Hôm nay Tiểu Mai xin nghỉ làm, cũng dọn dẹp luôn đồ đạc để về nhà. Cô không muốn làm phiền Minh Vũ thêm nữa nhưng anh muốn đưa cô về nên Tiểu Mai đành đồng ý.
Thu dọn xong xuôi, cô lấy trên mặt bàn tờ đơn li hôn đã soạn thảo sẵn, cất vào túi xách rồi ra ngoài.
Đã gần một tháng Tiểu Mai chưa về nhà. Cô chỉ định lên đưa đơn li hôn cho Khải Phong rồi sẽ xuống nên bảo Minh Vũ chờ dưới khu căn hộ.
Tiểu Mai ấn mã số quen thuộc, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Sao nhà lại tối thế này? Cô đưa tay bật công tắc đèn. Phòng khách ngay lập tức bừng sáng.
Khải Phong ngồi trên ghế sofa chưa kịp thích nghi với ánh sáng, liền nâng tay lên che mắt. Trên mặt bàn la liệt vỏ chai rượu rỗng.
Anh ngồi tựa lưng vào sofa, một tay che mắt, một tay đặt lên thành ghế, trên tay còn cầm một chai rượu.
Lát sau, Khải Phong hạ cánh tay xuống, ánh mắt hai người ngay lập tức chạm nhau. Thời gian như ngừng lại, Tiểu Mai cứng đờ người, quên cả hít thở.
Nhưng Khải Phong chỉ khẽ nhếch miệng cười: ” Tiểu Mai, anh lại nhìn thấy em nữa rồi…rượu này thật tốt”
Nước mắt tràn xuống khoé mi, cô bỗng cảm thấy tim mình nhói lại
Hoá ra một người đàn ông dù có vững vàng tự chủ đến đâu, vẫn có thể đánh mất lí trí của mình khi thật lòng yêu thương ai đó.
Đúng lúc này, dì Phương giúp việc đến.
-“Cô chủ, cô về rồi sao?”
Tiểu Mai nhìn ánh mắt vui vẻ của dì, cảm thấy có lỗi nhưng vẫn lắc đầu:
-“Dạ không, cháu về đưa..đơn li hôn cho Khải Phong. Từ giờ phiền dì chăm sóc cho anh ấy hộ cháu, đừng để Khải Phong uống rượu nhiều nữa”
-“Ơ kìa sao cô lại như vậy, cậu chủ thật sự rất yêu thương cô, có gì từ từ giải quyết được mà”
-“…Cháu xin lỗi”
Tiểu Mai quệt nước mắt nhanh chóng đi ra phía cầu thang máy. Xuống đến tầng một, dạ dày bỗng cảm thấy khó chịu, cô chạy ra một góc đường nôn khan. Minh Vũ nhìn thấy tới vỗ lưng cho cô:
-“Mai Mai, hôm nay cậu nhất định phải theo mình tới bệnh viện kiểm tra”
———————————–
Cả 2 đang ngồi chờ kết quả thì một nữ bác sĩ bước ra, gương mặt vui vẻ:
-” chúc mừng, em bé được 5 tuần rồi”
Đầu Tiểu Mai như có một quả bom phát nổ
Em bé? Em bé nào?…
Minh Vũ cũng không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt
Bác sĩ đưa kết quả siêu âm cho Minh Vũ:
-“Đây là lần mang thai đầu tiên nên cậu nhớ chăm sóc vợ mình cẩn thận một chút”
Minh Vũ ngây người một lúc nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu:
“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý tới sức khoẻ của cô ấy”
Tiểu Mai ngồi trên ghế, tai ù đi.
Bác sĩ rời khỏi, Minh Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô:
-“Mai Mai, cậu sắp làm mẹ rồi”
Không hiểu sao câu nói này lại làm tim cô run lên, nước mắt từ khoé mi chảy xuống không ngăn lại được. Ông trời đang đùa giỡn với cô sao?
-“Tại sao lại là lúc này?”_Tiểu Mai vừa khóc vừa nhìn anh
-“Cậu đừng khóc, điều quan trọng bây giờ là cả cậu và em bé phải thật khoẻ mạnh. Bây giờ mình đưa cậu qua nhà Khả Vân được không?”
Tiểu Mai không nghĩ được gì nữa, chỉ gật đầu nghe theo lời anh
______________________________________________________
Hôm nay Khải Phong đưa Khánh Ly tới bệnh viện gặp bác sĩ. Đơn li hôn của Tiểu Mai nhờ dì Phương chuyển lại anh đã vò nát. Khải Phong muốn xét nghiệm xem đứa bé trong bụng Khánh Ly có phải con của mình hay không.
Chỉ cần đứa bé này không phải con anh, Tiểu Mai nhất định sẽ quay về. Kiểm tra xong, bác sĩ gọi Khải Phong ra gặp riêng:
– Thời điểm tốt nhất để xét nghiệm ADN là sau khi em bé được sinh ra. Nếu anh muốn làm xét nghiệm trong thời gian mang thai thì cũng phải đợi đến khi thai trên 4 tháng. Hơn nữa việc xét nghiệm ADN trong thai có thể gây những biến chứng không tốt cho thai nhi…”
Khải Phong cau mày, ánh mắt trở nên không vui. Anh thở hắt một hơi rồi bỏ ra ngoài.
—
Khánh Ly ung dung ngồi ở đại sảnh bệnh viện, cô ta biết chắc chắn bây giờ chưa thể xét nghiện ADN cho đứa bé.
Khải Phong là người đàn ông duy nhất cô để ý, sao có thể buông tay dễ dàng được chứ? Khánh Ly vỗ nhẹ bụng mình, khẽ nhếch môi cười. Bây giờ chưa xác định được ADN nên phải bắt Khải Phong kết hôn càng sớm càng tốt. Sau này có được anh rồi thì đứa bé này…cũng không cần nữa
—————————
Hôm nay Tiểu Mai dậy sớm đi tới bệnh viện khám thai định kì.
Sau khi kiểm tra và dặn dò, bác sĩ có đưa cho cô một tờ kết quả, bên trên còn có ảnh siêu âm. Tiểu Mai cầm bức ảnh nhỏ ngắm nghía mãi, môi khẽ nở nụ cười
Con à, hãy khoẻ mạnh và vui tươi nhé
…
Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, cô không ngờ lại nhìn thấy Khải Phong.
Chắc anh đưa Khánh Ly đi khám. Tiểu Mai luống cuống cúi đầu, xoay người định đi hướng khác nhưng Khải Phong đã kịp nhận ra. Chỉ vài bước chân anh đã đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô kéo lại: -“Tiểu Mai! Sao em lại tới bệnh viện? Bị thương ở đâu sao?”_Khải Phong lo lắng quan sát cô một lượt từ đầu đến chân
Mai Mai rút tay lại:”Tôi bị làm sao không cần anh bận tâm”
Nói rồi cô chạy nhanh sang đường.
-“Tiểu Mai!!”_Khải Phong muốn đuổi theo nhưng đèn xanh lại bật lên. Dòng xe đông đúc nối đuôi nhau đi qua. Vất vả lắm anh mới sang được đường, vừa chạy vừa gọi tên cô. Được một đoạn, anh bỗng cảm thấy choáng váng, tay nắm vào sau gáy. Hô hấp trở nên nặng nề, chân Khải Phong khuỵ xuống.
Tiểu Mai linh cảm điều gì đó, quay người nhìn lại thì đã thấy anh ngã xuống đường.
Cô sửng sốt chừng vài giây rồi vội vàng nhào tới dùng sức lay Khải Phong:
-” anh làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi!”
Thấy sắc mặt anh tái nhợt, Tiểu Mai sợ hãi bật khóc cầu cứu mọi người.
Khải Phong khó khăn mở mắt, nắm lấy tay cô:
-“Anh không sao…đừng sợ”
Cũng may mọi người xung quanh đã nhanh chóng chạy tới giúp cô đưa anh vào bệnh viện..
——————
Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, tháo khẩu trang:
-“Chị là người nhà bệnh nhân Lưu Khải Phong?”
-“Vâng, tôi là vợ anh ấy, tình hình chồng tôi thế nào rồi ạ?”_Tiểu Mai vội vàng hỏi
-“Đến phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện”
—–
Trong phòng làm việc, bác sĩ đặt tấm phim X quang lên mặt kính, bật đèn sáng. Tiểu Mai lo lắng nhìn lên màn hình rồi lại nhìn bác sĩ. Vị bác sĩ tự giới thiệu rồi chỉ lên tấm phim X quang.
-“Đây là hình chụp hộp sọ của chồng cô… Ở nửa sau có một khối u ác tính”
Tiểu Mai đứng bật dậy:
-“Bác sĩ nói gì thế? Chồng tôi đang rất khoẻ mạnh mà??”
Vị bác sĩ thở dài:
-“Tôi hiểu cảm giác cùa cô lúc này nhưng thực sự chồng cô cần phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt. Khối u ngày một lớn, nếu không nhanh, sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Toàn thân Tiểu Mai run rẩy, cố gắng điều chỉnh nhịp thở:
-“Vậy..vậy mau làm phẫu thuật cho anh ấy đi, nhanh lên!”
-“Nhưng có điều này…”_Vị bác sĩ đẩy lại kính của mình_”Đây là trường hợp hiếm gặp, dù có là những bác sĩ đầu nghành thì tỉ lệ thành công cũng chỉ là 50/50. Tốt nhất mọi người nên chuẩn bị tâm lí trước khi để bệnh nhân phẫu thuật”
Tiểu Mai thất thần ngồi sụp xuống ghế. 50 phần trăm cơ hội thành công ư?
Tay chân cô gần như mất cảm giác, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cả đêm Tiểu Mai ngồi trên ghế dài trước cửa phòng bệnh, đầu óc cứ nghĩ tới tình huống xấu nhất. Tâm trạng tiêu cực chèn ép khiến cô không sao thở được.
Trong đầu bỗng nhớ lại một loạt kỉ niệm:
Lần đầu 2 người gặp nhau, lần đầu cùng ngắm mặt trời lặn…
Lần anh hốt hoảng đi tìm cô, dắt tay cô qua đường,
Lần anh cõng cô về nhà…
Nấu cháo cho cô ăn, đưa cô đi xem phim…
Cả những lúc nổi giận hay buồn bã đứng chờ cô…
Nhớ cảm giác ấm áp khi ở trong vòng tay anh.
Nước mắt cứ thế trào ra, Tiểu Mai đặt tay lên bụng:
-“Bé cưng, ba nhất định sẽ không sao, con nói có đúng không?”