Editor: Nơ
Hiếm khi có một trận tuyết nhỏ ở Thành phố S trong năm nay.
Trên mặt đất có một lớp tuyết trắng xóa, khi trời tối, đèn đường phát ra ánh sáng vàng nhạt, bông tuyết bên dưới sáng lấp lánh như sao trên trời.
Cứ như vậy, Trì Noãn Noãn bị Yến Bạch kéo ra khỏi cửa.
Viện trưởng Trì nhìn hai đứa nhỏ đi xa, cầm lòng không đậu mà choàng tay qua vai giáo sư Lý.
Đôi vợ chồng già nhìn nhau mỉm cười, sau đó nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Trì Noãn Noãn vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng cô thật sự tò mò về món quà bất ngờ này.
Yến Bạch dừng chân lại, Trì Noãn Noãn còn tưởng rằng anh muốn nói cho mình, hoặc là đã đến nơi, nhưng người đàn ông chỉ kéo chiếc mũ rộng vành màu trắng của cô xuống, che kín lỗ tai cô, sau đó quấn khăn choàng cổ chặt một chút, anh xoa xoa cơ thể mềm mại tròn ủm của cô rồi mới bỏ tay cô vào trong túi áo của mình.
“Chút nữa em sẽ biết.”
Giọng nói của anh mang theo chút gió chui vào tai cô.
Trì Noãn Noãn càng thêm tò mò.
Cả hai đi bộ đến đó, khi họ đến nơi, Trì Noãn Noãn vô cùng kinh ngạc.
Là trường THPT Thực Nghiệm!
Cách nhà cô không xa, chỉ mười phút đi đường, nhưng đây không phải là trường cũ của cô, cô học trường THPT Số 1 Thành phố.
Nhưng hiện tại Yến Bạch dẫn cô đến đây, chẳng lẽ…
Đột nhiên, Trì Noãn Noãn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Yến Bạch!
Lẽ nào, đây là trường cũ của anh!
Lúc này, Trì Noãn Noãn mới nhận ra hình như cô không biết nhiều về Yến Bạch, trong lòng có chút sầu não, nhẽ ra cô nên tìm hiểu về quá khứ của anh nhiều hơn.
Yến Bạch không bỏ lỡ cảm xúc nào thoáng qua trong mắt cô, anh gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, cười nói: “Ừm, đây là trường cấp ba của anh.”
Sau khi xác nhận câu trả lời, Trì Noãn Noãn càng cảm thấy hối hận: “Xin lỗi, bây giờ em mới nhận ra hình như em không biết rõ về anh.”
Yến Bạch lại không có dáng vẻ tức giận, mà còn ôm lấy cô, sau đó buông lỏng cánh tay, đối diện với ánh mắt của cô, trong mắt hiện lên vài phần kích động, anh nói với cô: “Anh dẫn em vào nhé!”
Trì Noãn Noãn chớp mắt, có chút ngây ngốc, “Hả?”
Yến Bạch đã nắm tay cô đi đến chỗ bảo vệ, vừa đi vừa nói: “Anh cho em xem quá khứ của anh.”
Được anh nắm tay, Trì Noãn Noãn cảm thấy người đàn ông này thật sự rất dịu dàng.
Dù là Tết Nguyên Đán nhưng ở đây vẫn có bảo vệ trực cổng.
Bác bảo vệ vừa nhìn thấy Yến Bạch liền cười nói: “Tiểu Yến lại đến đấy à, hây da, đây là bạn gái của cháu sao? Xinh gái quá nhỉ.”
Yến Bạch đã chào hỏi trước với hiệu trưởng của trường THPT Thực Nghiệm, kể từ khi anh thành lập Thịnh Thế, hằng nằm anh đều quyên góp cho trường Thực Nghiệm và trường Số 1, vì vậy hiệu trưởng của hai trường đều biết đến anh.
Lúc nhìn thấy hiệu trưởng đi chung với Yến Bạch thì bác bảo vệ mới biết Yến Bạch là chủ tịch Yến đã quyên góp tiền hằng năm cho trường Thực Nghiệm của bọn họ, sau khi biết anh chính là cựu học sinh của trường thì ông ấy càng nhiệt tình hơn.
Ông ấy nghe nói anh sẽ đưa bạn gái đến đây vào ngày Mùng 5 Tết nên đã trông ngóng từ sáng sớm, vừa nhìn thấy thì quả đúng là trai tài gái sắc, vô cùng đẹp đôi.
Nhưng sao cô bé này càng nhìn càng quen mắt vậy cà?
Rất giống tiểu thiên tài Trì Noãn Noãn được dán trên chuyên mục học đường?
Nghe hiệu trưởng nói, bởi vì tiểu thiên tài này đến trường trao đổi học tập một tháng mà bầu không khí học tập trong trường đột nhiên được cải thiện, hơn nữa tiểu thiên tài cũng truyền đạt rất nhiều kinh nghiệm học tập, nhờ vậy mà lớp học đó đã giành được thành tích Lớp giỏi nhất trường.*
*Ý là lớp mà Trì Noãn Noãn trao đổi học tập (cũng tức là lớp của Yến Bạch)
Cho nên, hiệu trưởng đã dán ảnh và lời giới thiệu về tiểu thiên tài trên bảng chuyên mục, đồng thời mỗi năm sẽ cập nhật thêm những thành tích hiện tại của tiểu thiên tài, học sinh đi ngang qua đều sẽ được khích lệ tinh thần.
Bảo vệ càng nhìn càng thấy giống, chẳng qua là đôi trẻ đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của ông ấy, ông ấy không có cách nào xác nhận.
Nếu tiểu thiên tài thật sự là bạn gái của Yến Bạch, vậy thì tốt quá rồi!
Một chàng trai trẻ có thể tự thành lập một công ty lớn, một thiên tài trẻ tuổi và hiện đang là giáo sư của trường Đại học Q!
Điều mà ai nghe thấy cũng phải kích động!
Trì Noãn Noãn và Yến Bạch không biết bác bảo vệ đã suy nghĩ nhiều như vậy.
Yến Bạch dẫn Trì Noãn Noãn đi khắp mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường.
“Đây là nhà ăn, em còn nhớ không? Khi đó em thích ngồi ở cửa sổ số ba và ăn thịt kho cà tím.”
“Đây là sân bóng rổ, em không thường xuyên đến đây, nhưng khi em đến, anh đều nhìn thấy em, lúc đó anh liền nghĩ, nhất định không được làm trò hề, tư thế thi đấu nhất định phải ngầu một chút.”
“Nơi này, chính là bãi đậu xe, anh còn nhớ rõ em đã phá hư xe đạp của người ta, lúc ấy anh đã nghĩ rằng, tiểu thiên tài còn có một mặt như vậy.”
“Không biết em có còn nhớ nơi này không, trước đây nó là quầy đồ ăn vặt, nhưng hiện tại đã bị dỡ bỏ. Lúc đó, quầy đồ ăn vặt này có một loại rất nổi tiếng là snack mì tôm, bên trong có các loại thẻ bài, anh nhớ có một bạn mua một lần tận hai chục gói, sau đó ngồi ở ngay cửa xé từng gói ra, những bạn khác thấy vậy cũng đi đến giúp đỡ. Anh đã dùng tất cả số tiền mình có trong người để mua snack mì tôm, kết quả là khi anh gom đủ những thẻ bài mà người bạn đó không có thì cô ấy đã sưu tập xong cả rồi, hại anh gặm mì gói hơn nửa tháng.”
Ban đầu Trì Noãn Noãn chỉ lắng nghe, nhưng càng nghe càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Dần dần, hình ảnh trong ký ức như có bóng dáng.
Từ khi còn nhỏ, tốc độ trưởng thành của cô đã nhanh hơn người khác, vì vậy cô rất dễ bỏ qua một số sự việc và hoặc một số chi tiết xung quanh mình.
Nhưng đến một ngày nào đó, có người bày hết những ký ức này trước mặt cô…
Lúc này, Trì Noãn Noãn mới nhận ra, hóa ra bọn họ đã biết nhau từ trước.
Yến Bạch vẫn đang nói chuyện, anh kéo cô đến phía sau khu vườn nhỏ trong trường, “Chỗ này là nơi đầu tiên anh cảm thấy mình như tên cầm thú.”
“Lần đầu tiên, anh tự tát chính mình, đánh bay những suy nghĩ không nên có.”
Khi đó, anh có hẹn đánh nhau với người ta, và rồi một bóng người nhỏ bé trốn sau một cái cây hét lên thật to: “Giám thị đang đến!”, đám người bỏ chạy, còn anh thì chật vật nằm trên mặt đất, người đó đưa tay về phía anh.
Hôm đó trời mưa phùn, thời tiết rất xấu, bầu không khí cũng chẳng mấy tốt đẹp, ngay cả tâm trạng của anh cũng không tốt.
Nhưng hình bóng nhỏ bé đó dường như mang theo ánh sáng.
Khoảnh khắc cô đưa tay ra, mưa lập tức ngừng rơi.
Mọi thứ bắt đầu trở nên tốt đẹp hơn.
Chàng trai mười tám tuổi ý thức được rằng, trái tim mình đang rung động.
Nhưng khi nghĩ đến đối tượng mà mình rung động lại là một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, anh liền tự tát vào mặt mình, cố gắng thổi bay những suy nghĩ không nên có đó.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã qua nhiều năm như vậy.
Những ý nghĩ nhẽ ra phải bị thổi bay không hề biến mất, mà chỉ bị chàng trai giấu vào tận đáy lòng.
Anh chỉ đứng nhìn cô gái mình thích từ xa, nhìn cô lớn lên, nhìn cô lao vào vòng tay người khác.
Anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, anh sẽ dẫn theo người con gái mình yêu, nói cho cô biết những tâm tư nhỏ bé của anh trong những năm tháng đó.
Suốt cả quãng đường yên lặng, Trì Noãn Noãn không biết nên nói gì, cô nghe hiểu hết tất cả, cũng hiểu người đàn ông trước mặt đã yêu thầm cô rất nhiều năm.
Mũi cô có chút chua xót, không biết nước mắt đã rơi xuống tự bao giờ, cô rất ít khi khóc nhè.
Trước khi Yến Bạch nhận ra người bên cạnh đã rơi nước mắt thì anh đã đưa cô đến nơi cuối cùng.
Lớp 12A7 trước đây, hiện tại vẫn là lớp 12A7.
Yến Bạch đã sớm hỏi mượn hiệu trưởng chìa khóa, anh mở cửa phòng học, sau đó mở đèn.
Trì Noãn Noãn ngẩn ra một lúc, hình như nơi này cũng không thay đổi nhiều lắm, ngoại trừ bàn ghế mới, báo tường thay đổi hàng tuần và chiếc máy chiếu trên bục giảng.
Những cái khác đều không thay đổi.
Bàn học vẫn được sắp xếp như cũ, bàn học hai bên trái phải song song, ba bàn ở giữa.
Tổng cộng có ba tổ.
Cô nhớ trước đây khi đến trường THPT Thực Nghiệm, chỗ ngồi của cô là ở bên cửa sổ, vị trí gần hành lang.
Vậy còn Yến Bạch? Anh ngồi ở đâu?
Trì Noãn Noãn rất muốn biết, nhưng Yến Bạch đã dẫn cô đến chỗ ngồi của cô.
Người đàn ông mỉm cười ấn vai cô, để cô ngồi xuống vị trí cạnh hành lang.
Khi anh cười, đôi mắt đào hoa ấy cong cong thành hình vòng cung đẹp đẽ, con ngươi đen láy lấp lánh như chứa cả ngàn vì sao.
Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô, dịu dàng nói với cô: “Đừng khóc, ngoan ngoãn học tập.”
Trì Noãn Noãn bị anh chọc cười, cô cũng gật đầu phối hợp với anh.
Mà Yến Bạch cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Ở ngay sau lưng Trì Noãn Noãn, cũng là vị trí cạnh cửa sổ.
Yến Bạch ngồi xuống.
Trì Noãn Noãn quay đầu lại, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Anh ngồi ở đây? Tại sao cô không có ấn tượng gì cả?
Trông anh đẹp trai như vậy, đáng ra cô phải có ấn tượng chứ?
Trong lúc Trì Noãn Noãn nghiêm túc nhớ lại, Yến Bạch búng nhẹ vào trán cô, sau đó giả vờ nghiêm túc: “Nghiêm túc học tập.”
Trì Noãn Noãn: “… Được.”
Cô xoay người ngồi trở về, sau đó nhàm chán lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Yến Bạch: 【 Bây giờ bọn mình có tính là yêu sớm không?】
Yến Bạch trả lời:【Tính chứ, nhưng mà như vậy có làm chậm trễ việc học của em không?】
Trì Noãn Noãn cười khúc khích:【Sẽ không làm chậm trễ, em là thiên tài mà, em thông minh lắm đó, yêu đương sẽ không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của em!】
Yến Bạch cũng cười:【Nhưng mà, việc học của anh thì sao?】
Trì Noãn Noãn không hề do dự:【Em phụ đạo cho anh, sợ gì chứ?】
Yến Bạch đáp:【Noãn Noãn thật tốt bụng, anh rất thích em, phải rồi, anh có một thứ muốn tặng cho em】
Trì Noãn Noãn:【? 】
Sau khi gửi dấu chấm hỏi, Trì Noãn Noãn đang định hỏi đó là gì, thì cảm thấy lưng mình bị người phía sau chọt vào.
Cô chớp mắt, quay đầu lại.
Một bìa thư màu xanh lam lọt vào mắt.
Trì Noãn Noãn sững sờ.
Bìa thư trông hơi ố vàng, chắc hẳn đã được vài năm rồi.
Anh ấy đã viết nó cho mình từ rất nhiều năm trước!
Suy nghĩ này gần như bật ra trong nháy mắt.
Khi Trì Noãn Noãn nhận lấy bìa thư, cô không biết tim mình có thể đập nhanh như vậy, cũng không biết mình sẽ có lúc căng thẳng như vậy, thậm chí khi căng thẳng thì tay cũng run lên.
Cô thở gấp liên tục, cố gắng ổn định hô hấp rồi từ từ mở bìa thư ra.
【Chào em, thiên tài bé nhỏ của anh, anh là bạn bàn dưới của em đây, chắc là em không có ấn tượng với anh đâu nhỉ? Nếu không thì mỗi lần anh chào em, em sẽ không bối rối như vậy.
Nhà trường mới làm một hòm thư, bảo mọi người viết một lá thư cho chính mình của mười năm sau rồi bỏ vào trong đó. Anh đã suy nghĩ rất lâu, nếu tự mình viết cho bản thân thì xấu hổ biết bao, vậy nên anh nghĩ, sẽ viết thư cho em.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, không giỏi lắm nên mong em đừng ghét bỏ. Thôi vậy, có lẽ em cũng không có cơ hội để ghét bỏ, nói không chừng lá thư này sẽ không đến được tay em.
Thật ra, từ ngày đầu tiên em đến thì anh đã chú ý tới em, không ngờ cô bé thiên tài trong truyền thuyết lại là một người đáng yêu như vậy [Mặt trời].
À… Anh có nhiều lời muốn nói lắm, có lẽ thêm chục tờ giấy cũng không đủ viết. Đây cũng là lần đầu tiên anh nhận ra bản thân lại là người lảm nhảm nhiều như thế. Sợ một ngày nào đó em đọc được lá thư này, em sẽ không đủ kiên nhẫn mà đọc hết, cho nên anh nói thẳng nhé.
Anh, Yến Bạch, nhất định sẽ đuổi kịp em, nhất định sẽ học chung một trường đại học với em! Sau đó sẽ luôn bảo vệ em, sẽ không để em bị người khác bắt nạt!
Nếu có cơ hội, anh còn muốn làm bạn trai của em, để không phải âm thầm bảo vệ em từ phía sau, mà là có thể đường đường chính chính bảo vệ em! Chỉ là không biết có được cơ hội này hay không haha.
Anh lại nói mấy lời vô nghĩa nữa rồi, thôi không nói nữa, nếu có một ngày em thật sự nhận được lá thư này… Em xem, anh có còn cơ hội không?】
Chữ ký cuối cùng là hai hình vẽ chibi.
Một cậu bé đang bảo vệ cô bé ở sau lưng mình.
Hóa ra, anh đã vẽ đẹp từ lúc ấy.
Sau khi Trì Noãn Noãn đọc hết lá thư, trái tim trong lòng ngực lại đập rộn ràng.
Chàng trai năm đó đã có tâm trạng như thế nào khi viết lá thư này? Anh còn chắc chắn rằng, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, anh vẫn sẽ bảo vệ cô gái của mình, cho dù có chờ đợi bao lâu, anh vẫn sẽ yêu cô như thuở ban đầu.
Và, anh đã làm được.
Khi Yến Bạch đi tới bên cạnh cô, cô đã yên lặng rơi nước mắt, anh đau lòng, cô bé của anh không phải là người hay khóc, mà anh lại càng không muốn cô khóc, anh chỉ muốn đưa cô đến đây, sau đó cảm ơn cô vì đã biến giấc mộng đẹp bao năm trở thành cơ hội thật sự.
Anh cúi người hôn lên giọt nước mắt của cô, sau đó áp lên trán cô, dịu dàng hỏi: “Em xem, anh có còn cơ hội không?”
Trì Noãn Noãn vòng tay qua cổ anh, trả lời câu hỏi của anh bằng một nụ hôn.
Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, Trì Noãn Noãn cũng kìm nén xúc động của mình.
Lúc này, Yến Bạch mới lấy quà sinh nhật hôm nay ra.
Trì Noãn Noãn nhìn người đàn ông đang quỳ một chân trước mặt mình, sau đó từ từ mở hộp nhẫn.
Một chiếc nhẫn kim cương nằm trong đó.
Yến Bạch ngẩng đầu lên, vừa thâm tình lại chân thành: “Noãn Noãn, lấy anh nhé.”
Không đợi cô trả lời, anh vội vàng bổ sung: “Sau khi kết hôn, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em, em muốn ăn cái gì anh cũng sẽ nấu cho em, sẽ không bao giờ làm chuyện phản bội em, sẽ báo cáo lịch trình mỗi ngày cho em, nhất định sẽ trở về nhà sau khi tan tầm, cũng sẽ không có bất kỳ hành vi mập mờ nào với người khác giới, anh có thể dùng tính mạng của mình đảm bảo, cả đời này chỉ yêu mình em.”
“Noãn Noãn, lấy anh nhé, có được không em?”
Anh đưa ra lời hứa hẹn một cánh gấp gáp nhưng lại rất chân thành, như sợ cô từ chối, tâm trạng anh dần chùng xuống, chỉ cầu mong cô đừng từ chối.
Nước mắt của Trì Noãn Noãn lại bắt đầu tuôn rơi, cô vội vàng lau đi, thật sự không muốn khóc chút nào!
Khoảnh khắc này hạnh phúc biết bao, giống hệt món quà sinh nhật năm nay cô định tặng cho anh, không ngờ anh lại đi trước một bước.
Vậy vừa khéo.
Cô đưa tay ra, “Được thôi.”
Yến Bạch sững sờ một lúc, sau đó vừa mừng vừa lo mà đeo nhẫn cho cô.
Giây tiếp theo, anh vừa đứng lên liền thấy cô gái của mình cũng quỳ một chân xuống.
Yến Bạch còn chưa kịp sốc thì Trì Noãn Noãn đã lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, khi mở ra, bên trong cũng có một chiếc nhẫn.
Đó là kích thước của anh!
“Em vốn định cầu hôn anh vào ngày sinh nhật năm nay của anh, nhưng anh đã đi trước em một bước. Cũng may là em vẫn luôn mang chiếc nhẫn bên mình, đây thực sự là một thói quen tốt.” Trì Noãn Noãn vừa nói vừa đưa hộp nhẫn lên, cô khóc rồi lại cười, hỏi anh, “Có muốn nó không?”
Cô vừa dứt lời liền bị anh ôm vào lòng.
“Muốn.”
“Muốn!” Yến Bạch kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Anh nói: “Noãn Noãn, anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi!”
Anh còn nói: “Noãn Noãn, cảm ơn em, cảm ơn em đã thích anh.”
Sau khi hai người ra khỏi cổng trường, tuyết bên ngoài cũng lớn hơn.
Trì Noãn Noãn nắm tay Yến Bạch chạy một mạch về nhà.
Hai người chạy trong đêm tuyết, hòa vào khung cảnh tuyết rơi, trở thành bức tranh đẹp nhất trong buổi tối hôm nay.
|HOÀN CHÍNH VĂN|
——————–
Nơ: Yaaaa hoàn truyện rồiiii ((o(*>ω