“Hạ Hạ, làm bạn gái của em đi…”
Giữa sân trường, Cố Hạo Trạch không để ý tới thân phận thiếu gia của mình mà quỳ xuống tỏ tình với người con gái cậu yêu. Âu Dương Sơ Hạ khó xử nhìn cô bạn thân của mình, sau đó nhẹ nhàng từ chối.
“A Trạch, không được vô lễ, phải gọi là chị Hạ Hạ..”
Cố Thuần Nhã đứng bên cạnh không nhịn được cười, giơ một dấu like lên gửi tặng em trai yêu quý.
“A Trạch, có chí khí. Nhưng rất tiếc, người ta chỉ coi em là em trai thôi.”
Mọi người xung quanh xì xào bàn tán, nhưng không ai dám ý kiến gì. Vì họ đều biết Cố gia và Âu Dương gia không dễ chọc vào.
Cố Hạo Trạch không phục, bàn tay anh nắm chặt, môi mím lại thành một đường thẳng.
“Âu Dương Sơ Hạ, em sẽ không bỏ cuộc đâu..”
Nhưng bóng lưng yêu kiều ấy chỉ để lại một câu nói, cũng không buồn quay lưng lại..
“Em vẫn còn nhỏ lắm, chưa thích hợp để nói chuyện yêu đương đâu, em trai ạ.”
“Nhưng em không coi chị là chị gái..”
Câu nói này Cố Hạo Trạch âm thầm nói trong lòng.
Âu Dương Sơ Hạ từ nhỏ đã chơi thân với Cố Thuần Nhã, có thể nói hai người họ là bạn thân từ trong trứng. Cô thường xuyên là khách quen của Cố gia, đến nỗi Cố lão gia còn cho người chuẩn bị một căn phòng riêng cho cô tại Cố trạch. Cũng vì vậy mà từ khi Cố Hạo Trạch ra đời, anh đã quen biết Âu Dương Sơ Hạ, rồi phải lòng cô lúc nào không hay.
Mặc dù chỉ ít hơn cô hai tuổi, nhưng sinh sau thì vẫn là em. Cố Hạo Trạch ngậm đắng nuốt cay gọi “chị” trước mặt mọi người, nhưng trong lòng anh, Âu Dương Sơ Hạ luôn là cô gái nhỏ cần sự che chở.
Ngày bé, khi cô ngã, anh xuất hiện đỡ cô dậy. Khi cô đói, anh lấy kẹo cho cô ăn. Khi cô bị đám trẻ khác bắt nạt, anh cũng không ngần ngại xông tới bảo vệ cô. Đến giờ, khi vừa bước chân vào lớp 10, anh không cần đến mặt mũi mà quỳ xuống tỏ tình với người anh yêu, nhưng cô lại phũ phàng từ chối. Nhưng Cố Hạo Trạch không vì thế mà bỏ cuộc, anh lại càng quyết tâm cưa đổ “chị” của mình.
Sau màn tỏ tình thất bại, Cố Hạo Trạch bị “mời” lên phòng hiệu trưởng uống trà. Thầy hiệu trưởng nhìn camera, rồi lại nhìn cậu thanh niên ngồi trên ghế, không vui đập bàn.
“Cố Hạo Trạch, em vừa vào lớp 10, đã muốn làm loạn phải không? Muốn chứng tỏ cái gì, em xem em mới bao nhiêu tuổi, người ta còn hơn em tận hai tuổi đó. Trường học không phải cái chợ để em muốn làm gì thì làm. Em tưởng trường này do bố em xây hả..”
Cố Hạo Trạch ngoan ngoãn nghe thầy hiệu trưởng nói hết câu, sau đó chậm rãi cầm ly trà đưa lên miệng, nhẹ nhàng nhả ra một câu.
“Đúng là trường này do bố em xây mà..”1
Bên ngoài, Cố Thuần Nhã và Âu Dương Sơ Hạ lo lắng, không biết tình hình bên trong thế nào rồi.
“Cái thằng nhóc này, chỉ gây chuyện là giỏi. Hết chỗ tỏ tình hay sao mà lại tỏ tình giữa sân trường chứ.”
Âu Dương Sơ Hạ bồn chồn nhìn vào cánh cửa phòng hiệu trưởng đang được đóng chặt, nhíu mày.
“A Trạch đang tuổi nổi loạn, nó chỉ muốn tìm cảm giác mới lạ thôi.”
Cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, nhân vật chính từ từ bước tới, nhìn hai người con gái đang lo lắng bên ngoài, bật cười.
“Hai người sao vậy? Em vẫn bình an vô sự mà..”
Cố Thuần Nhã còn muốn nói gì đó, liền bị Âu Dương Sơ Hạ cướp lời.
“Không sao là tốt. Từ giờ đừng bày trò nghịch ngợm như vậy nữa.”
Cố Hạo Trạch cười híp mắt, cô ấy quan tâm mình, cô ấy đang quan tâm mình kìa. Anh đưa tay lên trán làm điệu bộ chào kiểu quân đội..
“Tuân lệnh, chị bé nói gì em cũng nghe..”