Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 69: Hoàn Toàn Văn



Cuối năm nay, Sư Nhạc hiếm khi có thời gian rãnh vì ngày cưới đang đến gần.

Trước ngày đó, cô cùng Thích Yến và Hổ Tử trở về Dư Bình một chuyến.

Lần cuối rời khỏi Dư Bình đã là bốn năm về trước.

Chìa khóa nhà bỏ bên nhà của cậu mợ, bọn họ thỉnh thoảng vẫn qua đây quét tước dọn dẹp, vì vậy trong nhà rất sạch sẽ.

Cậu mợ cùng bọn họ về căn nhà cũ, cậu Thích nói: “Biết bọn con sắp về nên cậu đã mua một ít đồ bỏ trong nhà, mấy hôm nay cũng cái dùng.”

Mợ Thích nói: “Ở lại trong xã cũng được, chạy tới chạy lui chi cho phiền phức.”

Thích Yến cười cười, dùng tiếng địa phương nói: “Khó khăn lắm mới quay về một lần, làm phiền mợ rồi.”

Mấy năm nay thỉnh thoảng Hổ Tử với Thích Yến vẫn dùng tiếng địa phương nói chuyện với nhau, thành ra Sư Nhạc cũng nghe hiểu được.

“Gì mà phiền với không phiền chứ.” Cậu Thích không thích nghe những lời này, “Nghe nói bọn con sắp về là người trong thôn đều nói muốn đến gặp, nhưng cậu không báo với bọn họ thời gian cụ thể, người tới người lui sợ bọn con phiền.”

Bây giờ chuyện Thích Yến cùng cô giáo ở Bắc Thành – cũng là ngôi sao đang nổi tiếng kết hôn với nhau, không chỉ người trong thôn mà người của cả xã đều biết đến.

Cửa nhà cậu Thích cũng sắp bị đập hỏng đến nơi rồi.

Thích Yến nói: “Phiền gì đâu ạ.”

Đây thực ra cũng là một trong những nguyên nhân mà lần này hai người trở về.

Trước đây lúc mẹ Thích vẫn còn sống, người trong thôn đã giúp đỡ bọn họ không ít, sau đó mẹ Thích qua đời, người trong thôn cũng chung tay giúp đỡ lo hậu sự.

Thích Yến đều nhớ trong lòng.

Nhưng vì thủ tục cưới xin trong thôn khá phức tạp nên hai người chỉ chuẩn bị rất nhiều phần quà nhỏ, đến lúc đó sẽ tặng cho mọi người lấy thảo, coi như là thành ý.

Cậu Thích lại nhìn về phía Sư Nhạc: “À thì, cô giáo này…”

Ông không biết nên gọi thế nào mới phải, dù sao lần gặp mặt trước cô gái này vẫn còn là sinh viên đại học đến trường dạy học.

Lúc này cô bỗng nhiên trở thành vợ của cháu trai mình, dù đã xem nhiều lần trong video, nhưng tận mắt nhìn thấy người thật vẫn có chút choáng ngợp.

Sư Nhạc phì cười: “Cậu, cậu không gọi con là Nhạc Nhạc như trong video nữa ạ?”

“Ông cũng thật là.” Mợ Thích đánh cậu Thích một cái, “Đều là người nhà với nhau cả, còn không chịu thay đổi cách xưng hô.”

Mợ nói: “Nhạc Nhạc, bọn con nghĩ ngơi một lát đi, mợ với cậu con về nhà làm cơm, lát tối nhớ đến nhà cậu mợ ăn cơm nhé.”

Sư Nhạc gật đầu: “Vâng ạ.”

Sau khi cậu mợ rời khỏi, Thích Yến tạm thời dọn sơ lại nhà cửa, sau đó lại trải sẵn chăn đệm để tối nằm ngủ.

Trời vào đông nên hay có mưa phùn, núi non cũng rất yên tĩnh. Sư Nhạc ngồi bên ngoài nhìn cảnh núi non xa xăm, cảm giác bồn chồn lo lắng trong khoảng thời gian này cũng vơi đi không ít.

Lần này trở về cũng vì muốn tỏ lòng kính trọng với mẹ Thích và bố Thích.

Mẹ Thích được chôn ở Dư Bình, Thích Yến cũng từng bàn bạc qua với Hổ Tử, hai người quyết định không chuyển phần mộ của bà đi, vì suy cho cùng bố Thích cũng đang nằm ở đây.

Với lại ở đây vẫn còn rất nhiều đồng hương, rất nhiều thân thích, gốc gác của bọn họ cũng ở đây.

Thích Yến từ trong phòng bước ra, nắm lấy tay cô, sưởi ấm cho cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

Sư Nhạc lười biếng nói: “Đang nghĩ không biết ngày mai gặp bố mẹ, nói em bắt cóc anh đi liệu họ có trách em không.”

“Trách em làm gì.” Thích Yến ôn hoà đáp, “Phải trách anh mới đúng. Thằng nhóc chết bằm này, cưới được một cô vợ tốt như vậy, liệu có thiệt thòi cho người ta quá không.”

Sư Nhạc: “Vậy là chúng ta huề rồi?”

“Ừm.”

Buổi tối, Thích Yến lái xe đến Diêu Sơn.

Cậu mợ làm ba mâm cơm, trong nhà vẫn còn một số họ hàng thân thích khác, có một số người Sư Nhạc đã nhìn thấy ở đám tang, một số khác thì rất lạ mặt.

Mọi người cũng không quen Sư Nhạc, thành ra không khí có chút gò bó.

Sư Nhạc cũng là lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, có một số chuyện không biết nên nói thế nào mới phải.

Vẫn là cậu Thích đứng ra chủ trì bữa tiệc: “Hôm nay là ngày Tiểu Yến dẫn Nhạc Nhạc về ra mắt với mọi người. Đây là vợ của Tiểu Yến, mọi người chắc cũng nhìn thấy trên tivi rồi đúng không? Cháu nó rất tốt tính.”

“Hai đứa cũng đã yêu nhau nhiều năm rồi, bây giờ cũng đã đăng ký kết hôn, sau này đều là người một nhà cả, mọi người cũng đừng câu nệ quá, không Nhạc Nhạc lại cảm thấy mất tự nhiên.”

Sư Nhạc sờ lỗ tai, có chút ngượng ngùng.

Thích Yến nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, liếc nhìn cô một cái, sau đó kéo người đứng dậy.

“Con với Nhạc Nhạc kính mọi người một ly trước ạ.”

Sư Nhạc lát nữa còn phải lái xe nên chỉ uống nước trái cây.

Có điều cô vẫn đứng bên cạnh Thích Yến, cùng anh đi hết bàn này đến bàn khác, giống như tổ chức hôn lễ trước vậy, nâng ly mời rượu khách.

Thích Yến ở bên tai cô, nhắc nhở cô ai nên xưng hô thế nào.

“Chú.” Sư Nhạc nâng cái ly lên, “Sau này chú cứ gọi con là Nhạc Nhạc được rồi. Con vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện lắm, có gì làm không đúng mong chú cứ nói với con.”

Người chú nghe vậy thì lập tức cười xòa: “Con nói gì vậy chứ. Chú chỉ sợ Tiểu Yến đối xử với con không tốt, làm gì có chuyện con làm không đúng.”

Sư Nhạc ngậm cười liếc nhìn Thích Yến: “Anh ấy đối xử với con rất tốt ạ.”

Người chú uống vào chút rượu rồi nên nói chuyện cũng rất thoải mái: “Bọn chú là người nhìn Tiểu Yến lớn lên từng ngày, nếu sau ngày thằng bé có bắt nạt con, con cứ nói cho bọn chú biết, bọn chú sẽ bay đến Bắc Thành xử tội thằng bé thay con.”

Sư Nhạc đáp: “Vậy chắc là con phải chịu bắt nạt để cáo trạng với chú rồi.”

Mấy người ở bàn khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, sau đó lại đưa mắt nhìn nhau, thấp giọng xì xầm.

“Cô gái này không hề kiêu căng nhỉ, có vẻ rất tốt tính.”

“Đương nhiên rồi, năm đó lúc Tiểu Phương mất cô ấy cũng có đến, còn ở lại canh linh đường cả một đêm đến sáng.”

“Lúc đó hai người chưa chính thức quen nhau mà đã có lòng vậy rồi.”

“Cũng có thể trước đây Tiểu Yến đã cực khổ nhiều rồi, cho nên hiện tại đã được bù đắp.”

…..

Ăn cơm xong, các vị trưởng bối lũ lượt cầm bao lì xì ra.

“Đây coi như là một chút thành ý của mọi người, các con cũng đừng chê ít nhé. Đôi vợ chồng trẻ còn sống với nhau một quãng đời rất dài, nhất định phải hạnh phúc và vui vẻ đấy.”

Thích Yến nhận từng cái một: “Vâng ạ, bọn con sẽ ghi nhớ lời dặn.”

Mọi người lại nói: “Sau này cũng phải thường xuyên về đây chơi nhé. Nếu có em bé rồi, mọi người cũng rất muốn ôm một chút, haha.”

Sư Nhạc thoáng sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, Thích Yến cũng chưa từng đề cập.

Cô quan sát biểu cảm của Thích Yến nhưng không nhận ra bất kỳ cảm xúc nào khác, anh chỉ mỉm cười rồi nói lảng sang chủ đề khác.

Về đến nhà.

Hổ Tử đã đi ngủ, bên ngoài trời lạnh, Sư Nhạc và Thích Yến cũng đã sớm vào phòng làm ổ.

Cô dựa vào vai Thích Yến.

“Thích Tiểu Yến, hôm nay nghe mọi người nói như vậy anh có suy nghĩ gì không?”

Thích Yến: “Hửm?”

Sư Nhạc trầm mặc: “Vấn đề con cái ấy.”

Qua mấy giây sau, Thích Yến lật người lại, đối mặt với cô, sau đó ôm cô vào lòng: “Mãn Mãn thấy thế nào?”

Sư Nhạc thì thầm: “Em sợ.”

Cô sợ mình không nuôi dạy tốt, sợ đứa trẻ sẽ trở thành mình thứ hai.

Giọng nói của Thích Yến mặc dù rất nhẹ nhàng, nhưng vô cùng chắc chắn: “Vậy chúng ta cũng không cần.”

Sư Nhạc ngước mắt lên: “Anh không muốn có con sao?”

“Điều kiện tiên quyết để có con là với em.”

Thích Yến nói: “Một nửa của anh là em, cùng anh đi hết quãng đời còn lại cũng là em. Nếu có con, thì đó là dệt hoa trên gấm. Nếu không có thì cũng rất viên mãn, tiền đề của tất cả mọi thứ là phải có em.”

“Chỉ cần em vui vẻ, những chuyện khác không cần phải quan tâm.”

Sau khi đăng ký kết hôn với Sư Nhạc, Hứa Tịnh có đi tìm Thích Yến.

Cô ấy kể lại một số chuyện mà trước đây Sư Nhạc từng đi tìm cô ấy tâm sự.

Thích Yến nghe xong rất đau lòng, những tổn thương gây ra cho cô trong quá khứ luôn tồn tại mãi mãi, anh không muốn để cô chịu bất kỳ tổn thương như trong quá khứ một lần nào nữa.

Anh đã từng nghĩ rất nhiều về tương lai với Sư Nhạc.

Có con cũng được, không có con cũng chẳng sao, chỉ cần có cô là đủ rồi.

Sẽ không có ảnh hưởng gì đến tình yêu mà anh đã dành cho cô.

Sư Nhạc lặng lẽ ôm chặt anh.

Những ngày trước hôn lễ, cô cứ đau đáu nghĩ về một số chuyện, trong lòng có chút cảm giác không chân thật.

“Mãn Mãn.” Thích Yến đặt lên trán cô một nụ hôn, “Đừng sợ gì cả, tất cả đã có anh đây rồi.”

….

Sáng hôm sau vừa thức dậy, cậu mợ cũng đến đây, còn cầm theo rất nhiều pháo hoa và nến giấy.

“Đều là đồ trong cửa hàng bán nên cậu cầm qua đây luôn.” Cậu Thích nói, “Đây là chuyện mừng, cũng nên để cho bọn họ chung vui một chút.”

Lúc chôn cất mẹ Thích, Sư Nhạc có đi đến phần mộ của bà, nhưng lúc đó cô không hề biết rằng, thì ra phần mộ của bố Thích cũng nằm ngay bên cạnh.

Bởi vì luôn có người quét tước dọn dẹp nên phần mộ rất sạch sẽ.

Thích Yến cùng cậu Thích chuyển pháo hoa sang một bên, sau đó lại đặt lễ vật ra trước mộ.

“Em gái, em rể.” Cậu Thích rưới rượu lên phần mộ, “Tiểu Yến sắp kết hôn rồi, Nhạc Nhạc là một cô gái rất tốt, thằng bé dẫn người tới cho các em xem đây.”

Thích Yến dắt tay Sư Nhạc đi về phía trước, hai người cùng quỳ xuống trước mộ.

“Bố, mẹ, con về rồi đây.”

“Cô ấy tên là Sư Nhạc, là người mẹ đã từng gặp qua. Lúc đó mẹ còn khen cô  ấy nữa.” Thích Yến nhếch môi cười, “Là con vẫn luôn nhớ nhung người ta, bắt cóc người ta về đây.”

Thích Yến thấp giọng nói: “Lúc đó con đã hỏi mẹ, mẹ có thích cô ấy không? Cũng là muốn nói với mẹ, con rất thích cô ấy, là kiểu sau này muốn cùng cô ấy đi hết phần đời còn lại.”

“Giống như hai người vậy, sau khi chết vẫn được chôn cùng nhau.”

Anh chầm chậm cất tiếng: “Hổ Tử cũng rất giỏi, ở trong trường thành tích luôn đứng đầu, sau này cũng muốn muốn thi đậu thủ khoa, nhà chúng ta chẳng mấy chốc lại có hai thủ khoa, hai người chắc chắn sẽ rất vui.”

“Con sẽ chăm sóc và vun vén cho em ấy thật tốt.”

Khóe môi Sư Nhạc khẽ động đậy.

Cô cũng thắp một nén hương: “Bố mẹ, con và Tiểu Yến sống rất tốt, hai người đừng lo lắng nhé.”

“Chúng con sắp tổ chức hôn lễ rồi, muốn đến cúi lạy hai người trước, xem như là hành lễ với bố mẹ.”

Cậu Thích và mợ Thích lau mặt, nghiêng mặt sang một bên.

Sư Nhạc cười nói: “Con rất yêu anh ấy, cảm ơn bố mẹ đã nuôi dạy Tiểu Yến tốt như vậy, cho anh một mái nhà ấm áp như vậy.”

Nói xong.

Sư Nhạc và Thích Yến ở trước phần mộ nghiêm trang cúi đầu lạy ba cái.

Trước khi xuống núi, Hổ Tử ở phía sau còn đốt pháo hoa và pháo dây, vang vọng ầm ĩ cả một khu núi trong sớm mai.

Sư Nhạc quay đầu lại, nhìn màn pháo hoa có chút không chân thật.

Nhưng cũng chính vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy rất kỳ vọng vào tương lai.

Mỗi người đều có một con đường riêng để đi, cô rất may mắn khi gặp được một người nguyện ý cùng cô đi hết quãng đường này.

Trước khi đi, hai người có đi ngang qua trường tiểu học Dư Bình.

Trường tiểu học Dư Bình bây giờ đã thay hình đổi dạng. Tòa nhà ban đầu đã bị phá vỡ, và một tòa nhà mới đã được xây dựng lên. Ngôi trường này được xây vào năm ngoái bằng tiền quyên góp của Sư Nhạc và Thích Yến. Hiệu trường năm xưa nghe nói hai người trở về thì rất muốn mời họ đi ăn bữa cơm.

Nhưng bên phía Bắc Thành Sư Tần và Thời Thâm cứ giục liên tục, Sư Nhạc và Thích Yến đành phải gấp rút quay về.

Hổ Tử ở lại Dư Bình chơi mấy ngày, sát hôn lễ mới chạy qua đó.

Khi máy bay cất cánh, Sư Nhạc lấy một phong thư từ trong túi xách đưa cho Thích Yến.

“Đây là cái gì?”

Sư Nhạc khẽ cười: “Là đồ vật đã giữ được sáu năm.”

Thích Yến mở ra xem, bên trong là một lá thư. Tờ giấy viết thư là được xé ra từ cuốn sổ, nét chữ trên đó rất đẹp.

Dòng đầu tiên: Gửi Tiểu Yến.

“Đã suy nghĩ rất lâu nhưng không biết nên nói lời tạm biệt thế nào, cũng không biết phải tặng quà tạm biệt gì cho cậu, thế nên cũng viết cho cậu một lá thư.

Tiểu Yến, chị vẫn luôn cảm thấy ở cậu có một loại ấm áp khiến chị rất ngưỡng mộ và yêu quý. Những ngày qua, cám ơn cậu đã chăm sóc chị.

Cùng cậu ngắm sao, ngắm trăng, ngắm ánh chiều tà.

Những phần hồi ức này, chị sẽ cất giấu thật kỹ.

Sau này, mong cậu sẽ dũng cảm hơn, mong cậu giữ vững lòng mình, cũng mong cậu táo bạo và dạn dĩ hơn, trong suốt quãng đời dài đằng đẵng được mãi là chính mình.

Cảm ơn Tiểu yến.

Chị thực sự rất vui khi được gặp cậu ở nơi này, cũng hy vọng chúng ta không chỉ là gặp nhau thoáng qua.

Chị đã bắt đầu mong đợi lần gặp mặt sau của chúng ta.”

Ngắn gọn vài dòng chữ.

Nhưng Thích Yến lại đọc rất lâu.

Lá thư cách đây sáu năm vẫn được cô cất giữ nguyên vẹn.

Trong những ngày tháng anh nhớ cô đến điên cuồng, đang ra sức đuổi theo cô.

Thì ra cô cũng đang mong đợi.

Nghĩ đến sự phẫn nộ của cô trong điện thoại: “Thích Yến, chị không nghe lời tạm biệt qua điện thoại.”

Nghĩ đến nụ cười của cô khi hai người gặp lại nhau: “Không chỉ một chút, mà là rất vui.”

Cô nói: “Nhìn thấy cậu, chị rất vui.”

Thích Yến muốn đem những dòng thư những con chữ này khắc sâu vào trái tim, nhưng anh chỉ có thể dùng sức siết chặt lấy bức thư.

Anh khàn giọng thì thầm: “Sư Mãn Mãn.”

“Đừng nói chuyện.” Sư Nhạc vươn tay tới, dùng đầu ngón tay nâng cằm anh lên, để anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng xuyên qua những tầng mây từ từ ló dạng, hiếm khi trong ngày đông lại có ánh mặt trời ấm áp và rực rỡ đến thế.

“Thích Tiểu Yến, bình minh và hoàng hôn, trăng mọc và trăng lặn chúng ta đều đã ngắm cùng nhau.”

Sư Nhạc ghé sát vào tai anh: “Cuộc đời này, chẳng qua cũng giống như bình minh và hoàng hôn mỗi ngày mà thôi.”

Thích Yến quay đầu lại, bắt gặp tầm mắt của cô.

Tình cảm dạt dào mà anh đã cố gắng đè nén trong lòng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, anh kéo người tới trước mặt, mạnh mẽ đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

Sư Nhạc cười nói: “Thích Tiểu Yến, mây và trăng của sáu ngàn dặm.”

“Xa không?”

“Không xa.”

Thích Yến nhìn cô, nghiêm túc nhắc lại một lần nữa: “Không xa.”

Chạy về phía có em, bất cứ là nơi nào cũng không xa.

Chỉ cần nghĩ đến đầu bên kia là em, anh luôn có dủ dũng khí để băng rừng vượt biển.

Anh yêu em, không quản vạn dặm.

[HOÀN TOÀN VĂN]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.