Ninh Thư là người nhát gan, sợ tối, sợ ma, sợ đủ thứ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con ma ở khoảng cách gần như vậy, hay mắt đen xì, suýt chút nữa thì sợ đến phát ngất.
Cô sợ hãi tột độ, không khỏi hét lên một tiếng: “Aaaaaaa!”
Một người đi làm ca đêm ngang qua nghe thấy tiếng kêu thất thanh liền liếc nhìn vào trong căn nhà qua cánh cửa chạm trổ cầu kỳ, nhưng nhìn không rõ, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, rất lâu cũng không thể lên tiếng, thậm chí còn phải bò lê dưới đất.
Trong chiếc xe đang đậu bên cạnh, Triệu Vũ Kiệt quay lại hỏi La Minh: “Vừa rồi có phải giọng cô giáo Ninh không?”
La Minh: “Hình như là vậy.”
Triệu Vũ Kiệt: “Có phải anh Kiều của chúng ta bị lật xe rồi không?”
La Minh: “Chắc là thế rồi.”
Triệu Vũ Kiệt: “Nếu bây giờ tôi cười, liệu có phải là không tôn trọng cô giáo Ninh không? Có bị anh Kiều đánh cho một trận không?”
La Minh: “Không sao, bọn họ không nghe thấy đâu.”
Thế là hai người họ cùng nhau cười lăn cười bò trên xe.
Người qua đường vừa rồi chưa đi qua được bao xa, ban đầu là nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ, tiếp đến là thấy một con ma nữ to lớn đầu bù tóc rồi, cuối cùng lại nghe thấy tràng cười như tiếng ngỗng kêu từ đâu vọng lại. Anh ta thề rằng sẽ không bao giờ đi qua ngôi nhà này nữa, con mẹ nó sợ chết đi được.
Trong nhà, Ninh Thư đang mặc chiếc váy hai dây đen lóng lánh, trên đầu đội chiếc mũ sinh nhật màu vàng, miệng há hốc, một tay ôm ngực, nhìn chằm chằm bóng ma ngoài cửa sổ rồi lại quay sang nhìn búp bê Elsa trên ghế sofa bên cạnh.
Rõ ràng ban ngày nhìn con búp bê này thấy yêu kiều, dễ thương vô cùng, vậy mà lúc này lại cảm thấy có chút kỳ quái. Trước đây cô đã từng nghe một truyền thuyết nói rằng, mọi món đồ chơi đều có một linh hồn bị phong ấn bên trong. Chẳng lẽ Elsa khổng lồ trước mặt kia là một hồn ma vừa phá vỡ phong ấn.
Hình nộm Elsa khổng lồ kia vẫn đứng bất động, đôi mắt như hai cái lỗ đen xì, nhìn thẳng vào… Ngực cô.
Ninh Thư vội vàng kéo váy lên che ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hình nộm Elsa khổng lồ, lúc này không bị kinh hãi ngất đi mà còn biết che ngực lại quả đúng là kỳ tích. Đầu óc cô có lẽ đang vô cùng hỗn loạn, còn nghĩ rằng may mắn thay đây là một con ma, nếu như là người nhìn thấy ngực cô lồ lộ ra ngoài thế này thì sẽ ảnh hưởng đến trinh tiết của cô, liệu cô có phải gả cho anh ta không?
Sau một lúc bối rối, cô lại nhanh chóng nghĩ đến lời bà lão trong tiệm may nói lúc trước, biết rằng con ma trắng lần trước là do người hóa trang thành. Bà lão đó một tháng nay không được khỏe, nên không ra cửa hàng. Ninh Thư không ngừng tẩy não bản thân, nói với bản thân rằng, đây là người, không phải ma, cũng không phải linh hồn bị phong ấn, cô quay đầu nhìn ra ngoài, cố gắng tìm kiếm một món vũ khí tiện dụng nào đó để đối phó.
Hiện thực và ảo ảnh tiếp tục giao nhau, Ninh Thư nghĩ tới thân phận nữ hoàng Tuyết của mình, trong lúc hỗn loạn đã giơ tay dùng đũa phép nhắm vào bóng ma. Nếu như là trong phim hoạt hình, thì phép thuật sẽ có hiệu lực ngay lúc này và nhiều tảng băng sắc nhọn khác nhau sẽ liên tiếp xuyên qua người kẻ thù, sau đó đóng băng đối phương thành một khối băng lớn rồi rơi xuống đất.
“Bùm” một tiếng nổ lớn, Elsa khổng lồ bị trúng ma thuật băng giá, ngã thẳng sang một bên, kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn trong cổ họng.
Ninh Thư: “…”
Cô bị điếc hay là mù rồi thế này?
Cây đũa nhựa nhỏ này thực sự hoạt động?
Tất nhiên là không thể!
Ninh Thư lấy hết dũng cảm chạy ra sau cửa phòng khách và nhìn ra bên ngoài qua khe cửa. Lại chỉ thấy Elsa khổng lồ đã ngã trên mặt đất, lúc này đang lồm cồm bò dậy, rồi lột bỏ lớp da bọc bên ngoài. Không phải, là cởi bỏ lớp quần áo búp bê mới đúng.
Nghiêm Kiều đứng yên tại chỗ, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi Anh đã nhìn thấy cái gì thế? Tóm lại không phải là bông, hai điểm màu hồng nhạt ở giữa không hề bị che đi, dĩ nhiên không thể là bông được. Lúc này, đầu óc anh mới thực sự đang bị nhồi đầy bông, suy nghĩ hoàn toàn đóng băng.
Ninh Thư nhìn rõ người đứng trong sân, cô đẩy cửa ra, hét to: “Nghiêm Kiều!”
“Anh là đồ thần kinh à? Nửa đêm không ngủ, còn ăn mặc thế này để đi dọa người?”
Nghiêm Kiều có thể nhìn ra Ninh Thư thực sự đã rất sợ hãi, nỗi sợ đó trong mắt cô không phải là giả, anh cầm bộ quần áo búp bê bước lên bậc thang cố gắng cứu lấy bản thân mình, nhưng giọng nói rất thiếu tự tin và lắp bắp: “Tôi thấy cô… Rất thích Elsa, nên muốn… làm cho cô vui.”
Ninh Thư bị người đàn ông này khiến cho tức giận tới mức đau ngực: “Anh cút đi, cút ngay!”
Nghiêm Kiều dùng chân chặn cửa lại, nên Ninh Thư không đóng cửa được, cô quay người đi vào phòng khách, cầm gối trên sofa ném lên người Nghiêm Kiều: “Cút!”
Nghiêm Kiều nhặt gối đặt lại lên sofa, nhìn xuống người Ninh Thư. Ninh Thư vội vàng che ngực lại, nghĩ tới vừa rồi đã bị anh thấy hết, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, mặt cô đỏ bừng như muốn vỡ hết mạch máu.
Cổ họng Nghiêm Kiều khô rát, yết hầu cử động lên xuống: “Cô…
Ninh Thư nhìn anh chằm chằm, giờ anh đã biết cô không hề nhét bông vào ngực, cô muốn xem anh có thể nói gì từ cái miệng chó này. Nếu như nói xin lỗi cô, cô sẽ miễn cưỡng để anh tự biến ra ngoài thay vì bị cô đánh cho một trận rồi mới đuổi đi.
Nghiêm Kiều: “Cô… Đi nâng ngực khi nào vậy?” =)))
Sự tức giận của Ninh Thư đã đạt đến cực điểm, cô dùng sức nén cơn giận xuống, nói với giọng bình tĩnh nhất có thể: “Tôi đếm đến ba.”
Ba giây sau, Nghiêm Kiều đứng bên ngoài cửa phòng khách. Hai phút sau, gối của anh bị ném bay ra ngoài, tiếp theo đó là ga trải giường rồi đến mền, quần áo, giày dép… Cuối cùng là một tiếng “Xoảng”, bát đũa cũng bay ra theo.
Ninh Thư đứng bên trong cửa phòng khách, một tay chống nạnh một tay chỉ về phía người đàn ông bên ngoài: “Đem đồ đạc của anh lập tức biến cho khuất mắt tôi, tiền thuê phòng không trả.”
Cô lại ném thêm hộp khăn giấy ra ngoài, không thể nhịn nổi nhìn thẳng vào mặt anh: “Lau máu mũi của anh đi.”
Nói xong, liền đóng sập cửa vào, phá tan màn đêm đen kịt.
Nghiêm Kiều lấy khăn giấy lau máu mũi, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ sửng sốt một hồi, sau đó thu dọn đồ đạc vương vãi trên mặt đất, rồi kéo ra ngoài cổng.
Triệu Vũ Kiệt và La Minh ngồi trong xe nghe động tĩnh bên trong, họ cười đến mức phải cúi gập cả người về phía trước, vừa nghe thấy tiếng mở cửa xe liền vội vàng ngậm miệng lại.
La Minh nín cười: “Cốp xe đã mở sẵn từ nãy cho cậu rồi.”
Nghiêm Kiều nhét đầu búp bê, cùng chăn ga gối, quần áo và bát đũa và cốp xe, chẳng nói lời nào ngồi lên xe: “Còn dám cười nữa không?”
La Minh khởi động xe, Triệu Vũ Kiệt ngồi ở ghế phó lái, còn Nghiêm Kiều yên lặng ngồi phía sau suy nghĩ về cuộc đời.
Triệu Vũ Kiệt nghiêng đầu nhìn về phía Nghiêm Kiều, an ủi: “Không phải chỉ là bị đuổi ra khỏi nhà thôi sao, không vấn đề gì, phòng ở Thanh Nịnh vẫn giữ nguyên cho cậu đó.”
La Minh: “Đây là vấn đề phòng ở sao?”
Triệu Vũ Kiệt: “Rõ ràng là không phải rồi.” . Truyện Phương Tây
La Minh: “Là vấn đề phụ nữ.”
Hai người vừa hát vừa múa phụ họa cho nhau, chẳng mấy chốc đã tới Thanh Ninh, sau khi giúp Nghiêm Kiều dọn đồ đạc vào phòng, Triệu Vũ Kiệt ngồi xổm lên ghế, còn La Minh thì dựa người vào cửa sổ.
Nghiêm Kiều nhặt một chiếc gối lên, ném về phía hai cái tên đang ngồi hóng chuyện kia: “Biến về ngủ đi.”
Triệu Vũ Kiệt nghiêng đầu né kịp: “Anh Kiều, em cân nhắc nãy giờ, cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, con người cô giáo Ninh rất tốt, anh cũng không phải cố ý dọa cô ấy, xuất phát điểm là muốn làm cô ấy ngạc nhiên, vậy tại sao anh lại bị đuổi ra ngoài?”
La Minh ngẫm nghĩ rồi nói: “Có phải anh đã làm gì khác nữa không?”
Triệu Vũ Kiệt nhìn Nghiêm Kiều chằm chằm, sau đó nhảy khỏi ghế, chỉ vào quần áo trên người anh: “Tại sao lại có máu ở đây?”
La Minh: “Không phải bị thương, thì chỉ có thể là chảy máu mũi.”
Triệu Vũ Kiệt kinh ngạc: “Anh Kiều, anh là đồ đểu cáng, anh làm gì cô giáo Ninh thế?”
“Lần trước tôi đã nói gì rồi? Đàn ông nếu nhịn quá lâu sẽ thành biến thái.”
Nghiêm Kiều đá Triệu Vũ Kiệt một cái: “Biến ra ngoài ngay.”
Anh đẩy cả hai người họ ra ngoài, cởi bỏ quần áo bẩn rồi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Nghiêm Kiều vặn nước lạnh lên, hình ảnh đó có sức ảnh hưởng quá mạnh, khiến anh vừa kinh ngạc lại vừa kích thích. Cô mặc trên người chiếc váy đen dài mà anh mua, làn da trắng nõn như thể đang phát sáng, lại cúi đầu nâng lấy ngực mình. Hai khối tuyết vừa trắng lại vừa tròn đập thẳng vào não anh, khiến anh có dội bao nhiêu lần nước lạnh vẫn không thể đánh bay cơn nóng trong người.
Nghiêm Kiều tắm xong, đứng dựa người vào cửa sổ đón gió lạnh, trên giường chăn gối lộn xộn, nên anh đi đến nằm trên sofa. Nhưng trằn trọc mãi không thể ngủ nổi, liền cầm điện thoại lên gọi cho Ninh Thư, nhưng vừa đổ chuông cô đã từ chối ngay lập tức.
Thực ra, nếu cô có nhấc máy thì anh cũng không biết phải nói gì, trong trăm vạn từ ngữ cũng không thể chọn ra từ nào phù hợp để miêu tả tâm trạng anh lúc này. Anh đã biết cô không hề nhồi bông vào ngực, đó có thực sự là silicon không? Trông cô không giống với kiểu người sẽ đi nâng ngực.
Gần đây họ ở cùng nhà với nhau, anh không thấy cô ra ngoài bao giờ, hàng ngày tan làm đều về thẳng nhà, cơ bản là không có thời gian đi nâng ngực. Chỉ có duy nhất hai ngày chủ nhật trong khoảng thời gian đó cô về nhà thăm ba mẹ, là về thăm nhà thật hay là nói dối anh để đi nâng ngực?
Lớn bằng ngần này rồi, nhưng Nghiêm Kiều chưa bao giờ gặp phải vấn đề nào bối rối như vậy, nếu như có thể để anh chọc vào hoặc chạm vào một chút thì tốt biết mấy, silicone chắc chắn sẽ không mềm mại như ngực thật. Nếu như sau này bọn họ làm cái này cái kia, khi anh bóp nó có nên nhẹ tay một chút, để silicone bên trong không bị bung ra ngoài. =)))
Nếu vậy, thì không bằng cứ nhét bông vào ngực cho xong, vậy anh có nên uyển chuyển đề nghị cô một chút, để cô tháo silicone ra thay thế bằng bông như cũ hay không?
Hoặc nói với cô một cách nghiêm túc rằng anh thực sự không bận tâm đến việc ngực cô lớn hay nhỏ, cứ hàng thật là được rồi.
Nghĩ đến những con búp bê trong phòng khách, chiếc vương miện sinh nhật trên đầu cùng cây đũa thần trên tay cô, anh lại bắt đầu cảm thấy đau khổ. Điều này trái ngược hoàn toàn với tính cách cứng nhắc, bảo thủ và cầu kỳ thường ngày của cô, chắc là cô đã cảm thấy chán nản vô cùng. Giá như có thể ôm cô thì tốt biết bao.
Mười hai giờ đêm, Nghiêm Kiều gửi cho Ninh Thư một tin nhắn: “Tôi đã nhìn thấy cơ thể cô, nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, anh còn tưởng là Ninh Thư gọi tới để mắng mình, anh liếc mắt nhìn một cái, hóa ra không phải máy mình kêu, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Một lúc sau, Nghiêm Kiều thay quần áo mở cửa đi ra ngoài, Triệu Vũ Kiệt đang ngồi hút thuốc trước cửa tiệm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Cậu tới chỗ cô giáo Ninh nhận tội à?” Triệu Vũ Kiệt quay đầu nhìn Nghiêm Kiều một cái, rồi đứng dậy: “Theo kinh nghiệm của tôi, thì tốt nhất đừng đi, người ta còn đang tức giận, nếu đi sẽ chỉ bị ăn mắng té tát vào mặt mà thôi, ngày mai rồi hãy đi mua ít hoa tới dỗ dành.”
Nghiêm Kiều đội mũ bảo hiểm lên: “Tới phòng làm việc.”
Triệu Vũ Kiệt dập tắt điếu thuốc: “Lại đi làm, để ý tới cơ thể một chút, ngày mai còn phải dạy học nữa.”
Nghiêm Kiều: “Tôi biết ai là người muốn mua lại căn nhà, là Trịnh Lực Tân.”
Anh không bao giờ muốn làm người nằm một chỗ chờ chết, anh cũng không đặt tất cả hy vọng của mình vào hai chữ may rủi.
May mắn là, Trịnh Lực Tân đã bị lời đồn về ngôi nhà ma ám ngăn lại, cảm thấy sẽ gặp xui xẻo nên không mua căn nhà đó nữa. Nếu như không may, Trịnh Lực Tân vẫn nhất quyết muốn mua bằng được, thì anh sẽ không để cái nếu như đó tồn tại.
Nghiêm Kiều ngẩng đầu nhìn những vì sao trên trời: “Ba mẹ tôi trên trời linh thiêng, để nhược điểm của Trịnh Lực Tân rơi vào tay tôi.”
Nghiêm Kiều giải thích qua cho Triệu Vũ Kiệt biết Trịnh Lực Tân là ai, Triệu Vũ Kiệt nghe xong có chút hoảng hốt: “Nhược điểm, ý cậu là sao, cậu định đi bắt cóc con trai anh ta à?”
Nghiêm Kiều chân dài bước lên xe: “Nghĩ đi tận đâu thế?”
Ninh Thư vẫn chưa ngủ, vừa nhìn thấy tin nhắn của Nghiêm Kiều cô lại càng thêm tức giận, không biết trong đầu cái tên trơ trẽn này đang nghĩ cái gì?
“Tôi đã nhìn thấy cơ thể cô, nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Khi người đàn ông gõ dòng tin nhắn này, trong đầu anh đang nghĩ tới cái gì không biết.
Ninh Thư ngủ không nổi, nói không nên lời với những con búp bê trong phòng khách, chúng từng là thần dân của cô, nhưng bây giờ lại trở thành trò cười của cô. Xấu hổ quá đi mất, cô muốn đào ngay cái hố để tự chôn mình cho xong.
Nếu thời gian có thể quay trở lại hai tiếng trước, thì cô đã chọn cách vào bếp lấy ra con dao sau đó cắt đứt cổ anh luôn. Anh chết rồi, sẽ không còn ai biết bí mật cô là Nữ hoàng Tuyết nữa cả. Anh cũng nhìn thấy ngực cô, chắc chắn là nhìn thấy cực rõ ràng, đến nỗi chảy cả máu mũi. Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đó nữa, nên vội vàng đuổi anh ra ngoài, nhưng anh là đồng nghiệp của cô, trong trường nhìn lên ngó xuống đều chạm mặt nhau, cơ bản là không thể tránh được anh.
Nếu báo cảnh sát nói rằng anh cưỡng gian cô, thì có phải cô sẽ không cần gặp anh nữa không? Điều này tất nhiên là không thể thực hiện, thôi bỏ đi, tự đào hố chôn mình vẫn hơn. Ninh Thư lăn lộn trên giường tới hơn hai giờ sáng mới chìm được vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy chuẩn bị đến trường kiểm tra học sinh ôn bài buổi sáng, vừa mở cửa đã thấy Nghiêm Kiều ngồi bên ngoài trên tay cầm bữa sáng, không biết anh đã ở đó đợi bao lâu.
Ninh Thư dứt khoát đóng sầm cửa lại, lúc đi ra trên tay xuất hiện thêm một cây thước kẻ, như thể đang đề phòng sói, chỉ thẳng vào Nghiêm Kiều: “Anh dám tiến lên một bước nữa xem.”
Di chứng của màn hóa Nữ hoàng tuyết vẫn còn, lúc này nhìn thấy anh mặt cô bắt đầu đỏ bừng, như thể bản thân đang không mặc quần áo đứng trước mặt anh vậy. Cộng thêm việc anh giả ma giả quỷ hù dọa mình nữa, cô vừa thẹn vừa giận, cầm thức kẻ: “Không được nhúc nhích.”
Người đàn ông lại như không nghe thấy lời đe dọa của cô, anh bước từng bước lại gần: “Mang đồ ăn sáng tới cho cô, ăn lót dạ trước đã.”
Thấy anh đến gần, Ninh thư nâng cây thước trong tay lên đánh mạnh vào tay anh.
“Bốp” một tiếng, có thể nghe rõ tiếng cây thước kẻ đập vào da thịt. Ninh Thư ngẩn người ra một lúc, giống như lần trước cô nhảy lên định vò tóc anh, cô nghĩ anh sẽ tránh. Nhưng anh lại như không hề biết đau, vẫn đưa bữa sáng tới cho cô: “Mau lên, không ăn là nguội hết đó.”
Ninh Thư nhanh chóng nhận lấy đồ rồi lùi lại một bước, vẫn cầm nguyên cây thước chỉ về phía Nghiêm Kiều: “Cây thước kẻ này dài năm mươi phân, anh chỉ có thể đứng ngoài phạm vi này, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Sao, lại muốn dùng phép thuật đóng băng tôi à?”
Sắc mặt Ninh Thư dần dần thay đổi: “Câm ngay.”
Nghiêm Kiều: “Được rồi, mau ăn đi, tôi không lại gần cô đâu.”
Ninh Thư cảm thấy vô cùng phiền muộn, cô đi tới phía trước cúi đầu gặm bánh bao, hết lần này đến lần khác ngoảnh đầu lại nhìn Nghiêm Kiều đang đi phía sau, anh lúc nào cũng cách cô khoảng cách năm mươi phân.
Cô thấy quầng thâm trên mắt anh: “Tối qua anh ngủ dưới gầm cầu nên ngủ không ngon à?”
Nghiêm Kiều cong môi: “Sao, lo lắng cho tôi à?”
Ninh Thư lại tiếp tục cúi đầu gặm bánh: “Cứ cho là tôi chưa hỏi gì đi.”
Khi đến cổng trường, người đàn ông phía sau bất ngờ hỏi: “Rốt cuộc là cô đi nâng ngực bao giờ thế?”
Anh đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã lên mang tìm hiểu, ngực một người phụ nữ đột nhiên to ra, nếu không phải độn thì chỉ có thể là đi nâng ngực, không còn đáp án nào khác. Thực ra cũng không phải không có đáp án khác, những cư dân mạng sành sỏi cho rằng, vòng một sẽ to ra nếu bị đàn ông sờ nắn nhiều. Nhưng rõ ràng là anh đã sờ đã nắn đâu, nên khả năng này lập tức bị loại bỏ.
Ninh Thư nắm chặt cây thước, chuẩn bị tấn công, nhưng bên sân vận động đã có rất nhiều học sinh tập trung để luyện tập buổi sáng, một số học sinh còn chào to: “Thầy Nghiêm!”
“Nói chuyện sau nhé.” Nghiêm Kiều lùi lại phía sau vẫy vẫy tay với Ninh Thư, rồi quay người rời đi.
Ninh Thư: “Không nói.”
Cô chọn cách bế quan.
Sáu giờ sáng không có quá nhiều người đi lại trong khuôn viên trường, khối 10 và khối 11 đều chưa đến, từ các phòng học truyền tới tiếng đọc bài rì rầm của học sinh khối 12, mặt trời đã lấp ló phía trời đông, đem đến ánh bình minh đầy sức sống.
Một học sinh đến muộn, vừa chạy vừa lấy cặp sách che mặt vì sợ giáo viên nhận ra.
Ninh Thư quát về phía cậu học sinh: “Tạ Thành Thành!”
Tạ Thành Thành lại càng chạy nhanh hơn, vèo một cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Ninh Thư không giỏi vận động, nhưng cô đuổi học sinh đi muộn rất lợi hại, điều này có thể kích thích tiềm năng thể chất của cô, đôi khi còn còn chạy nhanh hơn cả một số nam sinh.
Ninh Thư tóm được Tạ Thành Thành ở hành lang trước cửa lớp học: “Còn chạy nữa không?”
Tạ Thành Thành tự biết thân biết phận, vào trong lôi sách ra đứng ở cửa lớp đọc bài, lúc ra ngoài còn kéo theo cả Nghiêm Lễ đứng cùng, một mình đứng thì mất mặt chết đi được.
Nghiêm Lễ không thèm để ý đến cậu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập Toán.
Ninh Thư nghe tiếng đọc bài buổi sáng, vừa nghe vừa đi quanh lớp mấy vòng: “Sáng chưa ăn gì à, sao trông đều uể oải thế kia?”
Lúc này âm thanh đọc sách bắt đầu to hơn một chút.
Ninh Thư dừng ở trên bàn của Nghiêm Lệ, dùng tay gõ gõ lên bàn cậu: “Hiện tại là giờ tự học Ngữ văn.”
“Nếu muốn làm Toán thì ra ngoài làm.”
Nghiêm Lễ cũng bị đuổi ra ngoài, một tay cầm cuốn sách Ngữ văn, tay kia cầm bài tập Toán.
Ninh Thư tiếp tục đi vòng quanh lớp, liếc nhìn Nghiêm Lễ qua ô cửa sổ, cậu cao khoảng một mét tám mươi lăm, thấp hơn Nghiêm Kiều cỡ năm phân.
Thấp hơn năm phân, Ninh Thư khựng lại một chút, nhìn Nghiêm Lễ đang chăm chú làm đề Toán bên ngoài. Cô nhớ tới hai con ma mặt trắng trong sân dọa cô sợ lần trước, một lớn một nhỏ, đứa nhỏ thấp hơn đứa lớn khoảng năm phân.
Rồi lại nghĩ tới con ma nữ tối qua Nghiêm Kiều đóng giả, Ninh Thư vội vàng bước ra khỏi phòng học, gọi Nghiêm Lễ qua một bên: “Đêm ngày 3 tháng 9 em đã ở đâu?”
Nghiêm Lễ hoảng hốt: “Dạ?”
“Em ở nội trú trong trường, tất nhiên là ở ký túc rồi ạ.”
Ninh Thư nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Lễ, dùng giọng điệu tự tin như nhìn thấu mọi chuyện của giáo viên chủ nhiệm: “Hôm đó, cô đi kiểm tra ký túc, em không có ở phòng, rốt cuộc đã đi đâu?”
Nghiêm Lễ đang đấu tranh tâm lý dữ dội, anh trai cậu từ nhỏ đã nuôi nấng, chăm sóc cậu, lại yêu thương cậu hết mực, thà rằng bản thân chỉ uống canh cũng nhất định nhường thịt lại cho cậu, vì vậy bất luận thế nào cũng không được bán đứng anh trai.
Nghiêm Lễ nghiến răng dũng cảm nói: “Xin lỗi cô giáo Ninh, em không thể nói được.”
Ninh Thư lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo mút rất đẹp: “Cái này cho em.”
Nghiêm Lễ: “Là anh trai kề dao vào cổ bắt em phải đóng giả ma ạ.”
Ninh Thư vỗ vỗ vai Nghiêm Lễ: “Thiệt thòi cho em rồi, vào lớp đi.”
Nghiêm Lễ vẫn không chịu rời đi: “Cô Ninh, cô đừng đánh chết anh trai em nhé, em chỉ có anh ấy là người thân duy nhất thôi ạ.”
Ninh Thư: “Không sao đâu, anh ấy chết rồi cô sẽ làm chị gái em.”
Nghiêm Lễ: “Làm chị dâu được không ạ?”
Ninh Thư: “Không, cô không muốn trở thành góa phụ.”
Ninh Thư thấy Nghiêm Lễ muốn chạy xuống sân vận động, tám mươi phần trăm là định đi báo tin, nên lập tức ngăn lại: “Nếu em dám qua đó, thì sẽ có thêm một xác chết nữa xuất hiện.”
Ninh Thư không lập tức ra sân vận động tìm Nghiêm Kiều, cô sợ không khống chế được bản thân sẽ thực sự giết chết anh.
Mà lúc này Nghiêm Kiều cũng không có mặt ở sân vận động, anh đang đi tới phòng y tế.
Buổi sáng, trong phòng y tế trường không có người, Tôn Hiểu Thiến ngồi trên ghế, dùng cuốn cách Y khoa để kê điện thoại lên chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu thì thấy Nghiên Kiều: “Học sinh bị thương rồi sao?”
Nghiêm Kiều kéo ghế ngồi xuống: “Không phải, có chút chuyện muốn hỏi cô.”
Tôn Hiểu Thiến thấy bộ dạng do dự của Nghiêm Kiều: “Tôi là bác sĩ, bất cứ vấn đề gì đều có thể nói với tôi.”
Nghiêm Kiều suy nghĩ sắp xếp một chút lời nói của mình.
Tôn Hiểu Thiến thấy anh có điều gì đó khó đề cập, lập tức hiểu ra, để không làm anh khó xử, cô đã lên tiếng thay anh: “Có phải bộ phận đàn ông gặp phải vấn đề gì rồi không?”
Khuôn mặt Nghiêm Kiều không biết phải biểu cảm thế nào cho đúng: “Không phải.”
Tôn Hiểu Thiến không nghĩ ra vấn đề nào khác khiến một người đàn ông khó mở miệng ngoài vấn đề này: “Vậy anh nói đi.”
Nghiêm Kiều rất nghiêm túc hỏi: “Nâng ngực có tác hại gì với cơ thể con người không?”
Dù sao thì Silica gel cũng là một vật thể lạ đối với cơ thể, anh sợ nó sẽ không tốt cho sức khỏe của cô.
Tôn Hiểu Thiến: “Thầy Nghiêm muốn đi nâng ngực?”
“Hehe, tôi đùa thôi, anh muốn hỏi chuyện của cô giáo Ninh phải không?”
Nghiêm Kiều: “Sao cô lại biết?”
Tôn Hiểu Thiến: “Tôi có thể nhìn ra, thấy việc tương tự cũng nhiều rồi, nam sinh nào thích nữ sinh nào, nữ sinh nào yêu thầm nam sinh nào, tôi đều biết hết.”
Thực chất phòng y tế trường cũng là một nơi phổ biến để thể hiện tình yêu trong khuôn viên nhà trường.
Tôn Hiểu Thiến: “Thầy Nghiêm, thầy có biết cái gì gọi là áo nịt ngực không?”
Nghiêm Kiều cau mày: “Là cái gì?”
Tôn Hiểu Thiến: “Không biết cũng là điều bình thường, rất nhiều đàn ông đều không biết nó.”
Tôn Hiểu Thiến giải thích với Nghiêm Kiều về áo nịt ngực và những nguy cơ khi mặc áo nịt ngực: “Cô giáo Ninh cũng là một người yêu quý mạng sống, nên đã hứa với tôi sau này không mặc nữa rồi.”
Nghiêm Kiều cau mày: “Không phải độn bông, cũng không phải nâng ngực, mà là bị bó nịt lại.”
Tôn Hiểu Thiến có một linh cảm không lành: “Anh đã nói điều này với cô giáo Ninh chưa?”
“Hiện tại anh vẫn còn sống mà chưa bị đánh chết, chứng tỏ cô giáo Ninh rất yêu anh.”
Tôn Hiểu Thiến nhìn đôi lông mày trầm mặc của Nghiêm Kiều, trên mặt không hề có ý muốn đùa cợt, anh hỏi: “Tại sao cô ấy lại phải nịt ngực?”
Ngực của cô không phải thực sự quá to để có thể ảnh hưởng tới cuộc sống hàng ngày, rất nhiều chị em còn ngưỡng mộ chẳng hết, nó rất đẹp cũng rất gợi cảm.
Tôn Hiểu Thiến thở dài: “Hình như là sợ ba mẹ tức giận.”
“Cô ấy nói sẽ nói chuyện lại với mẹ, chắc là thỏa thuận xong xuôi rồi, gần đây tôi không thấy cô ấy mặc áo nịt ngực nữa.”
Ra khỏi phòng y tế, Nghiêm Kiều đi đến nơi không có ai, châm một điếu thuốc, nhìn về phía tòa nhà văn phòng đằng xa qua làn khói lơ lửng. Anh thường nghe thấy Ninh Thư nói chuyện điện thoại khi ở nhà, hàng ngày cô sẽ kể với mẹ những chuyện vui hay không vui qua điện thoại, họ nói với nhau mọi thứ, như thể không hề có rào cản. Cũng không giống việc cha mẹ kiểm soát con cái một cách thái quá, bởi vì cô rất vui và thoải mái khi nhận được cuộc gọi của người nhà.
Cô thông minh hơn nhiều so với vẻ bề ngoài, cái gì cô cũng biết, cũng hiểu. Cô biết bó hoa trong ngày lễ Nhà giáo không phải của cả lớp tặng mình mà chỉ là việc làm cá nhân của Tạ Thành Thành và Nghiêm Lễ. Lưu Thụ Bân có vấn đề cô cũng nhìn ra, sự nổi loạn vô cớ của Trịnh Nam cũng vậy. Cô không ngu ngốc cũng không hề nhu nhược, một người thông minh và minh bạch như vậy sẽ không dễ dàng bị người khác nhồi nhét tư tưởng, để rồi tẩy não và khống chế. Nếu có gì đó xảy ra thì chắc chắn là sự lựa chọn cá nhân của cô.
——
Ninh Thư đã bị Nghiêm Kiều làm cho tức giận tới mức đau nhói cả lồng ngực, anh đã gây ra rất nhiều tội lỗi với cô.
Cứ thế cho đến khi tiết học Ngữ văn buổi sáng kết thúc, Ninh Thư cảm thấy cơn tức giận của mình đã vơi đi vài phần, lát nữa gặp Nghiêm Kiều chỉ cần đánh anh tàn phế là được, không cần lấy mạng anh. Cô đến văn phòng của giáo viên Thể dục, xem qua lịch giảng dạy trên bàn của Nghiêm Kiều, biết được anh đang có tiết dạy nên cầm thước kẻ đi thẳng ra sân vận động. Lo chiếc thước gỗ sẽ bị gãy nên cô đã đổi sang một thiếc bằng thép.
Ninh Thư đi tới sân vận động, từ xa nhìn thấy Nghiêm Kiều mặc bộ đồ thể thao màu trắng đang đứng giữa sân. Anh cao ráo và nổi bật giữa đám đông, lúc này đang hướng dẫn các học sinh khởi động, cho các em ấy chạy hai vòng quanh sân, sau khi chạy xong thì dừng lại, lũ nhóc lập tức ồn ào náo nhiệt vây lấy anh. Tần Nguyệt Hương cầm chai nước đi tới, không nghe rõ bọn họ đang nói gì. Chỉ nhìn thấy Tần Nguyệt Hương giơ điện thoại của mình lên, các học sinh lập tức vây quanh Nghiêm Kiều, tạo dáng đủ kiểu khác nhau, dễ thương có, hài hước có, bọn họ đang chụp ảnh.
So với lớp A1 thì rõ ràng là học sinh lớp A6 không đoàn kết bằng, không khí học tập cũng khác nhau. Ninh Thư không tiến lại gần, bởi vì Nghiêm Kiều còn đang dạy học, việc đánh chết anh không cần vội, như thế sẽ làm chậm trễ việc học hành của học sinh.
Giờ học đã hết một nửa, học sinh tự do hoạt động, nam sinh thì đánh bóng, nữ sinh thì ngồi thành từng nhóm dưới bóng cây trò chuyện hoặc đi quanh sân vận động.
Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều đang đi về phía phòng thể thao, nên cô bám theo sau, vừa vào đã khóa cửa lại. Từ lâu Nghiêm Kiều đã để ý thấy Ninh Thư đứng cạnh sân vận động đợi anh, vừa hay anh cũng có chuyện muốn hỏi cô.
Đèn trong nhà thể thao không bật, vừa đóng cửa ánh sáng lập tức mờ đi, chỉ có chút ánh nắng lọt vào từ cửa sổ hai bên, nhưng phần lớn đã bị chặn lại bởi chiếc tủ gỗ cũ kỹ. Thỉnh thoảng bên ngoài có tiếng học sinh cười nói truyền tới, nhưng không nghe rõ nội dung. Toàn bộ không gian vừa kín cửa hở, lộ ra sự mơ hồ khó tả.
Nghiêm Kiều cong môi, trầm giọng nói: “Cô giáo Ninh, sao lại phải đóng cửa?”
Ninh Thư: “Đánh chó.”
Nói xong liền cầm thước kẻ xông tới.
Nghiêm Kiều lập tức né người sang một bên, anh tóm lấy chiếc thước kẻ kéo mạnh, khiến cả thước lẫn người phụ nữ trước mặt đều lao về phía anh.
Anh khẽ cúi người xuống, áp môi lên tai cô, nói những lời vừa ôn nhu vừa độc đoán, bằng giọng điệu khiến người ta mê hoặc: “Đừng giận, tiết Thể dục của lớp A6 hôm nay sẽ thuộc về em.”
XiaoLiang: Đùa chứ anh nhà thở ra câu nào là chuẩn lưu manh câu đó =)))
Mà cũng thương anh, bị em trai bán rẻ đúng bằng 1 cây kẹo mút:))))