Mộc Yên Chi vừa về đến nhà. Cô đang định đi tắm thì nghe thấy tiếng chuông phía bên ngoài. Vì đang cởi đồ nên cô cũng ngại ra nghe, nhưng sợ đó là cuộc gọi quan trọng bèn rút tấm khăn trắng quấn quanh người rồi ra ngoài.
Lúc cô nhìn thấy dòng chữ in tên người gọi tới, tay bỗng khựng lại. Giờ này mà anh còn gọi làm gì? Không phải đã giải quyết xong mọi chuyện rồi sao?
Cô không nghe máy, để cho điện thoại cứ rung rồi lại tắt. Cao Tuấn Lãng gọi cho cô rất lâu, không biết là bao nhiêu cuộc, cuối cùng cũng nhận được tín hiệu đã kết nối. Mộc Yên Chi lên tiếng trước:
– Cậu bị điên à? Gọi điện cho tôi làm gì? Không phải đã nói là không làm phiền nữa sao?
Anh im lặng, nghe cô mắng mà sao đột nhiên khóe môi lại cong lên? Cao Tuấn Lãng đứng dựa vào tường, một tay đút vào túi quần, hai mắt nhắm hờ, giọng trầm khàn:
– Chị đang làm gì thế?
– Đang thở, được chưa?
Anh lại bật cười, hỏi tiếp một câu:
– Chị có nhớ tôi không?
Mộc Yên Chi bên đầu dây bên kia muốn tắt máy lắm rồi, nhưng nhận ra giọng anh có chút trầm khàn khác biệt với thường ngày, bèn hỏi lại:
– Uống say rồi à?
– Ừ, uống say rồi.
Giọng anh căn bản đã trầm, bây giờ đang say lại càng trầm hơn gấp nhiều lần. Là cái giọng khàn khàn, từ tính khiến người ta mềm lòng. Mộc Yên Chi im lặng hồi lâu, nghe tiếng thở đều đều của anh, liền nói:
– Say rồi thì về nhà ngủ đi, đừng làm phiền tôi nữa. Vậy nhé!
Đúng lúc cô định tắt máy, điện thoại đã truyền đến một câu nói khiến trái tim cô đập hụt một nhịp:
– Tôi nhớ chị!
Mộc Yên Chi không nhớ mình đã nghe câu nói này lần cuối là khi nào nữa? Có lẽ là ba năm trước? Không, có khi là năm, sáu năm rồi. Cô bồi hồi nhớ lại cảm giác của mình khi ấy. Vui thật! Nhưng thời gian đã khiến cô tỉnh táo hơn hẳn, đủ để kháng cự với lời nói mà cô cho là giả dối này. Mộc Yên Chi không nói gì thêm nữa, nhanh chóng cúp máy, vứt nó xuống giường rồi đi tắm.
Cao Tuấn Lãng nghe thấy tiếng cúp máy, tay liền buông thõng xuống. Anh cười, nhưng rất nhẹ, sau đó đi về phía xe ô tô. Cao Tuấn Lãng say đến nỗi quên trời đất, lúc đang định khởi động máy lại ngủ quên mất, cứ thế nằm trong xe đến rạng sáng.
Sáng hôm sau. Mộc Yên Chi đi làm sớm, lúc đến bệnh viện chỉ có lác đác vài người. Mấy đứa bé tầm hai tháng tuổi được ba mẹ bế đi khám bệnh khóc ré inh ỏi. Cô đi ngang qua, nhìn chúng mỉm cười, sau đó nựng nhẹ vào má rồi bảo:
– Ngoan nhé, không khóc nữa nào bảo bảo!
Thẩm Nhược Giai đi ngang qua thấy cảnh này, liền giơ điện thoại lên chụp liền một bức. Lúc Mộc Yên Chi đi tới, cô giơ giơ tấm ảnh lên, trêu chọc:
– Tiểu Chi nhà ta ra dáng quá ta ơi!
Cô cười, đưa tay gạt đi, sau đó lại hỏi:
– Thế nào? Hôm qua đi thăm ba mẹ chồng thế nào rồi?
Thẩm Nhược Giai cười ngọt ngào, khoác tay cô, vừa đi vừa kể.
Mộc Yên Chi ghé qua phòng nước, rót một ly nước trà ấm, sau đó vui vẻ tiếp chuyện cùng Thẩm Nhược Giai.
Cao Tuấn Lãng thức dậy vì ánh nắng chiếu chói chang ngoài cửa sổ xe. Anh nheo mắt ngồi thẳng dậy, cả người nhức mỏi. Cao Tuấn Lãng xoay người, xoa cổ một hồi lại liếc nhìn con số trên màn hình. Đến giờ rồi. Anh ghé về nhà định tắm rửa một lát, lúc đi ngang qua phòng khách đã thấy ba mẹ ngồi sẵn ở đó. Bà Cao lo lắng hỏi:
– Sao tối qua con không về nhà?
– Con đi quen rồi, mẹ còn bất ngờ à?
Ông Cao đặt tách trà xuống đĩa, nhíu mày nói:
– Cứ chơi đi. Ba tháng sau sang Mỹ học rồi chỉnh đốn lại.
Cao Tuấn Lãng nghe nói đến việc đi học thì bất mãn, quay đi rất nhanh. Anh lên phòng tắm rửa, cạo râu, sau đó thay một bộ quần áo chỉnh chu đi xuống lầu.
Bà Cao đang bày bữa sáng cùng với người giúp việc, thấy anh liền nói:
– Nào, Tiểu Lãng, ngồi vào ăn đi con.
– Con no rồi.
Anh vừa nói vừa tung hứng chiếc chìa khóa xe trong tay, xoay gót rời đi.
Cao Tuấn Lãng lái xe đến bệnh viện. Nhân viên bảo vệ dường như đã nhìn quen mặt anh, biết được Cao Tuấn Lãng là thiếu gia họ Cao thì càng thêm vui vẻ, vội vàng chạy lại hướng dẫn chỗ đậu xe cho anh.
Cao Tuấn Lãng bấm thang máy chạy thẳng lên tầng lầu làm việc của cô. Lúc anh tới, Mộc Yên Chi vẫn đang khám bệnh cho một đứa bé tầm ba tuổi đang quấy khóc. Anh ngồi ở ghế chờ, đợi khi ba mẹ bế đứa trẻ đi ra mới mở cửa đi vào. Cô đang tìm hồ sơ bệnh án ở kệ đựng phía sau, nghe tiếng cửa thì nói:
– Mời ngồi, làm phiền đợi tôi một lát!
– Tôi đợi chị bao lâu cũng được.
Mộc Yên Chi khựng lại, hai mắt mở to. Cô xoay người lại nhìn, thấy Cao Tuấn Lãng đang chống cằm nhìn cô, trông như một đứa bé to xác ngoan ngoãn. Cô nhíu mày hỏi:
– Không phải cậu đã bảo là không làm phiền tôi nữa sao?
– Tôi nói khi nào?
Mộc Yên Chi đập hồ sơ lên bàn, bảo:
– Cậu đừng có lươn lẹo.
Cao Tuấn Lãng nhún vai, ngả người ra sau ghế, thản nhiên đáp lại:
– Tôi chỉ bảo là hôm qua không tới, chứ không phải là hôm nay không tới nữa.
Cô tức đến nghẹn họng, thật sự không biết nói gì với chàng trai vô sỉ này nữa rồi.
– Cậu không đi là tôi gọi bảo vệ đấy.
Nói rồi, cô nhấc điện thoại bàn lên, định quay số gọi thật. Cao Tuấn Lãng nhanh chóng bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn kia, nhếch mày nói:
– Tôi đâu có đến quấy rầy chị. Tôi đến để hiến máu nhân đạo. Là làm việc tốt đấy.
Khi nãy lúc đi ngang qua cổng, Cao Tuấn Lãng đã để ý đến chiếc băng rôn đỏ giăng ngang ghi dòng chữ trắng đậm. Anh cười đến híp cả mắt, ngón tay khẽ vuốt nhẹ tay cô. Mộc Yên Chi liền giật lại, hất cằm về phía cửa, lên giọng đuổi anh đi:
– Vậy thì cậu đi đi, chỗ này không phải chỗ lấy máu.
Cao Tuấn Lãng gật gật, hai mắt long lanh liền chớp nhẹ, khác hẳn với dáng vẻ lãng tử bên ngoài. Anh đi được hai bước đã quay đầu lại nhìn, cất giọng hỏi:
– Tôi hiến máu rồi có được bồi bổ gì không?
– Cái đó bệnh viện sẽ lo, mau đi đi.
Anh nghĩ ngợi một lúc rồi lại nói:
– Nhưng tôi muốn được chị bồi bổ.
Cao Tuấn Lãng vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô, hàng mày kiếm khẽ nhếch lên, môi liếm nhẹ. Mộc Yên Chi lườm anh, không trả lời.
– Vậy xem như chị đồng ý nhé, tối nay tôi tới đón chị đi ăn.
Cô chưa kịp đáp lại đã thấy anh quay lưng đi, hai tay đút vào túi, dáng vẻ tự đắc. Mộc Yên Chi nghiến răng nhìn theo anh, thầm mắng:
– Sở khanh! Bỉ ổi!
Lúc Cao Tuấn Lãng đi lấy máu, thực sự đã biến khu vực riêng biệt này trở nên dậy sóng. Mấy cô gái trẻ tầm mười chín, hai mươi tuổi đều mê mệt nhan sắc của anh, không ngừng xì xầm, bàn tán:
– Aww, mày nhìn xem, anh ấy thực sự là cực phẩm đấy.
– Trời ơi, màu tóc xinh quá, mấy cái hình xăm nữa kìa, đẹp chết tôi rồi!!!
Vài cô y tá đi ngang qua cũng xuýt xoa, kéo nhau ra góc nói nhỏ:
– Này, cậu trai kia đẹp thật đấy, ăn mặc cũng thời trang nữa. Kích thích chết mất.
May mà anh chọn ngồi ở chỗ được bác sĩ nam lấy máu, nếu không thì chắc đã bị kim chọc đến đau chết vì sự mất tập trung kia rồi. Một cô gái bạo dạn đến gần anh, đưa điện thoại ra và nói:
– Anh kết bạn với em được không?
Cao Tuấn Lãng lấy điện thoại mình quét qua mã code trên màn hình của cô gái kia, cười đáp:
– Xong rồi đấy.
Khỏi cần nói cũng biết cô gái kia vui sướng đến mức nào, trong thâm tâm không ngừng gào thét, vội vàng chạy đi đến chỗ hai người bạn của mình.
Cùng lúc đó Mộc Yên Chi đi ngang qua, bắt gặp cảnh tượng này thì không nói gì, chỉ hững hờ ngồi vào ghế, nhờ đồng nghiệp lấy máu.