Chỉ Có Thể Là Em

Chương 12: Xin Lỗi Tôi Sẽ Phải Nói Nặng Với Anh Vài Câu



Lúc này tôi mới biết vì quá gấp gáp, lẫn vui mừng nên tôi đã kéo ghế quá sát nàng.

Tôi vội đứng dậy kéo ghế cách xa nàng một khoảng, tôi nhìn nàng dường như thấy lướt qua một nụ cười mỉm, có thể là do tôi tưởng tưởng, vì rất nhanh sau đó mặt nàng lại như băng.Khi tôi yên ổn vị trí của mình định quay lại bắt chuyện với nàng thì lại nhìn thấy nàng đang chăm chú xem cuốn sách trong tay, gương mặt trái xoan trắng nõn không thèm nhấc lên hay là ra vẻ quan tâm đến bất cứ ai.Tôi nhìn nàng một lúc lâu thì như nhận ra được ánh mắt dò xét của hai cô bạn nàng.

Tôi vội vã một cách thiếu tự nhiên mà giới thiệu bản thân: “À, chào các em.

Anh tên Quân Minh, anh là… ừm… là người đang theo đuổi Dạ Ái, bạn của các em.” Hai cô bạn nhìn tôi sửng sốt, rồi lại quay sang nhìn Dạ Ái ngồi phía đối diện cũng đang sửng sốt không kém.

Nàng cũng bối rối nói mà như thanh minh cho bản thân với hai cô bạn: “Mình thật sự không biết, mình đâu có quen anh ấy…”, như nhớ ra điều gì đó nàng nhìn tôi rồi nheo mắt lại nói tiếp: “Có phải anh là giám khảo cuộc thi vẽ tranh tháng trước nhà trường của em tổ chức hay không?”Tôi không giấu nổi nụ cười tươi như bông như hoa trả lời nàng: “Đúng rồi, vậy là em vẫn còn nhớ anh.”“Nhưng chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, cũng chỉ mới nói chuyện hai câu thôi mà.

Sao anh…?” Nàng lại nhìn chằm chằm tôi như phát hiện tôi đang nói dối nàng.“Anh biết em lâu hơn vậy rồi.” Tôi thật sự đang nói dối, nếu nói với nàng rằng tôi đã thích nàng vào ngày lần đầu nghe thấy mùi hương của nàng thì nàng sẽ cho là tôi quá thô lỗ.

Tôi đành phải vắt trí óc mà nhớ lại những thông tin mà Duy Nam cung cấp cho tôi về nàng, tôi nói tiếp: “Em là Dạ Ái, học năm hai trường đại học mỹ thuật, nhà em ở quận X, em đang sống với ba mẹ, à không, chính xác thì mới cách đây nửa năm em đã chuyển ra ở trọ gần trường.

Tuy là em chỉ mới học năm hai nhưng em có những thành tích đáng nể so với nhiều bạn cùng tuổi… chính vì điều này làm anh chú đến em…” Tôi nói thêm về những thành tích nàng đạt được, nói một hơi không ngừng nghỉ mà tôi quên mất một điều rằng có thể nàng sẽ sợ vì nghĩ tôi đã theo dõi nàng từ lâu.Quả nhiên sau ba mươi giây sửng sốt, ngạc nhiên ban đầu nàng lại đỏ mặt tức giận nhưng vẫn lễ phép trong sự lạnh lùng: “Xin lỗi, tôi sẽ phải nói nặng với anh vài câu.

Sao mà anh mất lịch sự như vậy chứ? Trông anh không đến nỗi nào mà lại đi theo dõi người khác như vậy sao? Nếu anh còn đi theo tôi nữa thì tôi sẽ phải báo công an…” Tôi đã quá ngu ngốc khi tiết lộ quá nhiều về những điều tôi biết về nàng, sự thật là tôi chỉ mới gặp nàng một lần, nhưng tôi nên nói như thế nào cho nàng hiểu đây.

Nàng đang có ác cảm mãnh liệt với tôi rồi.

Lúc này tôi chỉ biết á khẩu mà thầm than rằng thiếu kinh nghiệm tình trường thật sự không có gì tốt đẹp.Nàng vừa hậm hực mím môi lại thành một đường, vừa thu dọn mấy cuốn sách lại, rõ ràng là nàng tức giận đến nỗi chỉ muốn tránh xa thật xa cái tên “tra nam” là tôi càng nhanh càng tốt.

Cũng may một trong số hai cô bạn nãy giờ vẫn quan sát cuộc trò chuyện của chúng tôi, vẫn đang nén cười, cô vươn tay ngăn hành động của nàng lại, rồi giải thích giùm tôi: “Dạ Ái, nghe mình nói này, mình biết anh Quân Minh, anh ấy là bạn thân của anh họ nhà mình…” Nói rồi cô quay sang nhìn tôi cười thân thiện, cũng có thể là cười kiểu chọc quê giới thiệu: “Em là Hoa Hạ, là em họ của anh Duy Nam, em nghe anh Duy Nam nhắc đến anh hoài, hôm nay mới có dịp gặp mặt anh trực tiếp…”Dạ Ái nghe Hoa Hạ nói thì cũng ngừng động tác, ánh mắt tức giận đã hòa hoãn hơn nhiều, nàng lên tiếng: “Nhưng sao anh ấy lại theo dõi mình chứ? Như vậy là xâm phạm đời sống của mình còn gì?”“Trước tiên thì mình xin lỗi cậu thật nhiều.

Cậu có muốn trách thì trách mình đây, người cung cấp thông tin của cậu là mình, chứ anh Quân Minh chưa hề theo dõi cậu bao giờ… Chuyện này mình kể cho cậu nghe sau được không? Mình năn nỉ đó… Đừng giận nữa mà… Anh Quân Minh rất tốt, chỉ là…” Cô bé Hoa Hạ nói được nửa chừng rồi liếc nhìn sang tôi cười mỉa mai, “chỉ là anh ấy thiếu kinh nghiệm yêu đương chút thôi.”Tôi nghe đến đây thì lập tức tai đỏ lên vì xấu hổ.

Đường đường là một kiến trúc sư tài ba, gia thế không đến nỗi tệ mà bây giờ lại bị ba cô nàng sinh viên cười vào mũi chỉ vì năm chữ “thiếu kinh nghiệm yêu đương”.

Tôi lại á khẩu lần hai, chịu bại trận sâu sắc với năm chữ ấy mà không thể phản bác gì.

Đúng lúc này vị khách hàng của tôi đến nơi, tôi phải cáo lỗi trong sự mất mặt đáng nam nhi mà chưa kịp biện luận gì cho bản thân: “Anh xin lỗi, khách hàng của anh đến rồi.

Anh đi qua bàn công việc với ông ấy, nếu các em không bận thì tối nay anh mời các em đi ăn một bữa được không?” thật ra những lời này là tôi nói với Dạ Ái là chính, tôi hi vọng nàng cho tôi một cơ hội nữa.Dạ Ái vội vàng từ chối một cách lễ phép nhưng vẫn lạnh lùng: “Tối nay em có hẹn rồi.

Hoa Hạ và Minh Ngọc chắc sẽ rảnh đi với anh.” Tôi cố giấu đi sự thất vọng trong lòng, rồi nhìn lại hai cô bạn của nàng chưa kịp đặt câu hỏi thì Hoa Hạ đã lên tiếng trước: “Bọn em cũng bận rồi, hẹn anh hôm khác đi nhé!” Cô em họ của thằng bạn thân của tôi quả nhiên rất hiểu chuyện, hôm nay tôi nợ cô bé một lời cảm ơn chân thành: “Vậy hôm khác các em rảnh thì anh sẽ mời.

Để anh thanh toán nước hôm nay cho các em.

Coi như cảm ơn Hoa Hạ đã nói đỡ giúp anh, và… cảm ơn Dạ Ái đã không chấp nhận sự “thiếu kinh nghiệm yêu đương” của anh.” Tôi tự châm chọc bản thân để khẳng định lại một lần nữa là tôi vẫn chưa có mối tình nào với nàng.

Tôi quay sang gật đầu với người khách hàng của tôi vừa ngồi xuống bàn trống gần cửa ra vào rồi nói tiếp: “Vậy anh chào các em nhé! Hi vọng sẽ sớm được mời các em ăn cơm sớm.” Nói rồi tôi quay lưng bước đi lại chiếc bàn mà vị khách hàng của tôi đang chờ..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Chỉ Có Thể Là Em

Chương 12



1.

Việc đạt giải quốc gia đã thu hút sự chú ý của nhiều công ty truyền thông với cặp đôi trai tài gái sắc này.

Trong số đó, có một công ty giải trí nổi tiếng trong nước đã ném cho họ một cành oliu.

Nhưng bọn họ đều từ chối.

Hai người bắt đầu xây dựng một kênh truyền thông, chia sẻ một số phương pháp và mẹo học Tiếng Anh.

Sau bốn năm tháng, cặp đôi vừa học giỏi vừa đẹp trai xinh gái đã có gần trăm vạn fan hâm mộ.

Số tiền kiếm được chia làm ba phần, đều đi làm từ thiện.

Một phần được trao cho các em nhỏ vùng núi không có cơ hội đến trường.

Một phần tặng cho những bệnh nhân không đủ điều kiện kinh tế để tiếp tục điều trị.

Còn một phần được sử dụng để chăm sóc sức khỏe tinh thần cho trẻ vị thành niên.

Đôi khi, xung quanh chúng ta có những người đặc biệt chói lọi và tỏa sáng.

Bất kể họ đi đến đâu, họ đều là sự tồn tại rực rỡ nhất, dường như đứng bên cạnh họ, chúng ta chỉ làm nền, ảm đạm, xám xịt.

Nhưng hãy tin tưởng, mỗi người đều sẽ đến lúc được “đơm hoa”, mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp của riêng mình.

Có lẽ theo góc nhìn của bạn, ánh sáng của bản thân bạn bị lu mờ trước người khác.

Nhưng ở đâu đó bạn không biết, cũng có rất nhiều người âm thầm yêu thương, hâm nộ bạn.

Trong trái tim họ, bạn là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên thế giới này.

Mỗi chúng ta, ai cũng có thể trở thành nhân vật chính của cuộc đời mình.

2

Đoạn phỏng vấn được đăng trên diễn đàn trường.

Câu hỏi đầu tiên: “Các bạn thích điểm gì của đối phương?”

Quý Như Thanh giơ bàn tay lên đếm: “Tiếng Anh tốt, kiến thức rộng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, xinh đẹp, tốt bụng, hào phóng, thông minh và dũng cảm…… Tóm lại điểm nào cũng tốt.”. ngôn tình ngược

Chúc Khanh Khanh: “Đẹp trai.”

Quý Như Thanh liếc Chúc Khanh Khanh lần một.

Câu hỏi thứ hai: “Hai bạn yêu nhau từ khi nào?”

Quý Như Thanh: “Lần đầu tiên khi lớn lên chúng tôi gặp nhau. Lúc đó, em ấy trốn trong biển người, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tôi đã thấy em ấy. Chỉ người tôi rất yêu mới có đãi ngộ này nha.”

Chúc Khanh Khanh: “Giống vậy. Bởi vì anh ấy đẹp trai.”

Quý Như Thanh liếc Chu Khanh Khanh lần hai.

Câu hỏi cuối cùng: “Tại sao phải mãi sau này các bạn mới tỏ tình?”

Quý Như Thanh: “Lần đầu tiên tôi thích một ai đó, tôi hơi lo lắng, sợ em ấy từ chối.”

Chúc Khanh Khanh: “Anh ấy đẹp trai quá, tôi mê mẩn.”

Quý Như Thanh quay đầu nhìn thấy Chúc Khanh Khanh đang đứng im.

Người dẫn chương trình lúng túng cười nói: “Không nghĩ tới Khanh Khanh nữ thần của chúng ta lại thẳng thắn như vậy, cũng đúng thôi, nhan sắc là thứ tuyệt vời nhất, Quý nam thần vẫn bảo thủ…”

Nhưng mà một giây sau, Quý Như Thanh nhìn chằm chằm Chúc Khanh Khanh, gằn từng chữ nói:

“Anh muốn hôn em.”

“Hả?!” Cô gái suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Chàng trai trịnh trọng gật đầu, lặp lại: “Đứng vậy, anh muốn hôn em.”

“Bây giờ ư?”

“Bây giờ.”

Người dẫn chương trình và nhân viên công tác tỏ vẻ thấu hiểu, nhanh chóng rời đi.

Sau đây là phần không thể miêu tả.

Tình yêu ngọt ngào, em càng ngọt ngào hơn.

[Hoàn]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.