Hứa Biên nhìn chăm chăm vào tờ hợp đồng trước mắt, bàn tay run rẩy một cách lợi hại, anh siết chặt tờ giấy, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Từ Nhược Lâm.
– Một là cậu chấp nhận cưới cháu trai tôi, hai là công ty cậu sẽ bị phá sản. Cậu muốn thế nào? – Từ Nhược Lâm đưa cây bút ném về phía Hứa Biên, cúi người chống tay lên đùi, cặp râu khẽ cong lên lộ ra ý cười của ông.
– Ông tưởng sẽ phá sản được công ty tôi sao?… Hắc.. không kí. – Hứa Biên ngang nhiên đẩy tờ giấy trước mặt Từ Nhược Lâm, cười khinh bỉ tuyệt không chịu thua.
– Được thôi. Tôi cũng có cái này muốn cho cậu xem. – Ông nhún vai, từ trong túi xách lấy ra những tấm ảnh chụp được, ném về phía anh.
Cư nhiên vừa thấy những bức ảnh kia, Hứa Biên lập tức kinh ngạc đến trợn lớn mắt.
– Hứa Tinh, 17 tuổi rưỡi, học trường trung cấp, sống tại nhà của Gia Trình, đang làm quản lý tại chi nhánh công ty S, con của chủ tịch Khuất Minh…
– Đủ rồi! – Hứa Biên tức giận ngắt lời Từ Nhược Lâm, cắn chặt răng nói.
– Bây giờ ông muốn gì? Nói rõ ra đi.
– Cưới cháu trai tôi, tôi sẽ xóa hết món nợ trong công ty cậu.
– Vậy ra từ đó đến giờ ông dùng thủ đoạn nhằm muốn hủy hoại công ty tôi, chỉ là vì cháu trai đức tôn của ông sao? – Hứa Biên nhếch miệng cười lạnh.
– Đừng vòng vo nhiều lời, mau đưa ra câu trả lời đi. – Từ Nhược Lâm ném tờ giấy đưa cho Hứa Biên, hùng hổ ra lệnh.
Anh run rẩy nắm chặt nắm tay, hiện tại đầu như muốn nổ tung ra vậy, kì thực kể từ lúc Hứa Tinh y dọn sang nhà Gia Trình hắn chung sống, công ty của anh hết lần này đến lần khác đều bị thua chứng khoán trầm trọng, lại còn mất đi nhiều nhân viên có thực lực, thì ra tất cả đều là kế hoạch của Từ Nhược Lâm, chủ tịch công ty tập đoàn hàng đầu đất nước Đài Loan này đi.
Hứa Biên trong mắt chỉ có căm hận và chán ghét, nếu như anh không đồng ý, đương nhiên toàn bộ gia sản anh sẽ bị mất đi tất cả, không những vậy, Hứa Tinh, con trai duy nhất của anh sẽ làm sao, mặc dù biết rõ y vẫn có Gia Trình bên cạnh, nhưng tâm vẫn không làm sao hết lo sợ.
– Tôi kí. – Nếu như anh đồng ý, xem ra đứa cháu trai của ông, anh sẽ trả thù ngay tận gốc.
– Tốt lắm. – Từ Nhược Lâm cong khóe miệng cười đắc ý, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, vừa chờ tín hiệu vừa nhìn Hứa Biên đang miễn cưỡng kí vào.
– Alo thư kí Trương, lập tức hủy bỏ số tiền mà công ty Y đã nợ chúng ta. – Xong xuôi liền cẩn thận cất hợp đồng vào tập tài liệu, bỏ vào túi xách, đứng dậy nghiêm trang chỉnh lại áo khoác mình.
– Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ bàn về việc này tiếp.
Từ Nhược Lâm tiêu sái bước ra ngoài, lên xe xuất phát lên đường, cho đến khi nhận được cuộc gọi từ ai đó.
– Tiểu Thiên. – Ông cao hứng nhấc máy.
– Ông nội trưa nay có về nhà ăn cơm không a? – Bên đầu dây là thanh âm nhẹ nhàng của một nam nhân, đương nhiên kia không phải ai khác chính là Từ Nhược Thiên, cháu trai của Từ Nhược Lâm.- Đương nhiên phải có rồi. Tiểu Thiên, con đã uống thuốc chưa đấy?
– Ông nội đừng lo, con đã uống rồi. Con cúp máy đây, không phiền ông nội làm việc.
Tắt máy, Từ Nhược Lâm khẽ lắc đầu cười hạnh phúc, một lát sau khi trở về nhà, ông nhất định phải tặng một món quà cho cậu, cậu chắc hẳn là cực kì mừng đến phát điên đây.
===============
– Tiểu Thiên. – Từ Nhược Lâm rón rén bước vào nhà, ngó qua ngó lại căn nhà xung quanh, tìm kiếm thân ảnh của người kia.
– Ông nội. – Ngay tức khắc, một nam nhân từ nhà bếp bước ra, nhìn thấy ông liền mừng quýnh cả lên, tiến đến ôm chầm lấy ông.
– Sao rồi, hôm nay Tiểu Thiên của ông vẽ được gì nào? – Từ Nhược Lâm cười cười xoa đầu cậu, nhẹ nhàng dẫn cậu vào phòng vẽ của mình.
– Ông nội, con đã trưởng thành rồi, đâu còn là trẻ con đâu a. – Từ Nhược Thiên ủy khuất bĩu môi nhìn ông, từ trong túi lấy ra một bức tranh đưa cho ông.
– Chà, nét vẽ rất tinh xảo nha. Tiểu Thiên, tranh của con ở phòng trưng bày rất nhiều người đến đấu giá a, Tiểu Thiên của ông là giỏi nhất!
– Thật sao ông, cảm ơn ông nội nhiều lắm. – Cậu vui vẻ ôm chầm lấy ông, rồi cùng ông bước xuống nhà bếp dùng bữa tối.
Vừa ngồi vào bàn ăn, Từ Nhược Lâm đã bị thu hút bởi những món ăn bày trước mắt, không hổ danh là cháu trai của ông, nếu như sau này cậu cưới Hứa Biên, không chừng anh sẽ có cảm tình khi có một bạn đời đảm đang như cậu đi.
– Tiểu Thiên, dùng bữa xong phải nhớ uống thuốc đầy đủ, có nghe không? – Như nhớ ra điều gì, ông liền ngẩng đầu nhắc nhở cậu.
– Con nhớ mà. Ông nội đừng lo. – Từ Nhược Thiên gật đầu cười lia lịa, nhanh tay gắp một miếng cá vào chén ông.
– Cái thằng nhóc này… Ông có một tin mừng cho con. – Từ Nhược Lâm hạ đũa xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cậu.
– Tin mừng? Là tin gì a? – Cậu khó hiểu nhìn ông. Bạn đang
– Không phải con rất yêu Hứa tá»ng sao? – Từ Nhược Lâm cÆ°á»i Äắc ý, nâng mà y há»i.
CÆ° nhiên Từ Nhược Thiên vừa nghe gÆ°Æ¡ng mặt láºp tức Äá» á»ng, cáºu im lặng má»t há»i lâu, rá»t cuá»c cÅ©ng là cháºm rãi gáºt Äầu.
– Chẳng qua là công ty của ông có hợp tác vá»i cáºu ấy, chúng ta là Äá»ng nghiá»p rất thân thiết nha, lần trÆ°á»c cáºu ta rất muá»n gặp mặt con nhÆ°ng chÆ°a có dá»p, hiá»n tại…. cáºu ấy muá»n cÆ°á»i con.
“Binh” má»t tiếng, Äôi ÄÅ©a trên tay Từ Nhược Thiên rÆ¡i xuá»ng Äất, cái… cái gì, cÆ°á»i? Ãng là Äang nói tháºt sao?
– Ãng biết thế nà y là rất Äá»t ngá»t, cÆ¡ mà … cáºu ấy hiá»n tại Äã 36, cÅ©ng là giai Äoạn cần phải láºp gia Äình, cáºu ấy không muá»n hao phà thá»i gian phải sá»ng Äá»c thân, cần má»t ngÆ°á»i bên cạnh chÄm sóc quan tâm, cho nên…. Tiá»u Thiên nà y, con yêu cáºu ấy mà , có phải không, ông ná»i sẽ tá» chức lá» cÆ°á»i cho hai con. – Từ Nhược Lâm vÆ°Æ¡n tay nắm lấy bà n tay cáºu, vá» nhẹ khuyên rÄn.
Hiá»n tại cáºu cÅ©ng không biết dùng cảm xúc thế nà o Äá» diá» n tả nữa, vá»n dÄ© cáºu và anh Äã bao lâu nÄm chÆ°a gặp lại nhau, liá»u anh có nhá» cáºu không? NhÆ°ng nhÆ° váºy không phải chuyá»n nhá» gì, chÃnh là cÆ°á»i a, là quãng thá»i gian dà nh trá»n bên cạnh ngÆ°á»i mình yêu thÆ°Æ¡ng.
– Ãng… ông ná»i. NhÆ°ng mà , chúng con còn chÆ°a hẹn gặp nhau. – Từ Nhược Thiên lúng túng nhìn ông.
– Không sao. Ãng Äã sắp xếp cuá»c hẹn ngà y mai, hai con sẽ có thá»i gian gặp nhau, nhÆ° váºy có Äược không?
– Ãng ná»i… con cảm Æ¡n ông ná»i. – Cáºu vui mừng bÆ°á»c tá»i ôm lấy Từ Nhược Lâm, Äây không phải là mÆ¡, là hiá»n thá»±c, cuá»i cùng sau suá»t mừơi nÄm yêu thầm ngÆ°á»i kia, rá»t cuá»c cÅ©ng có thá» gặp lại nhau. NghÄ© Äến Äây Từ Nhược Thiên hạnh phúc không thôi.
Tá»i Äến, cáºu không ngừng ngắm nghÃa tủ quần áo của mình, sÄm soi tìm kiếm má»t bá» y phụ tháºt Äẹp. TÆ°á»ng tượng giây phút khi gặp lại Hứa Biên, hai ngÆ°á»i cùng nhau trò chuyá»n vui vẻ, nắm tay nhau, rá»i… hôn nhau nữa.
– Không Äược… không Äược. – Vừa nghÄ© vừa cÆ°á»i khiến Từ Nhược Thiên thẹn thùng Äến Äá» cả mặt, vô pháp ÄÆ°a tay không ngừng tát mạnh hai bên má mình.
Cáºu ná» má»t nụ cÆ°á»i tháºt hạnh phúc, bất lá»±c ngã nhà o trên giÆ°á»ng, vá»i tay trên tủ cầm lấy bức ảnh của ngÆ°á»i kia, nụ cÆ°á»i tháºt Äẹp, lại rất anh tuấn lá»ch lãm, chá» cần nhìn qua thôi Äã khiến tim cáºu không ngừng Äáºp mạnh rá»i Äi.
– A… – CÆ¡n Äau lại tái phát, Từ Nhược Thiên liá»n vá»i vã lục lá»i ngÄn tủ tìm lá» thuá»c, hai tay run rẩy má» nắp Äáºy, cÆ° nhiên vì quá kÃch Äá»ng mà Äá» hết trên sà n nhà , cáºu láºp tức nhặt hai viên từ dÆ°á»i Äất lên cho và o miá»ng, nuá»t má»t cái.
– Không sao… không sao. – Cáºu xoa xoa ngá»±c mình, thá» há»ng há»c tá»± trấn an bản thân, sau Äó là khẽ cong khóe miá»ng, tiếp tục cầm lấy khung ảnh của ngÆ°á»i kia ngắm nghÃa má»t há»i, ôm và o lá»ng ngá»±c ngủ thiếp Äi.
Trái ngược vá»i tâm trạng của Từ Nhược Thiên, Äêm hôm Äó Hứa Biên trằn trá»c ngủ không Äược, anh vá»n dÄ© từ trÆ°á»c Äến giá» không muá»n gây thù oán cho ngÆ°á»i khác, dù sao tuá»i Äá»i cÅ©ng Äã 36, vợ mất Äã Äược má»t nÄm, anh chá» còn lại Äứa con trai, là Hứa Tinh.
Thiếu niên vá»n dÄ© cÅ©ng chẳng phải ruá»t thá»t gì vá»i anh, nhÆ°ng ká» từ lúc trÆ°á»c khi mẹ y chết không lâu, anh Äã Äem lòng yêu thiếu niên kia, bất quá biết bản thân có tình cảm vá»i con trai của mình là sai trái, vì váºy những ngà y tháng gần Äây anh luôn cá» gắng quên Äi tình cảm kia, nhÆ°ng vẫn là không khá lên Äược.
Hiá»n tại chá» vì lo sợ cho y, công ty Äang trong quá trình cấp bách, anh Äà nh phải chấp nháºn cÆ°á»i cháu trai của Từ Nhược Lâm, kì thá»±c Äá»i phÆ°Æ¡ng chẳng ai yêu nhau, nhÆ° thế nà o lại cÆ°á»i cáºu ta Äược chứ.
CÅ©ng có thá» nam nhân kia chÃnh là yêu anh, nên má»i dùng mÆ°u kế nÄn ná» Từ Nhược Lâm ép buá»c anh cÆ°á»i cáºu Äi. Không ngá» ngÆ°á»i Äá»i lại có thá» xấu xa nhÆ° váºy. Xem ra, nếu cả Äá»i phải má»t má»±c chung sá»ng vá»i cáºu, anh tuyá»t sẽ cho cáºu biết thế nà o là Äau khá».
###### HẾT CHÆ¯Æ NG 1 ######