Ninh Thư mở hạc giấy ra, trong lòng tự hỏi không biết anh sẽ tặng món quà gì cho mình, trang sức, quần áo, giày dép, áo ngực, socola, hoa tươi đều có cả, thậm chí đến cả cái không nên xuất hiện là bao cao su cũng đã có mặt. Cô hoàn toàn không đoán được anh còn có thể tặng gì cho cô, hơn nữa còn thần thần bí bí, làm món quà cuối cùng. Ninh Thư cẩn thận mở ra, chỉ thấy trên giấy ghi tám chữ: Người đàn ông đang ở trước mặt em.
Món quà cuối cùng, chính là bản thân anh.
Ninh Thư nhất thời chưa phản ứng kịp, vận may của cô tốt vậy sao, một phần chín mươi chín cũng có thể gắp trúng.
Người đàn ông tiến lên phía trước nửa bước, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Em hai mươi ba tuổi, anh tặng bản thân mình cho em.”
“Từ nay về sau, anh là của em, nhà anh cũng là nhà em, tiền của anh cũng là tiền của em, cơ thể anh tùy em hưởng thụ.”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn ‘món quà’ cao một mét chín mươi trước mặt đang nghiêm túc trêu đùa mình, không biết nên cảm thấy bản thân may mắn hay không nữa đây. Cô đi xung quanh người anh, như đang đánh giá một món đồ.
Nghiêm Kiều cảm thấy buồn cười, lại trêu chọc cô: “Có cần anh cởi quần áo ra cho em ngắm không?”
Ninh Thư: “Kiều muội, đừng có hở cái là đòi lột đồ, tự trọng chút đi.”
Cô vươn tay chọc vào cánh tay, eo, đầu, chân và mông anh, rồi hỏi lại: “Tất cả những thứ này đều là của em sao?”
Nghiêm Kiều gật đầu, cong môi cười: “Đương nhiên, trừ ‘Bảo bối lớn’ ra thì tất cả đều là của em.”
Mặc dù không có ý muốn lấy ‘Bảo bối lớn’ của anh, nhưng cô vẫn tò mò hỏi: “Tại sao lại không cho em bảo bối lớn?”
“Bởi vì vốn dĩ nó đã là của em rồi, nên không cần tặng.” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, khàn khàn: “Nếu như em không biết cách sử dụng, anh có thể giải thích cho em nghe.”
“Bảo bối lớn này rất thần kỳ, nó có thể biến hóa thành hai hình dạng, đôi khi mềm, đôi khi lại cứng, phần lớn thời gian là mềm, nhưng cứ hễ nhìn thấy em là lại dễ dàng biến thành cứng.”
Quả thật là Ninh Thư không còn từ gì để nói với anh, chỉ đành đỏ mặt mắng mỏ: “Anh đừng có nói nữa.”
Nghiêm Kiều lập tức im lặng.
Ninh Thư lại nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Có thể khắc tên lên người anh không, chỉ ba chữ thôi: Của Ninh Ninh.
Nghiêm Kiều: “Có thể, để anh bảo La Minh thiết kế, em muốn xăm chỗ nào cũng được, hai chúng ta cùng xăm.”
“Xăm hình?” Ninh Thư lắc lắc đầu: “Xăm hình không được, giáo viên không thể xăm hình.”
Cũng giống như hình xăm trên người anh vậy, mùa đông thì không sao, dưới mấy lớp quần áo nó trở nên vô hình, nhưng khi mùa hè tới sẽ rất phiền phức.
Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Thực ra nếu xăm ở chỗ kín đáo, hình nhỏ một chút thì không thành vấn đề.”
Ninh Thư nhìn theo ánh mắt Nghiêm Kiều: “Tại sao anh cứ chú ý tới ngực của em thế?” Xem ý tứ của anh, thì có lẽ anh đang muốn xăm tên mình lên ngực cô.
Nghiêm Kiều không để ý tới lời nói của Ninh Thư: “Em nói sai rồi Ninh Ninh.”
Anh hơi dừng lại rồi tiếp tục nói nốt: “Đó không phải là ngực của em, mà là của anh.”
Ninh Thư đỏ mặt: “Anh tặng bản thân anh cho em, chứ không phải em tặng em cho anh, ngực em là của em, liên quan gì tới anh?”
Yết hầu Nghiêm Kiều khẽ cuộn: “Anh nhìn thấy cả rồi, thì nó là của anh.”
Ninh Thư không thèm để ý đến anh nữa, vì dù sao thì cô cũng không nói lại được với anh, anh chính là bậc thầy nhồi nhét logic.
Ngoại trừ chiếc máy gắp thú bông ra, tất cả những món quà khác Nghiêm Kiều đều giúp Ninh Thư chuyển về phòng cô.
Ninh Thư đứng bên cạnh cửa, trong lòng cảm động: “Cảm ơn anh đã tổ chức sinh nhật cho em, em rất vui.”
“Bây giờ em phải đi ngủ, anh có thể ra ngoài được không?”
Nghiêm Kiều đứng bên trong cửa, đúng lý hợp tình ăn vạ: “Anh đã là của em rồi, cũng giống những món quà khác trong phòng em, tại sao chúng được ở lại còn anh thì bị đuổi đi?”
Anh dùng ánh mắt buồn bã trêu chọc cô: “Có phải em kỳ thị anh, cảm thấy anh không bằng những món quà khác không?”
Ninh Thư bật cười, nhón chân lên định hôn anh một cái để anh chịu ra ngoài. Nhưng anh quá cao, cho dù cô đã kiễng chân lên cũng không thể chạm đến môi anh. Ninh Thư nhún chân, chu môi lên vẫn không được, đành phải ôm lấy cổ anh, ghì anh xuống, kết quả là vẫn không hôn được.
Cô có chút bực bội, vẫn chu môi lên, âm thanh mềm mại: “Anh đã biết là em muốn hôn anh, vậy mà không nỡ cúi xuống một chút sao?”
Vừa dứt lời cô đã bị người đàn ông nhấc bổng đặt lên giường. Như vậy cô đã cao bằng anh, cô được dỗ dành, vô cùng mãn nguyện hôn lên môi anh.
Cô hôn xong, thấy anh không lên tiếng, mới hỏi: “Sao anh không nói gì thế?”
Anh vừa lên tiếng, âm thanh đã khàn đến mức hơi khó nghe: “Nói cái gì?”
Ninh Thư ôm cổ Nghiêm Kiều, đu lên người anh: “Chẳng phải anh giỏi nhất là nói mấy lời yêu đương không biết xấu hổ đó à, sao đột nhiên lại không lên tiếng?”
Nghiêm Kiều cúi đầu hôn cô gái trước mặt: “Từ đầu tới cuối anh chỉ muốn nói duy nhất ba chữ.”
Bị đôi mắt đẹp trìu mến nhìn chằm chằm, nhịp tim Ninh Thư bắt đầu tăng nhanh, cô đỏ mặt cúi đầu, rồi lại không kìm được ngẩng lên nhìn anh.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nói với cô ba từ: “Anh yêu em.”
Nói xong lại cúi đầu xuống hôn cô, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ. Cô bị hôn tới mức hít thở không thông. Nghiêm Kiều thấy thương cô, nên đành bất đắc dĩ buông cô ra, để cô đi ngủ sớm một chút.
Nghiêm Kiều bước tới cửa, quay người lại, thấp giọng nói: “Gửi cho anh một tấm ảnh của em.”
Ninh Thư sờ sờ đôi môi bị hôn tới sưng đỏ của mình, dùng đôi mắt long lanh như thủy tinh, vô tội nhìn anh: “Chẳng phải em đang ở trước mặt anh sao, tại sao lại cần ảnh làm gì?”
Nghiêm Kiều nói bằng giọng khàn khàn: “Không phải anh muốn nhìn, mà là ‘bảo bối lớn’ của em muốn, hiểu chưa?”
Ninh Thư liếc nhìn ‘bảo bối lớn’ của mình một cái rồi vội vàng rời ánh mắt đi chỗ khác: “Sao anh lại thế? Có phải anh dùng ảnh của em để làm cái kia không?”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Làm cái gì?”
Ninh Thư đỏ mặt đẩy anh ra ngoài: “Là làm cái đó.” Cô không tin là anh không hiểu cô đang nói đến điều gì, con người này sao da mặt có thể dày đến mức độ này cơ chứ? Rõ ràng đã hiểu còn cố tình hỏi.
Cô đóng cửa lại, đứng tựa lưng vào cửa một lúc để lấy bình tĩnh.
Ghế sofa và sàn nhà ngập tràn quà tặng, Ninh Thư sắp xếp lại theo thứ tự thời gian, cô xem lại từng thứ từng thứ một, cảm thấy như đang nhìn thấy một thế giới song song, nơi mà cô được anh yêu thương, cùng cô lớn lên. Lúc này, đột nhiên cô muốn sinh cho anh một cô con gái, để nuôi dạy đứa bé theo cách của anh. Cô muốn thấy đứa nhỏ được chăm sóc yêu thương từ khi lọt lòng sẽ trưởng thành như thế nào.
Ninh Thư không đi ngủ, mà mở chiếc hộp đựng hạc giấy ra, cô gỡ lớp giấy gấp ra, quả nhiên bên trong có viết chữ: Kiều muội. Cô lại gỡ thêm một con khác, bên trên là hai chữ: Nghiêm Kiều.
Đến tờ thứ ba: Tiểu Kiều.
Tờ thứ tư: Thầy giáo Nghiêm.
Chỗ còn lại chẳng cần phải mở ra nữa, vì chắc chắn cái nào cũng có tên anh trên đó. Vì vậy, bất kể là cô bốc phải cái nào thì món quà nhận được đều là anh. Đây là định mệnh anh dành cho cô. Ninh Thư gấp lại hạc giấy, rồi ôm những món quà anh tặng cho cô ngủ quên trên ghế. Giữa chừng, cô tỉnh dậy ba lần, nhưng vẫn thấy những món quà bên cạnh, sau đó mới có thể yên tâm ngủ tiếp.
Có lần cô vô tình đạp phải hộp quà khiến nó rơi ra sau ghế, tìm mãi không thấy, lo lắng tới mức phát khóc, đến khi tìm thấy lại ôm nó khóc lóc một hồi rồi mới lăn ra tiếp tục ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, Ninh Thư đếm đếm, hai mươi hai hộp quà, cộng với chiếc máy gắp thú dưới lầu và người đàn ông đang ngủ ở phòng bên cạnh chính xác là hai mươi bốn món. Cô mở cửa phòng, thò đầu qua lan can nhìn xuống dưới, máy gắp thú vẫn ở đó, nó đã được di chuyển tới sát bức tường trong phòng khách. Hai mươi ba phần quà đã kiểm tra xong, chỉ còn lại món cuối cùng. Ninh Thư gõ cửa phòng Nghiêm Kiều nhưng không ai trả lời. Cô lại gõ thêm hai lần nữa, vẫn không có phản hồi. Cô bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, cầm tay nắm cửa đẩy cửa phòng anh ra. Bên trong trống không, chăn trên giường đã được gấp gọn gàng, chẳng thấy người đâu. Đột nhiên Ninh Thư thấy hoảng sợ, cô tìm quanh phòng anh, rồi lại ra ngoài ban công. Nhưng nghĩ tới điều gì đó, nhìn lại thời gian, đã chín rưỡi sáng, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, giờ này chắc hẳn Nghiêm Kiều đã đến trường rồi, không phải là anh không cần cô nữa. . đam mỹ hài
Nhân cơ hội không có ai, cô vội vàng giấu đi tâm trạng hoảng sợ của mình, đi vòng quanh phòng Nghiêm Kiều một lượt, rồi yên tâm xuống lầu ăn sáng. Trên bàn ăn, Nghiêm Kiều để lại cho cô một tờ giấy nhớ, dặn cô nên hâm lại sữa trước khi uống, cháo anh để trong nồi giữ nhiệt, bánh bao cũng phải hâm nóng lại và hôm nay phải ăn ít nhất hai quả cam để bổ sung vitamin C. Cuối cùng còn khoanh tròn một điểm quan trọng, đó là yêu cầu cô đo nhiệt độ cơ thể. Anh lo mình sẽ truyền cơn cảm cúm sang cho cô.
Nghiêm Kiều dạy xong tiết học Thể dục, thấy Ninh Thư gửi tới một tin nhắn, là tấm ảnh chụp lại nhiệt kế, 36.7 độ, rất khỏe mạnh.
Anh đến phòng y tế trường tìm Tôn Hiểu Thiến. Báo cáo kiểm tra tâm lý lần Trước của Ninh Thư đã có, do phòng tư vấn tâm lý của trường thực hiện, nhưng bị Tôn Hiểu Thiến lấy đi mất.
Tôn Hiểu Thiến đưa kết quả cho Nghiêm Kiều: “Ngoại trừ việc cảm thấy thiếu an toàn và hay lo lắng ra thì không có vấn đề gì khác cả.”
“Thiếu cảm giác an toàn sẽ không thể thuyên giảm trong ngày một ngày hai, cần rất nhiều thời gian mới có thể lành hẳn, chỉ cần nó không ảnh hưởng tới công việc và cuộc sống hàng ngày là được.” Tôn Hiểu Thiến chỉ vào bản báo cáo: “Hay lo âu thì cũng là bình thường, dù sao thì cũng đang chủ nhiệm lớp 12, áp lực rất lớn. Đừng nói đến cô ấy, cứ mười học sinh thì có tới chín em rưỡi cũng mắc chứng lo âu trong mức độ nhất định.”
Bản kiểm tra này được thực hiện trong các giai đoạn sau khi Ninh Thư nghỉ phép, trước khi đưa Nghiêm Kiều về ra mắt ba mẹ và sau khi đoạn tuyệt với Từ Mỹ Lan.
“Cô ấy đã mất đi ra đình vốn có của mình.” Tôn Hiểu Thiến nhìn Nghiêm Kiều một cách nghiêm túc và cảnh cáo anh: “Trong thời gian sắp tới, cô ấy sẽ cực kỳ dựa dẫm, phụ thuộc vào anh, tốt nhất là anh nên an phận một chút.”
Nghiêm Kiều có chút vô tội, anh hận không thể dùng cả tính mạng của mình để yêu thương cô.
Tôn Hiểu Thiến lấy ra một con dao mổ trong hộp dụng cụ, cầm nó trên tay nghịch, cô ấy híp mắt liếc nhìn Nghiêm Kiều, giọng nói ảm đạm: “Tôi là một bác sĩ, có thể giết người phân xác mà chẳng để lại bất cứ dấu vết nào, nếu anh dám ức hiếp Ninh Ninh nhà tôi…”
Cô ấy dừng lại, ấn lưỡi dao lên da mình, rất nhanh một vệt máu tươi chảy ra.
Tôn Hiểu Thiến: “…”
Nhập vai diễn hơi sâu, không cẩn thận làm đứt tay mình, dù sao thì việc cũng đã rồi. Cô ấy lau vết máu trên dao, nhìn lên ánh sáng lạnh lẽo phải chiếu qua lưỡi dao, cười lạnh một tiếng: “Đã thấy chưa, đây chính là số phận của anh.”
Nghiêm Kiều giơ ngón tay cái về phía Tôn Hiểu Thiến, thầm nghĩ Triệu Vũ Kiệt nhìn trúng một bậc thầy diễn xuất thật siêu phàm.
Đột nhiên chuông điện thoại của anh vang lên, anh vừa quay người đi ra ngoài vừa nhấc máy: “Ninh Ninh.”
Ninh Thư hỏi qua điện thoại: “Anh đang ở trường dạy học à?”
Nghiêm Kiều ừm một tiếng, đi đến chỗ có đông người, để cô nghe thấy tiếng học sinh ồn ào: “Anh đang ở trường, nhưng đã ra chơi rồi, tiết sau có thầy Vương dạy thay anh.”
Anh lại tìm một nơi ít người: “Có phải nhớ anh rồi không?”
Ninh Thư gật đầu, đến khi nhận ra rằng anh đâu có nhìn thấy mình nên vội vàng nói: “Ừm.”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Anh cũng nhớ em, có muốn đến trường không?”
Ninh Thư muốn nhìn thấy Nghiêm Kiều: “Vậy để em đến, tiện mang socola tới chia cho mọi người.”
Sau khi cúp máy, Ninh Thư ôm theo hộp socola lớn ra khỏi cửa, trên đường đến trường, đi qua Thanh Nịnh, từ xa đã thấy Triệu Vũ Kiệt và La Minh đang ngồi xổm ngoài cửa tiệm.
Triệu Vũ Kiệt húyt sáo: “Đến rồi, đến rồi.”
La Minh cũng hùa theo: “Love Saint đến rồi.”
Triệu Vũ Kiệt cảm thán nói với La Minh: “Tôi phát hiện ra rằng mình đã yêu đương rất nhiều lần nhưng đều công cốc, vẫn là anh Kiều nhà ta giỏi nhất.”
“Hai mươi bốn món quà sinh nhật, nếu tôi mà là con gái thì sẽ lấy thân báo đáp ngay tại trận luôn.”
La Minh mỉm cười: “Cậu cũng chuẩn bị cho Kiều muội một màn hoành trành thế đi, xem cậu ấy có nguyện ý ợ cỏ lên nhai lại, tái hôn với cậu hay không?”
Ninh Thư đi tới gần, Triệu Vũ Kiệt có chút kinh ngạc: “Chị dâu, anh Kiều không tới cùng chị sao?”
Ninh Thư gật đầu: “Anh ấy đang dạy học.” Nói xong liền mở hộp socola ra, chia cho Triệu Vũ Kiệt và La Minh mỗi người một viên.
Triệu Vũ Kiệt bóc viên socola bỏ vào miệng, có vẻ không tin lời Ninh Thư nói: “Dạy học?”
La Minh liếc anh ta một cái, đồng thời cũng nghi ngờ hỏi: “Dạy học?”
Ninh Thư không hiểu tại sao bọn họ lại nghi ngờ vậy: “Anh ấy là giáo viên, giờ này không nên ở lớp dạy học sao?”
Triệu Vũ Kiệt nở nụ cười: “Đúng, đang dạy học.”
Đến khi Ninh Thư ôm theo hộp socola đi xa, Triệu Vũ Kiệt mới dùng cùi chỏ huých vào người La Minh: “Không phải chứ, đống bao cao su trong siêu thị hôm qua chẳng phải đã bị Kiều muội mua sạch rồi à, sao hôm nay lại không xin nghỉ?”
Xem ra có vẻ như đêm qua đã không xảy ra ‘300 vòng chiến’ như bọn họ đã tưởng tượng, nếu không nhà vua đã chẳng lên triều sớm như vậy.
La Minh khẽ cười, hút một hơi thuốc: “Người ta là giáo viên Thể dục, có thể là do thể lực và tinh lực rất tốt thì sao?”
Triệu Vũ Kiệt: “Cứ cho là thể lực và tinh lực tốt đi, nhưng là một người đàn ông có tuổi, đã độc thân nhiều năm, một khi được phá giới, phóng thích, tôi không tin rằng hôm sau cậu ta lại có thể dậy sớm đi làm được.”
“Chỉ có duy nhất một khả năng, chính là, tuy mua lắm bao như vậy, nhưng chẳng được dùng cái nào cả.”
La Minh đồng tình với lý lẽ của Triệu Vũ Kiệt: “Thảm, Kiều muội của chúng ta đúng là thảm quá mà.”
Ninh Thư tới trường liền đi lên lớp. Tiết học cuối cùng của lớp A6 là giờ tự học, Ninh Thư đứng bên ngoài cửa sau nhìn qua tấm kính, xem xét tình hình trong lớp một lượt rồi mới mở cửa bước vào bục giảng.
Phương Hãn Vũ can đảm, thích phát biểu, hỏi: “Cô Ninh, cô đã quay lại lớp chưa ạ?”
Các học sinh khác đều nhìn cô chằm chằm.
Ninh Thư: “Sao cô lại cảm thấy chẳng bạn nào hoan nghênh cô vậy nhỉ?”
Cô thấy rõ sự run rẩy trong ánh mắt Phương Hãn Vũ, rõ ràng là không muốn cô quay lại lớp, những học sinh khác, trừ mấy bạn chăm chỉ học hành ra thì còn lại chẳng có mấy ánh mắt mong đợi hướng về phía cô.
Phương Hãn Vũ cười khan: “Đâu có ạ, cả lớp cho một tràng pháo tay, hoan nghênh cô Ninh.”
Trong tiếng vỗ tay, giấu đầu lòi đuôi có, không tình, chẳng nguyện có, cũng có cả một số thật lòng chào đón cô.
Ninh Thư phất tay ra hiệu cho cả lớp trật tự: “Hai ngày nữa cô mới tiếp tục đứng lớp, hôm nay đến đây là muốn gặp các em.”
Tạ Thành Thành nâng cằm chờ được tuyên dương: “Cô Ninh, kỷ cương trong lớp không tồi chứ ạ, các bạn đều rất chăm chỉ học tập đó ạ.”
Ninh Thư gật đầu, kỷ luật trong lớp tốt hơn nhiều so với lúc cô ở lớp, nhưng cảm xúc của cô cũng không mấy nhiệt tình: “Tốt lắm.”
Cô đặt hộp kẹp socola lớn lên bàn giáo viên: “Lớp trưởng đến phát cho cả lớp, mỗi người một viên, đừng có phát thừa cho ai đó, nếu không sẽ có bạn không được ăn.”
Cô đếm rất kỹ càng, mang đến đúng đủ bốn mươi tám viên, chẳng thừa viên nào. Nghiêm Kiều tặng cô một trăm tám mươi viên socola, mỗi một viên cô đều vô cùng nâng niu và chỉ dành tặng chúng cho những người cô yêu quý. Học sinh trong lớp vừa nghe thấy socola liền bắt đầu hò reo.
“Cô Ninh, đây có phải là kẹo hỉ không ạ?”
“Cô Ninh gần đây xinh đẹp hơn rất nhiều, có phải do được tình yêu tưới tắm không ạ?”
“Chắc chắn là kẹo hỉ rồi, hehehe.”
“Nghe nói cô Ninh đã đưa thầy Nghiêm về ra mắt gia đình, sính lễ cũng đã nhận rồi, qua tết sẽ kết hôn.”
“Ngon quá, quả nhiên là kẹo hỉ có khác.”
Cũng có một số bạn mếu máo: “Là thầy Nghiêm thật sao, vậy sau này có phải chúng ta sẽ chẳng còn được học tiết Thể dục nữa không, vì đều bị đổi hết thành tiết Ngữ văn rồi?”
……
Đến khi lớp trưởng phát xong viên socola cuối cùng, Ninh Thư thấy có rất nhiều bạn đã bóc ra ăn: “Không được ăn quà trong lớp, đợi lát nữa tan học hãy ăn.”
“Lớp trưởng ghi tên mấy bạn đang ăn lại, phạt trực nhật một tuần.”
Phương Hãn Vũ lau miệng, hét: “Cô Ninh, cô đang thả mồi câu cá sao ạ?”
Ninh Thư có chút hối hận vì đã đến vào giờ học, làm chậm trễ việc học tập của cả lớp: “Không được nói chuyện, làm bài tập đi.”
Ninh Thư ra khỏi phòng học nhưng không lập tức rời đi, cô đứng cạnh cầu thang thêm năm phút, giống như đang đánh du kích, sau năm phút lại lặng lẽ đi đến cửa sau lớp học, kiễng chân nhìn vào bên trong.
Vẫn như lần trước, kỷ cương trong lớp tốt lên một cách đáng kinh ngạc, hầu như ai cũng đang chăm chỉ làm bài, vua nghịch ngợm không còn nghịch nữa, vua ngủ cũng không ngủ gật nữa, một số bạn thích nói chuyện riêng cũng đã giữ trật tự.
Kể từ ngày nghỉ phép, hầu như ngày nào cô cũng đến lớp xem xét tình hình. Vì sợ mình không có mặt, chủ nhiệm Đào lại quá bận bịu không quản được thường xuyên, khiến cả lớp loạn cào cào cảm đám.
Ninh Thư đứng nhìn thêm một lúc, sau đó quay người rời đi, không có cô, dường như mọi người đã làm tốt hơn rất nhiều. Thật tốt, miễn là đám nhóc phát triển theo hướng tích cực là được, điều đó tốt hơn bất cứ thứ gì khác.
Nhưng không ngờ rằng, cô vừa rời đi, lớp học vốn dĩ đang yên tĩnh đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Vua nghịch ngợm lại xuất chiêu, vua ngủ gật lại nằm bò ra bàn, nhưng lời xì xào lại bắt đầu gặm nhấm lỗ tai.
Lớp trưởng duy trì kỷ luật, lên tiếng: “Ai chơi thì cứ chơi, nhưng đừng làm ảnh hưởng tới các bạn khác, Phương Hãn Vũ, nói nhỏ thôi, còn cả Bạch Việt nữa.”
Chu Tư Dao ghét ồn ào, nên lấy tai nghe ra nhét vào tai, dùng chúng thay bông nút tai, tiếp tục học thuộc lòng. Trịnh Nam đang giảng bài cho bạn cùng bàn là Ân Bành Hải. Tạ Thành Thành thì quay người lại chỗ Nghiêm Lễ để hóng hớt chuyện hỉ của cô Ninh và Thầy Nghiêm, nhưng Nghiêm Lễ đang giải đề toán nên không thèm để ý tới cậu.
Đột nhiên có người hét lên: “Nữ thần đến!”
Cả lớp ngay lập tức im lặng trở lại.
Rất nhanh, chủ nhiệm Đào đi tới.
Chủ nhiệm Đào không như thường lệ, ông đứng ở cửa sau, nhìn qua cửa kính một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng. Ông ấy đẩy cửa bước vào trong, liếc nhìn học sinh cả lớp, lại phát hiện người nào người nấy đều đang rất nghiêm túc, không hề giống với lớp lúc nào cũng xếp thứ nhất từ dưới lên như thường ngày. Phòng học yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất, vừa rồi khi ở dưới lầu, rõ ràng ông ấy đã nghe thấy giọng nói của học sinh lớp A6 vọng xuống.
Tính tình học sinh mỗi lớp một khác, đến tiếng ồn ào cũng không giống nhau, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của ông ấy thì không thể nhầm được, chắc chắn là lớp A6. Nếu chỉ có một lần, thì có thể là một học sinh nào đó vừa hay nhìn thấy ông ấy đi đến, nên thông báo cho cả lớp giữ trật tự. Nhưng việc này đã xảy ra nhiều hơn một lần, mấy ngày gần đây đều như vậy.
Chủ nhiệm Đào đứng trên bục giảng, dùng miếng xóa bảng gõ lên bàn giáo viên, nghiêm giọng nói: “Ai, đã làm những gì, tự giác đứng dậy.”
“Nếu như điều tra ra có người động tay động chân vào thiết bị giám sát của trường, đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng nội quy, chắc chắn sẽ bị phạt nặng.”
Chủ nhiệm Đào đi lại trong lớp, dùng ánh mắt sắc bén tuần tra một lượt. Cho dù những học sinh này chỉ vì những động cơ đơn giản, nhỏ nhặt, để không bị thầy cô bắt quả tang khi đang vi phạm kỷ luật, nhưng nếu không kịp thời chỉnh đốn sau này lớn lên, lợi dụng, can thiệp vào camera giám sát có thể thực hiện rất nhiều việc tồi tệ khác.
Cuối cùng chủ nhiệm Đào nói: “Cho các em một ngày suy nghĩ, là ai làm thì tự đến văn phòng chủ nhiệm tìm tôi, nếu không tự chịu hậu quả.”
——
Sau khi ra khỏi lớp, Ninh Thư đến văn phòng của giáo viên Thể dục. Cô thấy Nghiêm Kiều trong văn phòng, cơn cảm lạnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn, lúc này đang ngửa đầu uống nước ấm.
Trường đoàn thể thao từ ngoài đi vào, thấy Ninh Thư đứng ở cửa liền hét với vào trong: “Đinh–, Thư ký Ngữ văn hiện đang online.”
Nghiêm Kiều nghiêng đầu nhìn ra, thấy Ninh Thư, liền vội vàng kéo cô vào trong, bọc lấy bàn tay cô: “Sao không vào phòng, đứng ở cửa đón gió à?”
Ninh Thư nhìn thấy hộp thuốc trên bàn Nghiêm Kiều, liền đưa tay lên sờ trán anh: “Sao anh vẫn chưa khỏi thế?”
Trưởng đoàn thể thao thuận miệng tiếp một câu: “Viêm phổi, làm gì có chuyện dễ khỏi như vậy, ít nhất phải mất một tuần.”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, trách anh lừa dối cô, lại vừa thương anh: “Không phải anh nói chỉ là cảm cúm thông thường, uống ít thuốc, chút nước ấm là khỏi thôi sao?”
Cô bĩu môi: “Đồ nói dối.”
Nghiêm Kiều có chút không chịu nổi khi thấy cô thế này, rõ ràng là đang mắng mỏ người ta, nhưng trong mắt anh lại biến thành làm nũng. Hôm qua hôn cô lâu như vậy mà cô không bị lây, chứng tỏ cô đã miễn nhiễm với virus cảm lạnh của anh, nếu tiếp tục hôn cũng không lo bị lây. Nhưng trong văn phòng đâu đâu cũng thấy người, Nghiêm Kiều phải nhịn, nhịn.
Anh thấy tâm trạng Ninh Thư không mấy phấn khởi, nên đưa cô ra sân vận động sưởi nắng, xoa xoa mái tóc cô hỏi: “Sao vậy, em không vui à?”
Ninh Thư ôm lấy cánh tay Nghiêm Kiều: “Vừa rồi em có lên lớp, kỷ cương trong lớp rất tốt, không một ai nói chuyện riêng, tất cả đều đang nghiêm túc làm bài tập.”
Nghiêm Kiều nhanh chóng tìm ra khúc mắc của Ninh Thư: “Cảm thấy bản thân không cần thiết nữa sao?”
“Đại khái là như vậy.” Ninh Thư cúi đầu cọ cọ đế giày xuống đường chạy: “Em cảm thấy bản thân có chút thất bại, làm giáo viên cũng không thể làm tốt.”
Nghiêm Kiều quay lại nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô giáo Ninh, em là giáo viên tốt nhất mà anh từng gặp.”
Anh giúp cô vén tóc vương trên trán sang tai, nhìn cô nói: “Người khác anh không quan tâm, anh chỉ cần em.”
Hai mắt Ninh Thư sáng lên một chút, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó nhanh chóng quay đầu rời tầm mắt sang một bên. Trên sân vận động đang có học sinh học Thể dục, bọn họ tình cờ đang đi bộ bên đường chạy, đây chính là thánh địa của tình yêu và hẹn hò trong khuôn viên nhà trường.
Dưới tán cây, trong lúc anh không để ý, cô nhảy lên, chính xác hôn vào môi anh, rồi giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, còn thản nhiên nói: “Nắng hôm nay thật đẹp.”
Anh nói anh cần cô, thực ra anh đã nói sai, phải là cô cần anh mới đúng, cũng giống như mỗi hơi thở của cuộc sống này đều không thể tách rời ánh nắng mặt trời vậy.
Nghiêm Kiều chạm lên môi mình, nơi vừa bị người con gái anh yêu hôn trộm, khẽ cười: “Thời tiết này thật thích hợp để hẹn hò.”
XiaoLiang: Phải nói là Kiều muội nhà ta càng ngày càng sắc, anh để ‘bảo bối lớn’ nhà anh xuất hiện hiện hơi nhiều đó nhé =)))
Tình hình là anh Kiều ốm làm mình bị lây rồi, sốt 40 độ nằm như chết:( hôm qua mới bò dậy chỉnh sửa lại mấy chương này để hôm nay có chương mới cho mọi người đọc. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, thời tiết Hà Nội mấy hôm nay khó chịu dã man.
Chúc cả nhà cuối tuần khỏe mạnh nhé:*