhỏ mắc nỗi nức nở nghẹn ngào.
Nhìn cô như vậy, Lí Anh Ái có chút không đành lòng, đành phải nói: “Thôi, cái kia quy định Anh Bồi thì không thể cùng em ở cùng một chỗ sao? Phụ nữ của anh ta nhiều thì thế nào, về sau chỉ có một mình em là được rồi. Đinh Phổ Nguyệt cũng đừng ngại, dù sao cô ta vốn chỉ là tình nhân, Anh Bồi sớm muộn gì có vợ của mình, không phải em cũng là người khác.”
An Tiểu Tâm nghe Lí Anh Ái nói, đầu càng cúi thấp. Mình là người cuối cùng sao? Trời mới biết.
Lí Anh Ái nhất thời cũng không hiểu rõ này mớ bòng bong, đẩy An Tiểu Tâm nói: “Nhanh lên một chút, chúng ta làm thức ăn xong. Chờ chị về, giúp em suy nghĩ một chút xem nên làm thế nào.”
Hai người một hồi bận việc, thật vất vả đem bốn mặn một canh bưng lên bàn, kêu Anh Bồi ăn cơm. An Tiểu Tâm cùng Lí Anh Ái giống như trong lòng có quỷ, ăn được không nhiều lắm, lời nói cũng ít. Anh Bồi ăn cũng không nhiều, nhưng tự nhiên nhất, nói nhăng nói cuội một chút các chủ đề râu ria.
Lí Anh Ái tình thần khó chịu thì khỏi nói, rốt cuộc đợi được điện thoại di động của mình vang lên, cũng không quản đối phương là người nào, cô nhận luôn nói;”Này? Thế nào? Ba không thoải mái muốn lên bệnh viện? A, được, chị sẽ trở lại ngay.”
Sau đó cô cúp điện thoại, đứng dậy xin lỗi nói: “Ôi chao, Anh phó tổng, thật ngại quá, tôi phải đi trước. Ba tôi không khỏe, tôi phải về xem một chút.”
Anh Bồi trong mắt của mang theo nụ cười, gật đầu một cái.
An Tiểu Tâm đứng lên nói: “Vậy sao? Có nghiêm trọng không, em đi với chị.”
Bà cô của tôi ơi, Lí Anh Ái ở trong lòng gào khóc. Cô vội ấn An Tiểu Tâm ngồi trở lại ghế, khoát khoát tay nói: “Không cần không cần, vấn đề nhỏ, em không cần phải đi.”
Sau đó, cô giống như bay trốn khỏi cửa chính nhà An Tiểu Tâm. Đi tới bên ngoài tiểu khu, cô choáng váng đầu nghĩ tới mình nhìn thấy tất cả, sau đó, thật lòng thay An Tiểu Tâm cảm thấy bi ai.
Yên lặng ăn cơm xong, An Tiểu Tâm đứng ở trong phòng bếp rửa chén. Rửa được một nửa, Anh Bồi đi vào, liền đứng ở sau lưng cô, ở trong không gian nhỏ hẹp hơi thở đặc hữu người đàn ông này hoàn toàn bao phủ cô. Anh Bồi hô hấp mang theo khí đang ở trên cổ của cô quanh quẩn, An Tiểu Tâm lưng cứng ngắc, cảm thấy toàn thân mỗi một cọng lông tơ đều bị dựng lên, cô một cử động cũng không dám.
“Đau không?” Anh Bồi trầm giọng thanh âm dán chặt vành tai của cô, tựa hồ anh đang quan sát nửa gương mặt bị đánh kia của cô.
An Tiểu Tâm đột nhiên đã cảm thấy có đồ vật gì đó lập tức vọt tới trong ánh mắt mình, cô lắc đầu một cái, liều mạng trừng mắt nhìn, làm bộ tìm kiếm khăn lông lau tay.
“Cho cô.” Anh Bồi đem khăn lông đưa cho cô, An Tiểu Tâm yên lặng nhận lấy, không dám quay đầu lại, rõ ràng đằng hắng, như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Cà phê pha được rồi?”
“Không được. Buổi chiều có phải cô không thoải mái đúng không? Đừng uống cà phê nữa, có hại cho dạ dày.” Anh Bồi thanh âm thật thấp mềm mại, lòng của An Tiểu Tâm càng thêm rối loạn.
“Ừ, được.” An Tiểu Tâm hướng bên cạnh bước một bước, thoát khỏi nơi bị Anh Bồi vô hình giam cầm, trở lại phòng khách.
“Anh Bồi, tôi mệt mỏi, nghĩ sớm nghỉ ngơi một chút.” An Tiểu Tâm xoay người, nhìn chăm chú vào Anh Bồi đang theo sau.
Anh Bồi dùng ánh mắt thâm thúy yên lặng nhìn chòng chọc An Tiểu Tâm hồi lâu: “Cô tức giận? Bởi vì tôi điều cô rời khỏi tổ tổng giám đốc? Bởi vì cô cảm thấy tôi cố tình đứng về phía Khúc Như Y?”
An Tiểu Tâm hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi không có lập trường gì để tức giận cả. Cùng người lãnh đạo trực tiếp xung đột,không bị đuổi việc đã là may mắn lắm rồi.”
Anh Bồi nhún nhún vai: “Tôi biết rõ, chuyện này không phải cô sai……”
Biết còn để cho tôi đi? An Tiểu Tâm đột nhiên cảm thấy tức giận, hơi thở không yên cắt đứt lời Anh Bồi: “Nếu không phải lỗi của tôi, tại sao để cho tôi đi? Coi như là điều tôi đi, nhưng tôi cho là, anh sẽ nói trước với tôi một tiếng. Thế nhưng, chẳng qua anh lại kêu Lí Anh Ái truyền đạt lại cái chỉ thị lạnh băng đó.”
“Tôi có trưng cầu qua ý kiến của em, ở chỗ này, có nhớ không? Lúc ấy cô không có phản đối. Tôi cho là, cô đồng ý rời khỏi phòng tổng giám đốc, đối với mọi người đều là chuyện tốt.” Anh Bồi nói.
“Đối với mọi người? Hay chỉ với mình anh?” An Tiểu Tâm cười lạnh.
Anh Bồi thở dài thật sâu, quyết định ép An Tiểu Tâm đối mặt: “An Tiểu Tâm, nếu không thì cô thử suy nghĩ lại coi, cô vì cái gì giận tôi? Có phải cô cảm thấy quan hệ giữa tôi và cô có gì đó đặc biệt,trước đó hẳn là tôi phải trưng cầu qua ý kiến của cô?”
“Tôi và anh không có quan hệ gì.” An Tiểu Tâm trả lời cực kỳ nhanh chóng.
“Hoặc là, cô ghen tỵ Khúc Như Y?Cô cho là tôi đối xử với cô ấy tốt hơn cô?” Anh Bồi nói tiếp.
“Anh nói nhăng cuội gì đó? Tôi và Khúc Như Y, không thể so sánh.”
“Vậy cô tức cái gì?” Anh Bồi theo đuổi không bỏ.
“Tôi không tức giận.” An Tiểu Tâm già mồm.
“Không tức giận? Không tức giận sao không trả lời tin nhắn của tôi, không nhận điện thoại của tôi, gọi cô vào phòng làm việc của tôi cô cũng không vào, bây giờ còn đối với ta hờ hững?” Anh Bồi cười hỏi.
“Anh đừng nói chuyện mập mờ như vậy có được hay không? Anh cảm thấy tôi nhắn tin lại cho anh, nghe điện thoại của anh, vào phòng làm việc của anh, bao gồm hiện tại để cho anh ở nhà tôi ăn cơm, bình thường sao? Nếu như bị người khác biết sẽ nói bao nhiêu chuyện xấu?” An Tiểu Tâm tức giận hỏi ngược lại.
“Không bình thường.” Anh Bồi rất khẳng định trả lời, sau đó đuổi sát một câu, “Thì ra là cô biết không bình thường.”
“A……” An Tiểu Tâm lập tức bị ngăn chặn, nói không được.
“Cô có nghĩ tới hay không, chúng ta tại sao không bình thường? Cô không cảm thấy tôi có dụng ý khác sao?” Anh Bồi cảm thấy cơ bản đã đem An Tiểu Tâm bức đến chết rồi, nhìn cô như thế nào giả ngu.
An Tiểu Tâm hít một hơi thật sâu, cảm thấy trong lòng nào đó như sợi dây buộc cũng muốn đứt, cô cưỡng bách mình ưỡn ngực, ngấc đầu lên, chua ngoa nói: “Tôi đã sớm cảm thấy không bình thường. Hơn nữa, Đinh Phổ Nguyệt em họ tôi là tình nhân của anh, cùng em kế của tôi Khúc Như Y cũng dây dưa không rõ, tôi với anh thật không nên có bất kỳ tiếp xúc làm cho người ta hiểu lầm.”
Anh Bồi đứng ở nơi đó, ngũ quan khắc sâu hiện lên cảm giác lạnh lùng. Anh hắc hắc cười lạnh, thật sâu nhìn lên cô gái chết tiệt quật cường này. Nếu anh không ép cô, cô liền giả bộ ngu, vĩnh viễn làm cho mình không biết lòng cô thật ra ở đâu. Nếu anh ép cô, cô liền hoàn toàn tránh vấn đề, khiến mình không cách nào chạm vào vấn đề đó.
Anh trong tròng mắt tĩnh mịch ánh sáng chớp thành một mảnh, gian nan vểnh lên khóe miệng, cắn răng nói: “An Tiểu Tâm, tôi thật sự nghĩ bóp chết cô.”
“Tôi cũng vậy nghĩ thay những người phụ nữ bị anh làm tổn thương giết chết anh.” An Tiểu Tâm cứng cổ không chịu thua cãi lại.
Anh Bồi đột nhiên tiến lên một bước, hai tay giam lấy hông của An Tiểu Tâm, đi phía trước một bước, liền đem An Tiểu Tâm, chặt chẽ ôm vào trong ngực.
An Tiểu Tâm cảm thấy có một tiếng trống to ở trong lòng kinh thiên động địa gõ, làm đầu cô choáng váng hoa mắt, ù tai run sợ. Đôi tay cô nỗ lực đẩy lồng ngực Anh Bồi , người ngửa ra sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Vậy mà, eo bị Anh Bồi nắm giữ thật chặt, trên người người phía trước càng dựa vào càng gần. Có chút nguồn nhiệt khả nghi, đang gắt gao dán vào cô.
An Tiểu Tâm miệng đắng lưỡi khô, cảm giác mình đời này cũng chưa từng có hốt hoảng qua như bây giờ. Rõ ràng rất khẩn trương, rõ ràng nên kháng cự, nhưng thân thể lại mềm nhũn, không làm được gì. Giờ hô hấp tất cả đều là hơi thở Anh Bồi, sâu trong đáy lòng tựa hồ có một giọng ma quỷ đang nhẹ nhàng đối với cô thì thầm: “Buông tha đi, đừng giãy giụa nữa. Mi xem người đàn ông này nhiều ưu tú, mi thích anh ta, mệt mỏi rồi, phải dựa vào đi.”
An Tiểu Tâm trừng cả hai mắt ngẩng đầu nhìn Anh Bồi, vừa choáng váng đầu cùng ma quỷ trong lòng kia phấn đấu, vừa câm lặng làm thinh nói: “Anh…… Anh Bồi, anh làm gì đấy?”
“Cô cứ nói đi? Chúng ta không phải lần đầu tiên đến gần như vậy, có nhớ không? Toàn thân của cô tôi đều xem qua.” Anh Bồi bàn tay đặt tại sau lưng cô, cưỡng bách cô càng hướng về chính mình, bụng đụng tới bụng, ngực dán ngực, lỗ mũi chỉa vào lỗ mũi, mắt khoảng cách gần đối phương. An Tiểu Tâm tựa hồ nhìn thấy cái gì kích động sâu trong đáy mắt anh nhưng có chút khiếp sợ chính mình.
“Vậy…… Không giống nhau, anh bây giờ, là vô lễ với tôi.” An Tiểu Tâm nuốt nước miếng một cái, cảm giác giọng mình của có chút cường ngạnh, giống như không có lực sát thương.
“Ừ, “ Anh Bồi từ từ nghiêng đầu, lỗ mũi cùng lỗ mũi cùng lỗi, hơi thở cùng hơi thở dây dưa, môi cùng môi cách nhau một đường.
“Anh……” An Tiểu Tâm lần này nhưng luống cuống, cô dùng hết hơi sức toàn thân đẩy Anh Bồi.
Nhưng Anh Bồi lại vẫn không nhúc nhích, một cái tay nắm cả hông của cô, một cái tay cố định cổ của cô, ở cô kêu lên thứ nhất thì nhanh chóng chặn lại miệng của cô. An Tiểu Tâm khiếp sợ trợn to hai mắt, chưa khép lại môi thì bị Anh Bồi môi lưỡi tiến quân thần tốc.
Môi cùng môi tiếp hợp, lưỡi cùng lưỡi truy đuổi. Giãy giụa ở bên trong, lưỡi An Tiểu Tâm vẫn không thể chạy trốn bị cuốn lấy, số mạng bị hút lấy.
Oanh một tiếng, có chút gì đó tựa như nước lũ không thể kháng cự trong nháy mắt che mất cô. Quả thật quá nhiệt tình rồi, Anh Bồi căn bản không cho cô thời gian thích ứng, giống như là muốn hút khô cả linh hồn của cô, ném cô vào hoả lò dục vọng, muốn cô lập tức bị thiêu đốt thành tro tàn.
Anh lửa nóng môi, linh hoạt lưỡi, thân hình cường tráng, cánh tay có lực, mùi đàn ông đặc thù, không một chút chèn ép lý trí phản kháng cuối cùng của cô.
Lặng lẽ, tay cô từ từ buông thong xuống. Dần dần,đùi cô mềm xuống, chỉ có thể bám vào trên người anh, thừa nhận anh lửa nóng làm cho người khác hoảng hốt lại ngọt ngào hành hạ.
Môi của anh tiếp tục do dự đến cổ của cô, một đường nhỏ vụn nhẹ gặm, da thịt trắng nõn mềm mại không thể tin được, làm anh nghĩ phải thưởng thức nhiều hơn. Xuống phía dưới, xuống phía dưới, nụ hôn của anh ở bên ngoài xương bả vai An Tiểu Tâm lưu luyến, tay của hắn thật chặt ghìm chặt hông của An Tiểu Tâm, đem cô hướng trong ngực mình, hướng nữa vào, hận không thể đem cô tiến vào trong lồng ngực.
“Ưm” An Tiểu Tâm đau lên tiếng, Anh Bồi dừng lại, rốt cuộc ngừng hôn, đem đầu An Tiểu Tâm đặt tại trong ngực mình, thật chặt ôm lấy cô, vững vàng hơi thở của mình.
Chui đầu vào trong lồng ngực Anh Bồi, An Tiểu Tâm từ nhanh chóng từ trong nam nữ thân mật tỉnh lại.
Vô sỉ, hạ tiện, An Tiểu Tâm ở trong lòng cho mình định nghĩa. Nước mắt, tràn ra mi.
Không thể nghi ngờ, Anh Bồi hôn kỹ thuật cực kỳ cao. Cô chưa bao giờ biết giữa nam nữ thật sự có thể mạo hiểm nhiệt tình như vậy, nếu như Anh Bồi nghĩ, tối nay lừa gạt mình lên giường cũng không phải là không thể nào.
Nhưng là, Đinh Phổ Nguyệt nằm qua trong khuỷu tay Anh Bồi, nằm qua bất kỳ nữ nhân nào cô không biết, có lẽ, còn có cả Khúc Như Y từng nằm qua. Chẳng lẽ, cô cũng muốn trở thành một trong các cô ấy, trở thành tình nhân của anh, chờ hắn thương hại, cho đến khi anh chán ghét vứt bỏ chính mình ngày đó sao? An Tiểu Tâm, thì ra là mi cũng chẳng có đặc biệt gì đâu.
Anh Bồi thật vất vả vững vàng lại, nhẹ nhàng đem An Tiểu Tâm tự trong ngực đỡ dậy, nâng mặt của cô lên, đối với cô đầu độc cười. Tuấn lãng lại thâm sâu khắc ngũ quan, bị nụ cười cảm giác nhu hòa, dưới ánh chiếu ấm áp nhu nhu tình. Lòng của An Tiểu Tâm giống như bị kim châm đau nhức.
Giọi vào tầm mắt Anh Bồi, là nước mắt ràn rụa của cô.
“Thế nào?” Anh Bồi đè lại hai vai của cô, tâm không ngừng trầm xuống.
“Không có gì” An Tiểu Tâm xoa một chút lệ trên mặt, cố buông lỏng hỏi, “Tôi có gì đặc biệt sao? Anh thử qua, tôi so những người phụ nữ khác ngọt hơn sao?”
“An Tiểu Tâm!” Anh Bồi cắn răng, sắc mặt thâm trầm giống bão táp ở dưới biển rộng.
“Ừ” An Tiểu Tâm lui về phía sau mở một bước, cứng ngắc nói: “Nụ hôn của anh cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là kỹ thuật khá hơn một chút mà thôi. Sở Úc so với anh dịu dàng hơn nhiều. Ẩm ướt tôi chưa từng thử qua, thật đáng tiếc.Tôi nghĩ nếu anh ấy còn sống, có lẽ tôi sẽ thích nụ hôn của anh ấy hơn.”
“An Tiểu Tâm, cô cái gì cũng không cảm thấy sao?” Anh Bồi tức giận hỏi.
“Cảm thấy cái gì, tôi nghĩ, tôi cùng Đinh Phổ Nguyệt, Khúc Như Y, còn có những người phụ nữ trước kia đếm không hết của anh cảm giác giống nhau như một chứ? Hẳn có cái gì khác nhau?” An Tiểu Tâm cười lạnh hỏi ngược lại.
Anh Bồi đè nén trong lòng sóng to gió lớn, nheo lại mắt, ánh mắt bén nhọn trên trên dưới dưới chân chân quan sát cô ba phút.
Cô cảm thấy này ba phút so một năm còn dài hơn, cô ở dưới ánh mắt của anh không chỗ nào che giấu, chỉ sợ bộc lộ yếu ớt trong lòng.
Cô cứng ngắc lưng, tái nhợt đứng ở đó, không biết bao nhiêu lần tự nói với mình, người đàn ông trước mắt này không được, tuyệt đối không được.
Anh Bồi trong cuộc đời lần đầu tiên sinh ra cảm giác bó tay hết sức, cảm giác bất lực. Anh không biết làm sao ứng đối cảm giác xuất hiện mới mẻ này, cảm giác nóng rát thiêu đốt anh , chỉ có thể cố gắng bình phục tâm tình, chậm rãi đổi đề tài: “Tổng giám đốc là một trung tâm thị phi, rời đi nơi đó, năng lực của cô có thể bộc lộ toàn diện ra ngoài.”
“Tôi không cần phát huy năng lực gì, tôi cảm thấy được tình hình như bây giờ rất tốt.” An Tiểu Tâm ngữ điệu lạnh lùng chống đỡ.
“Rất tốt? Cô cứ như vậy giả bộ ngu ngốc lười biếng sống qua ngày? Cô tính toán nửa chết nửa sống như vậy, lãng phí sinh mạng tới khi nào? Cái tên Đặng Dịch Triều, thật đáng giá như vậy với cô sao?” Anh Bồi đề cao thanh âm, thất bại phát hiện An Tiểu Tâm nói những câu đó đâm trúng chỗ yếu của anh, làm cho anh nghĩ tỉnh táo cũng tỉnh táo không được. Đặng Dịch Triều ba chữ này từ trong miệng anh nói ra khó khăn như vậy, giống như có cây đao từng nhát từng nhát lăng trì lòng của anh.
“Đáng giá!” An Tiểu Tâm mặt không có vẻ gì trả lời lớn tiếng.
Anh Bồi khuôn mặt không một chút máu, nhìn An Tiểu Tâm quật cường lui hai bước, xoay người rời đi.
Cửa không tiếng động khép lại, An Tiểu Tâm như là bị cái gì kích động, không tự chủ được bước về trước bước đến cạnh cửa. Sau đó, cô một tay đỡ cạnh cửa, một tay che miệng lại, nước mắt, tuôn rơi chảy xuống.