Chệch Quỹ Đạo

Chương 41



Đúng rồi, Giang Hiểu Viện càng chẳng chút chướng ngại tâm lý còn thả cho Chương Điềm một câu ba hoa phách lối vô cùng, cô nói, “Sau này ai mà ức hiếp nhà em, cứ gọi điện thoại cho chị, chị đánh cho chết bỏ.”

Vừa nói, chân cô nổi gió, đến đi vội vã, quả thật chính là kiểu cổ nhân miêu tả kiếm khách trên phố đông, “Chuyện xong phất tay áo, ẩn tàng công lẫn danh”.

Chương Điềm trợn mắt hốc mồm đưa mắt tiễn bóng dáng của cô, đợi khi người đã mất dạng, cô bé mới gian nan nhớ ra_______ Đợi đã, cái gì gọi là “gọi điện thoại cho chị”? Cái tên lừa bịp kia căn bản chưa từng để lại số điện thoại mà!

Giang Hiểu Viện càng chạy càng nhanh, trong lòng vừa khoái chí lại vừa nghĩ mà sợ_____ Từ sau mười tuổi cô chẳng còn đánh đánh nhau với người ta nữa, ngay cả lớn tiếng cãi vả cũng rất ít, dù là nổi giận, cũng phải tỉnh bơ mà chiếm hết ưu thế, ngay cả nắp chai nước cô cũng không chịu tự mình vặn mở, làm sao có thể ngoài đường ngoài phố động thủ với người ta kia chứ?

Giang Hiểu Viện không ngờ rằng, bản thân mình cũng có một ngày có ơn trả ơn, có thù báo thù như thế.

… Đương nhiên, cô cũng không ngờ được, có một ngày mình lại xách cái thùng dụng cụ gần 20 ký của Thầy Tưởng đi nhanh như gió, chạy trốn khắp phố thế này.

Giang Hiểu Viện một hơi phóng ra khỏi hẻm nhỏ, thời gian không đứng im chẳng bao giờ ngừng thúc giục cô, cây xanh rợp bóng trên mặt đất xào xạt.

Mùa hè sắp đến rồi, cô lại phải đội cái nắng chang chang theo Thầy Tưởng chạy ngược chạy xuôi, còn có, nghe nói mùa thu sẽ bắt đầu một vòng báo danh sát hạch thợ trang điểm cao cấp mới, cô rất muôn báo danh thử xem sao, năm thứ hai trực tiếp nhảy qua sơ và trung cấp để thi cao cấp, dù sao thì cô cũng đã giúp phụ đạo lớp cao cấp cả hơn một năm trời, nhưng tư cách sát hạch thì vẫn phải nhờ Thầy Tưởng giúp cô làm cái xác nhận học viên đang học tại trường…

Tưởng Thái hậu ngược lại không đến nỗi không giúp, nhưng mà khẳng định là miệng mồm chẳng dễ nghe gì.

Giang Hiểu Viện vừa chạy vừa bấm tay tính thử những việc mình phải làm_____ nhiều thế kia à.

Điều này khiến cô tuy rằng một thân một mình, nhưng chẳng hề cô độc chút nào, mà đã sắp bị chính mình phiền chết rồi.

Đến lúc nào thì cô mới có thể công thành danh toại? Đến lúc nào thì cô mới có thể dễ dàng có chỗ đứng trong thành phố này?

Ba năm? Năm năm?

Người bà đã qua đời nhiều năm trong một thời không khác, bà còn có thể đợi đến ngày đó nữa hay sao?

Giang Hiểu Viện nhảy lên một toa tàu điện ngầm, giữa đường thì nhận được triệu lệnh của Tưởng Bác, “Đang làm gì đó? Đến phòng làm việc của tôi một chuyến, chấm bài thi lý thuyết của đám học viên cho tôi.”

Tưởng Bác nói chuyện hiếm khi cứng nhắc thế này, anh ta thích ồn ào trước mặt người khác, gọi điện thoại thì không kêu gào, nhưng lại thích ung dung thong thả kéo cái giọng Thái hậu uể oải lười biếng kia ra, khiến người ta vừa nghe đã muốn biến tay mình thành móng nhọn, cào cho anh ta nở hoa đầy mặt.

Giang Hiểu Viện nhủ bụng, “Tên này lại vừa ăn thuốc súng rồi sao?”

Cô bụng thì chửi mát nhưng chân thì hỏa tốc chạy về văn phòng của Thái hậu mà năm ấy chẳng ở được hai ngày kia, vừa đẩy cửa ra, trước là ngây người____ Hôm nay Thái hậu nương nương đội mũ.

Kính yêu mũ nón là Trần Phương Châu, bởi vì có thể khiến anh ta trông cao được thêm vài centimet, Tưởng Bác thì lại thích bỏ chút công sức lên đầu tóc của mình, mỗi ngày đổ nửa cân keo vuốt tóc, chưa từng đội thứ gì dư thừa lên đầu.

Giang Hiểu Viện kinh ngạc hỏi, “Trời nóng bức mà thầy đội mũ, có bị bệnh không?”

Tưởng Bác chẳng nói chẳng rằng, ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt cực độ phiền muộn, tựa như bị vành nón đè lên tạo thành một mảng bóng mờ lớn.

Anh ta không đấu khẩu với cô, chỉ đơn giản nhấc cằm lên, chỉ một tá bài thi lớp lý thuyết, nói, “Đáp án chuẩn ở bên kia, có vấn đề gì thì qua đây hỏi.”

Nói xong, Tưởng Thái hậu hờ hững dời ánh nhìn, không thèm để ý Giang Hiểu Viện nữa, mắt chẳng hề chớp, nhìn chằm chặp màn hình điện thoại.

Thần sắc của anh ta thâm trầm đông cứng, bộ dạng ngồi thẳng người trước máy tinh giống như sắp sửa đi đánh bom Nhà Trắng.

Giang Hiểu Viện cho rằng đã xảy ra chuyện gì lớn, trong đầu chớp nhoáng lóe qua một loạt những khả năng không đáng tin cậy____

Nước mình sắp khai chiến với Nhật Bản?

Nhà nước sắp cấm chỉ stylist tạo hình, các loại ngành nghề tà ma ngoại đạo?

Hay là sản phẩm trang điểm cuối cùng cũng được đánh thuế nhập khẩu 0%?

Giang Hiểu Viện không dám lắm mồm nữa, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu liếc nhìn…

Kết quả phát hiện Tưởng Bác đang nghiêm túc chơi game đánh bài.

Giang Hiểu Viện, “…”

Tưởng Bác phát hiện cô đang thò đầu ra nhìn, bất mãn mà rằng, “Nhìn cái gì mà nhìn, đi làm việc đi!”

Giang Hiểu Viện liếc muốn lồi cả mắt, lại càng lĩnh hội được tầm quan trọng của việc trở thành một nhà tư bản, cô vừa xoay bút, vừa suy nghĩ hão huyền, “Đợi khi mình phát đạt, mình sẽ thuê mười tám anh chàng siêu cấp đẹp trai mày kiếm mắt sáng làm trợ lý cho mình, làm việc cho mình, mát xa, lau giày, mở tắt điện thoại, mình cứ ngồi trên sofa chơi đánh bài, còn phải mở nhạc…”

Tiếng nói của cô chợt dừng lại, chiếc mũi đã ngửi quen đủ loại mùi hương bỗng dưng bắt được một thoáng mùi hương không hài hòa.

Mùi thuốc?

Giang Hiểu Viện cong lưng, cẩn thận nhìn từ dưới lên trên, kết quả trên mép mũ của Tưởng Bác phát hiện ra dấu vết của một mảnh băng gạc.

“Em nói,” Giang Hiểu Viện hỏi, “Đầu thầy bị sao vậy?”

Tưởng Thái hậu bịt tai không nghe, mí mắt cũng chẳng thèm nhướng một cái.

Giang Hiểu Viện, “Ngày hè không thể bịt kín như thế này, làm không khéo sẽ bị nhiễm đấy.”

Tưởng Bác vẫn không chịu lên tiếng, thế là Giang Hiểu Viện dĩ hạ phạm thượng đưa một tay ra, trực tiếp bỏ cái mũ của anh ta xuống. Linh hồn từ phần cổ trở lên của người đàn ông, có hơn phân nửa đều thể hiện trên đầu tóc, đám lông đầu thời thượng của Tưởng Thái hậu đều đã bị chiếc mũ đè bẹp xuống, cả con người giống như một cây cà chua bị sương giá đánh, trông vừa mệt mỏi lại ủ rũ, trên thái dương còn bọc một mảnh vải xô trắng ảm đạm.

“Trời đất ơi, thầy bị cái gì thế này?” Giang Hiểu Viện nhỏ tiếng hỏi.

Đây chắc chắn không phải chuyện gì ngoài ý muốn, hành động của Tưởng Bác liễu yếu trước gió, đi đường chậm đến gần chết, còn đong đưa tạo dáng, rất sợ đạp chết một con ruồi, ngoại trừ tai nạn xe cô, anh ta chẳng mấy khả năng đụng cho mình thành sưng vêu được______ Đương nhiên, nếu như thật sự có tai nạn xe cộ, cũng không thể nào chỉ có một chỗ bị thương.

Giang Hiểu Viện, “Ai làm vậy? Du côn à? Hay là cướp? Báo cảnh sát chưa?”

Tưởng Bác, “Không sao, đi làm việc của cô đi.”

Giang Hiểu Viện nhíu mày lại, cảm nhận được anh ta đang kháng cự, rốt cục vẫn là im lặng ngồi về chỗ, không tiếp tục truy vấn nữa.

Cô lờ mờ cảm giác được có chuyện gì đó sắp xảy ra, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng di chuyển bút “sột soạt” của cô và tiếng ấn chuột đì đì đùng đùng của Tưởng Bác.

Giang Hiểu Viện dùng hơn hai tiếng đồng hồ, chấm xong hết tất thảy bài thi lý thuyết, vươn người lười biếng, lại phát hiện ra Tưởng Bác đang nhìn cô.

Tưởng Thái hậu, “Đáp án có vấn đề gì không?”

Giang Hiểu Viện, “Có một đáp án điền vào chỗ trống bị viết sai, em sửa lại rồi.”

Tưởng Bác, “Sao không hỏi tôi?”

Giang Hiểu Viện, “Giáo cụ của thầy đều do em làm, chút chéo bài thi lý thuyết này còn cần phải hỏi thầy nữa sao?”

Tưởng Bác nghe xong, trở tay đội nón lên đầu mình lại, hai tay đan nhau đệm dưới cằm, đệm một hồi, anh ta chợt nói, “Vậy lý thuyết lớp trang điểm cao cấp chắc chắn cô sẽ thi đậu, theo tôi làm phụ tá chạy việc lâu như vậy, thực hành cũng không phải vấn đề gì to tát, đúng rồi, có biết phác họa không?”

Giang Hiểu Viện vội vàng gật đầu______ cái này thì quá biết luôn.

Tưởng Bác, “Vậy lát tôi tìm người trong trường nói một tiếng, nửa năm sau giúp cô báo danh cho đợt sát hạch cao cấp năm sau, tôi cảm thấy chắc là cô cũng tương đối rồi, không đến nỗi là thi không đậu đâu.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô vừa hơi buồn ngủ đã có người đưa cho cái gối, trong bụng mới nghĩ đến chuyện này, còn đang không biết nên mở lời thế nào, Tưởng Thái hậu đã chủ động giải quyết thay cô!

Giang Hiểu Viện có chút mơ hồ, cô xui xẻo quen rồi, cứ cảm thấy chẳng thể có chuyện tốt đến thế rơi xuống đầu cô được, chẳng có cảm giác chân thực gì cả.

Tưởng Thái hậu nhìn cô hơi có vẻ thắc mắc, “Sao nào, không được à? Không thi nổi à?”

Giang Hiểu Viện, “Không không… không phải, cứ cảm thấy thầy… thầy cái kia….”

Tưởng Bác, “Tôi cái gì?”

Giang Hiểu Viện, “… Thầy chồn chúc tết gà…”

Cô vừa bật thốt câu này thì đã hối hận, đang chuẩn bị chịu một tràn chửi mắng gió táp mưa gào, ai ngờ Tưởng Bác chỉ nhíu mày một cái.

Giang Hiểu Viện vội vàng xin lỗi, tỏ ý mình không phải là muốn cự lộn, “Thầy Tưởng, em sai rồi.”

Tưởng Bác cười khổ một cái, “Cũng không phải vậy… Cô thi đậu sát hạch rồi thì không cần đi làm người hầu cho người ta nữa, một người bạn của tôi có mở một phòng làm việc thiết kế tạo hình, tôi có thể đề cử cô qua bên đó, mới bắt đầu thì kiếm có thể sẽ không quá nhiều, không hơn kém lương trợ giảng hiện tại là bao, nhưng nếu cô vẫn có thể siêng năng như bây giờ, dăm ba năm làm thuần thục rồi thì đãi ngộ chắc chắn sẽ không kém đâu.”

Giang Hiểu Viện sửng sốt, “Thầy không cần em nữa à?”

Tưởng Thái hậu nghe xong, cả nửa ngày chẳng hó hé, sau đó anh ta đột nhiên lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp thuốc lá, chẳng nói tiếng nào, đốt thuốc_____ Bình thường anh ta không bao giờ đụng vào thuốc lá, một là sẽ bị vàng ngón tay, không thẩm mỹ, hai là hút nhiều thì trên người sẽ ám mùi thuốc lá, gặp phải nữ khách hàng nào ghét mùi thuốc thì sẽ khiến người ta phản cảm.

Giang Hiểu Viện, “Thầy Tưởng của em lại có chỗ nào không khỏe à?”

Tưởng Bác, “Mấy thứ trong trường cô cũng học kha khá rồi, có đi theo tôi làm trợ giảng nữa thì cũng chẳng ích gì, hơn nữa, mấy thứ học trong trường và trong thực tế từ đầu đến cuối không hề giống nhau…”

Giang Hiểu Viện, “Em theo thầy đi nhận việc ngoài không phải là đang thực tập sao?”

Tưởng Bác lại thở dài, “Làm trợ thủ và một mình phụ trách một phía không giống nhau.”

Giang Hiểu Viện quả thực là còn oan hơn cả Thị Kính, “Sờ thử lương tâm của người đi Lão Phật Gia à, lần nào người làm không nổi cũng đều vứt cho tôi một tấm mẫu rồi bảo tôi nhìn theo mà làm đó, người mà chịu để tôi theo đuôi người làm trợ thủ thì tốt rồi đấy!”

Tưởng Bác, “…”

Anh ta tự kiểm điểm một chút, “Cũng phải, nửa năm nay tôi sai cô nhiều đến mức độc ác cùng cực luôn rồi.”

Lương tâm hiếm thấy của Lão Phật Gia phát hiện không thể an ủi Giang Hiểu Viện, cô không tự chủ được mà đổi trọng tâm, càng lúc càng nóng ruột.

Tưởng Bác phun mây nhả khói hút hết nửa điếu thuốc, động tác cực kỳ lóng ngóng, phun tới khắp nơi đều là lửa bén khói hun, thế nên còn thừa nửa điếu anh ta liền dụi tắt trong gạt tàn, đoạn hơi đẩy nón của mình một chút, “Không phải vấn đề từ cô, mà là tôi, tôi cảm thấy có hơi vô nghĩa, có thể sẽ không làm nữa.”

Mắt của Giang Hiểu Viện sáng lên, “Từ chức tự mình đi mở phòng làm việc à?”

Có rất nhiều stylist sau khi có nhiều khách hàng cố định, mạng giao thiệp tích góp được đến mức độ nào đó, đều sẽ đi mở phòng làm việc tạo hình của chính mình, trong mắt Giang Hiểu Viện, Thầy Tưởng từ khuya đã có cái tư chất này rồi. Hai tay cô đặt trên bàn làm việc của Tưởng Bác, nhanh chóng tính toán tình hình tài chính của mình, “Bây giờ hẳn là em đã thuê nổi phòng rồi, em đi theo thầy!”

Tưởng Bác mỏi mệt nhìn cô một cái, “… Từ chức tìm một công việc khác.”

Giang Hiểu Viện có chút mơ hồ, đương tính mở miệng, thì Tưởng Bác lại hơi cáu gắt cắt ngang cô, “Đừng có hỏi nữa, tôi nói là tôi không muốn làm cái nghề này nữa, rút lui, rửa tay chậu vàng, hiểu chưa hả?”

Giang Hiểu Viện, “… Vậy thầy tính đi làm cái gì?”

“Không biết.” Tưởng Bác chậm rãi thở ra một hơi, “Công ty? Đơn vị xí nghiệp? Tìm đại một nơi thôi, làm trong hành chính_____ Tôi vốn học quản lý doanh nghiệp ra mà, lái xe cũng được.”

Giang Hiểu Viện hít vào một hơi, “Thầy không sao đó chứ?”

Tưởng Bác mặt không biểu cảm nhún nhún vai, trên mặt treo chút tự giễu lạnh lùng, anh ta nâng tay, tháo chiếc đồng hồ hiệu thật giả chả biết trên cổ tay mình xuống, chẳng chút để ý, ném lên trên bàn, “Cô chấm xong, nhập sổ hết tất thảy điểm thi rồi thì đăng lên trang web trường, bài thi thì giao cho bên giáo vụ lập hồ sơ______ Làm xong thì tan ca đi, không việc gì nữa, tôi đi trước đây.”

“Đợi đã,” Giang Hiểu Viện một phắt nắm khung cửa lại, “Thầy nhận đại một buổi catwalk thì phí lên sân khấu cũng đã trên vạn rồi, cho dù không mở phòng làm việc thì cũng một đống khách hàng cố định_____ Không phải tuần trước thầy còn nói là phải qua Mỹ học chuyên tu hiệu ứng đặc biệt trong điện ảnh, nói là chuẩn bị chính thức tiến quân vào giới điện ảnh truyền hình hay sao? Vừa phỏng vấn vừa lót đường, chuẩn bị lâu như vậy mà… Giờ thấy nói với em là thầy muốn tìm một nơi làm việc hành chính, thầy bị bệnh hả!”

Tưởng Bác một tay đẩy đầu cô ra, sải bước lớn đi ra ngoài, “Liên quan gì đến cô? Lo cho tốt chuyện của mình đi!”

Đột nhiên một câu nói xộc lên họng Giang Hiểu Viện, cô nói với tấm lưng của Tưởng Bác, “Sau này có còn ai biết thầy là Tưởng Sam nữa không, thầy cứ đợi từ Tiểu Tưởng biến thành một Lão Tưởng đầu hói bụng bia sao? Thầy xem, cái đống đồ đầu thừa đuôi thẹo của thầy cũng chẳng cần phải thật giả trộn lẫn mà đeo nữa, dù sao cũng chẳng ai quan tâm đâu!”

Bước chân của Tưởng Bác chợt khựng lại, thân hình của anh ta cao gầy, đôi vai gầy gò, cặp giò dài bên trong chiếc quần bó cũng rất mảnh khảnh, trời sinh có loại hơi thở nghệ thuật vượt qua giới tính… chỉ có lúc lên tiếng nói chuyện thì mới lộ vẻ ẻo lả. Bình thường khi đi trên phố, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại rất cao, đúng là siêu phàm thoát tục.

Giang Hiểu Viện, “Rốt cục thì thầy vì cái gì hả!”

Tưởng Bác cuối cùng vẫn không lên tiếng, vẫn sải bước bỏ đi.

Một học viên vừa khéo đi qua cửa văn phòng, bị giọng hét của Giang Hiểu Viện dọa tới chẳng dám bước vào, nơm nớp lo sợ đưa mắt tiễn bóng dáng Thầy Tưởng đi xa, rồi mới ló đầu vào nhìn Giang Hiểu Viện một cái, “Có chuyển phát nhanh của Thầy Tưởng, em cầm vào dùm thấy ấy…”

Giang Hiểu Viện miễn cưỡng lắng dịu tâm tình, sắc mặt khó coi nói câu cám ơn rồi nhận lấy.

Giang Hiểu Viện phát hiện hóa ra đây là một bưu phẩm gửi từ nước ngoài, người gửi vô cùng chu đáo, sợ nhân viên chuyển hàng không tìm được địa chỉ, đặc biệt điền thêm một dòng địa chỉ bằng tiếng Trung ở dòng người nhận. Giang Hiểu Viện do dự một hồi, đoạn khóa kỹ cửa phòng làm việc, đuổi theo ra ngoài.

Tưởng Bác đi không nhanh, Giang Hiểu Viện đuổi kịp anh ta ở cách cổng trường không xa.

Giang Hiểu Viện, “Này, thư của thầy.”

Tưởng Bác không lên tiếng, nhận lấy, đứng trên đường, mở bưu phẩm trước mặt Giang Hiểu Viện. Chỉ thấy bên trong có một phong thư nhỏ, bên trên viết “Thư mời”, phong bì hoa hòe hoa sói, nhìn kỹ, là kiểu trang điểm đặc hiệu của điện ảnh, còn kèm thêm một bức thư viết bằng tay. Giang Hiểu Viện nhanh chóng liếc nhìn, thấy hàng cuối viết một dòng “Chân thành chờ mong bạn đến.”

Trái tim của cô chợt đập rộn, kềm không được bật thốt lên, “Cái này… Không phải là thư mời của lớp chuyên tu đặc hiệu kia đấy chứ?”

Tưởng Bác khá bất ngờ nhìn cô một cái, “Tiếng Anh của cô không tệ nhỉ?”

Giang Hiểu Viện cực không biết xấu hổ, nói, “… Tôi là người thi được trang nguyên ở huyện tôi đấy.”

Tưởng Bác vặn tấm thư mời kia, không mở ra mà cũng không vứt đi, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì. Không biết tại sao, từ gương mặt của anh ta, Giang Hiểu Viện nhìn ra được một chút đau đớn.

“Thầy Tưởng,” Giang Hiểu Viện thấp giọng nói, “Em cũng không biết thầy có nguyên do gì, dù sao thì thầy cũng không nói cho em biết… Nhưng mà thầy có thể giỏi giang thế này, chắc chắc là vô cùng vô cùng khó khăn, giống em, thi sát hạch thôi mà cũng phải căng da đầu chuẩn bị lâu như thế, thầy không thể cân nhắc thêm nữa hay sao?”

Tưởng Bác nhìn cô một cái.

Từ sau khi Giang Hiểu Viện bộc lộ bản tính trước mặt Tưởng Bác, thì đã rất hiếm khi nói chuyện nhỏ nhẹ thế này.

“Xin thầy đấy,” Giang Hiểu Viện nói, “Suy nghĩ thêm nữa đi, nếu không những nỗ lực trước kia, những khổ cực từ sáng đến tối bôn ba khắp chốn của thầy, đều đổ sông đổ bể hết cả sao? Con người làm sao mà không biết quý trọng tâm huyết của mình như thế, hả?”

Nói mải nói miết, bản thân cô cũng cảm thấy nhói lòng, người khác chỉ nhìn thấy một người liệu có công thành danh toại hay không, liệu có có tiền có quyền hay không, ngoại trừ bản thân, ai có thể biết được bên trong cất giấu mấy ống tâm huyết cơ chứ?

Nếu như bản thân cũng không quý trọng, vậy thì thật quá đáng thương rồi.

Tưởng Bác nhìn xoáy vào cô, có lẽ cuối cùng cũng chịu thua trước tờ thư mời quý báu kia, qua một hồi, rốt cục anh ta cũng gật đầu, “… Để tôi suy nghĩ thêm.”

Nói xong, anh ta vẫy tay từ biệt Giang Hiểu Viện, gọi một chiếc taxi, đi mất.

Giang Hiểu Viện tâm sự nặng nề đứng tại chỗ một hồi, sau đó xoay người qua đường, chuẩn bị trở về học viện, tiếp tục công việc ghi chép điểm thi của cô. Con đường trước cổng trường không rộng lắm, không có đèn giao thông, chỉ có một lối bộ hành nho nhỏ, cô vừa bước chân xuống lối bộ hành, nơi không xa chợt “brừm” một tiếng, giống như là âm thanh ra sức gia tốc của xe hơi.

Giang Hiểu Viện còn chưa phản ứng kịp, thì đã có người từ sau lưng túm lấy giữa lưng cô, nhấc cô về sau một chút, một chiếc xe sơn màu hồng phấn lao nhanh xoẹt qua chỗ ban nãy cô đứng.

Đối phương đại khái không dự tính đụng chết cô, nhưng chắc chắn có ác ý muốn dọa cho cô chết khiếp.

Lông măng của Giang Hiểu Viện lúc này mới hậu tri hậu giác dựng đứng lên, vừa quay đầu, phát hiện người nhặt cô về chính là Kỳ Liên.

Kỳ Liên đưa mắt nhìn chiếc xe màu hồng tung bụi chạy đi, bỏ Giang Hiểu Viện ra, mặt không cảm xúc gỡ kính xuống, lau lau, “Tôi gọi em cả mấy tiếng, em không nghe thấy______ Ban nãy là ai vậy? Em có biết không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.