Cố Hạo Trạch cứng người lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, hai mày anh nhíu chặt lại.
“Tại sao?”
Sơ Hạ cố ngăn không để nước mắt rơi.
“Không tại sao cả, có lẽ em nhận định sai tình cảm mình dành cho anh. Đây chỉ là tình thân thôi..”
Cố Hạo Trạch bình tĩnh đến mức khó tin.
“Em không yêu anh?”
Trong lòng Sơ Hạ đang kêu gào hàng ngàn câu “em yêu anh”. Nhưng lời nói ra lại không như vậy.
“Đúng vậy. Em không yêu anh.”
Cố Hạo Trạch bật cười chế giễu.
“Được, anh hiểu rồi.”
Giây phút anh quay lưng đi, nước mắt Sơ Hạ cố gắng kìm chế không nhịn được tí tách rơi xuống. Nhìn chiếc xe đã đi xa chỉ còn lại làn khói mờ ảo, Sơ Hạ ngồi sụp xuống đường khóc nức nở.
Hết rồi. Hết thật rồi..
A Trạch… tha lỗi cho em… em hết cách rồi, chỉ còn cách dối lòng thôi…
Đêm đó Cố Hạo Trạch không về nhà. Anh vùi mình trong quán bar uống rượu. Hạ Hạ của anh vậy mà không yêu anh. Tình yêu anh dành cho cô giống như trò đùa vậy sao..
Những ngày sau đó, đại học A nổi lên trận bàn tán. Học bá Âu Dương Sơ Hạ lẻ bóng trên giảng đường. Không ai nhìn thấy anh chàng ngày ngày bám dính tới cô đâu nữa. Cả Cố Thuần Nhã cũng thắc mắc, không nhịn được hỏi cô thì nhận được câu trả lời chua chát.
“Chia tay rồi. Mọi chuyện kết thúc rồi..”
“Tại sao?”
Cũng là câu hỏi như Cố Hạo Trạch đã từng hỏi, chỉ khác là lần này Sơ Hạ không trả lời mà bật khóc nức nở, Cố Thuần Nhã dỗ dành ra sao cô cũng không nói, chỉ yên lặng rơi nước mắt. Cuối cùng Cố Thuần Nhã bỏ cuộc, không hỏi nữa, chỉ ngồi đó nhìn cô dốc hết nỗi buồn.
Tối hôm đó, vì lo sợ tâm trạng Sơ Hạ không ổn định, Cố Thuần Nhã ngủ lại đây một đêm. Trước đó cô đã về Cố gia xin phép bố mẹ thì thấy Cố Hạo Trạch thất thần ngồi trên sofa. Cô cố ý nói thật to.
“Bố mẹ, hôm nay con ngủ lại nhà Hạ Hạ một đêm. Cô ấy đang thất tình, con sợ tâm trạng cô ấy không ổn định..”
Cố Nhạc và Sở Dung không hẹn mà gặp nhìn nhau rồi lại quay ra nhìn con trai. Cố Hạo Trạch vẫn bất động trên sofa làm Cố Thuần Nhã nóng máu. Trong lúc bố mẹ không để ý, cô cầm cái dép lên ném thẳng vào người em trai.
“Nói, rốt cuộc hai người có chuyện gì?”
“Chị đi mà hỏi cô ấy..”
“Chị mà hỏi được thì đã không tìm đến em. Cô ấy không nói gì cả, chỉ yên lặng khóc thôi..”
Nghe vậy trái tim Cố Hạo Trạch đau đớn, nhưng bên ngoài vẫn ngoan cố chế giễu.
“Khóc gì chứ. Cô ấy nên vui mới đúng..”
Cố Thuần Nhã tức điên rồi, cô đập Cố Hạo Trạch một trận, sau đó tới nhà Sơ Hạ. Nhìn bạn thân khóc đến sưng vù cả mắt, Cố Thuẫn Nhã đau lòng an ủi.
“Chia tay thôi mà, Hạ Hạ, mai mình đưa cậu đi chơi, mình sẽ tìm cho cậu người đàn ông khác tốt hơn..”
Sơ Hạ định gật đầu, nhưng nhớ ra gì đó, cô lại khẽ lắc đầu từ chối.
“Mai mình có việc rồi. Để hôm khác đi..”
Ngày hôm sau vừa tan học, Sơ Hạ đã thấy chiếc xe quen thuộc của Lục Tuấn Phong đợi sẵn, cô tiến lại gần, nhẹ giọng chào hỏi.
“Anh họ, anh đợi em lâu chưa.”
Lục Tuấn Phong cưng chiều xoa đầu em gái.
“Em có biết thời gian quý giá với anh thế nào không. Bao nhiêu người muốn mà không được. Em lại dám bắt anh chờ lâu như vậy.”
Sơ Hạ cười cười nhìn anh, nhà họ Lục rất cưng chiều cô, họ đều coi cô như em gái mà đối đãi cẩn thận.
Nhưng lúc này ánh mắt cô lại hướng đến phía đối diện, nơi mà Cố Hạo Trạch đứng nắm chặt tay lại. Anh tiến tới nhìn hai người trước mặt, khó khăn lên tiếng.
“Hạ Hạ, đây là lí do em chia tay anh?”
Sơ Hạ ôm lấy cánh tay Lục Tuấn Phong, nhẹ nhàng gật đầu. Cố Hạo Trạch bật cười, anh lo lắng cho cô mới tới đây tìm cô, nhưng không ngờ cô đã có người mới. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, Cố Hạo Trạch cố rặn ra một nụ cười.
“Chúc hai người hạnh phúc..”