Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 12: Thế này mới gọi là đàn ông, hiểu chưa?



Nghiêm Kiều dựa người vào bàn, nghịch thỏi son môi trên tay.

Triệu Vũ Kiệt uống một ngụm trà sữa nói: “Từ tối qua về đến giờ cậu cứ cầm thỏi son này suốt, tình huống gì thế này?”

Nghiêm Kiều phớt lờ anh ta.

Triệu Vũ Kiệt rất giỏi tán gẫu, cho dù người khác không đếm xỉa gì tới mình, anh ta vẫn có thể tự nói đủ chuyện trên trời dưới biển: “Rốt cuộc là son môi của ai? Của cô giáo Tần à? Cậu cầm son của cô Tần làm gì?”

Son môi không giống như những vật bình thường khác, nó ở trên môi phụ nữ, mang đậm ý vị mờ ám.

Nghiêm Kiểu mở nắp thỏi son ra, vặn lên, rồi đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, thấy mùi cũng khá thơm.

Triệu Vũ Kiệt không thể chịu đựng được nữa: “Cậu là đồ biến thái à? Đi ngửi son môi của người ta, sao không đi mà ngửi thẳng môi người ta luôn cho rồi.”

Nghiêm Kiều: “Chưa thấy bao giờ, nghiên cứu một chút không được à?”

Nói xong, anh lại tô một vệt đỏ lên mu bàn tay, màu sắc xem ra hơi đậm, không đẹp bằng khi tô trên môi cô.

Triệu Vũ Kiệt huých cánh tay Nghiêm Kiều: “Cậu với cô giáo Tần là thật đấy à?”

Nghiêm Kiều: “Đã nói rồi, tôi sẽ không tính tới chuyện yêu đương trước khi Lễ Lễ vào đại học.”

Triệu Vũ Kiệt rất lo lắng: “Lại nữa lại nữa, đánh tráo khái niệm, cậu yêu đương chứ đâu có phải ly hôn, liên quan quái gì đến việc thi đại học của Lễ Lễ?”

Anh ta làm một động tác rất trầm ngâm nói: “Cậu cứ độc thân mãi như vậy, không phải là vì đợi tôi đó chứ? Trong cửa hàng có vài người khách quen suốt ngày gán ghép hai chúng ta, nói tôi là ba của Lễ Lễ còn cậu là mẹ, còn La Minh là ông chú hàng xóm.”

Nghiêm Kiều đá vào bắp chân Triệu Vũ Kiệt một cái: “Mẹ kiếp, đừng có tởm lợm thế nữa đi.”

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Nghiêm Kiều đổ chuông, anh liếc nhìn một cái rồi đi đến cửa sổ nghe máy: “Son tôi vứt đi rồi, đừng có đòi lại nữa.”

Ninh Thư gần như nổ tung khi nghĩ tới việc cô phải cầu cứu anh, vì vậy đành nghiến răng nói: “Không phải chuyện này, là chuyện khác.”

Tất nhiên là việc này cũng sẽ không thể cho qua, thỏi son đó của cô có giá hơn hai trăm tệ, vì đi xem mắt nên mới mua, mới dùng được có một lần.

Nghiêm Kiều: “Nói đi, chuyện gì?”

Ninh Thư sắp xếp từ ngữ lại một lần, rồi nói: “Có phải anh muốn tìm nhà không? Chỗ tôi ở còn phòng trống, một nghìn tệ một tháng, nộp ba tháng đặt cọc một tháng.”

Đây là căn biệt thự sang trọng, cũng là một ngôi nhà ma ám, anh biết điều đó, nên cô cũng chẳng muốn nói nhiều.

Nghiêm Kiều dựa vào cửa sổ, nói với giọng điệu bất cần: “Sống cùng một người đàn ông như tôi, vị đối tượng xem mắt kia của cô sẽ không để ý chứ?”

Ninh Thư cũng ngay thẳng: “Không nói với anh ta chẳng phải là xong rồi sao?”

Nghiêm Kiều thấp giọng cười một tiếng: “Được, lén lút so với công khai cũng kích thích hơn nhiều.”

Ninh Thư: “…”

“Có thể nói chuyện tử tế được không?”

Nghiêm Kiều: “Ở cùng nhau cũng được, tôi có một điều kiện.”

“Chủ nhà” là cô mà còn chưa thèm nói đến điều kiện, anh là người đến thuê nhà lại đòi hỏi này nọ, Ninh Thư thiếu tiền, nên chỉ đành cười cười: “Anh nói đi.”

Nghiêm Kiều: “Cô không được đem đàn ông về nhà qua đêm.”

Tư tưởng Ninh Thư rất bảo thủ, cho rằng phụ nữ chỉ nên phát sinh quan hệ với đàn ông trong đêm tân hôn, còn anh thì ngược lại, tư tưởng phóng khoáng, không hổ danh là mặt người dạ thú, cô nói: “Được.”

“Còn gì muốn nói nữa không? Nếu không thì ký hợp đồng thôi, vừa ký hợp đồng vừa đóng tiền luôn.”

Nghiêm Kiều: “Gấp vậy sao? Thiếu tiền tiêu à?”

Ninh Thư: “Không phải!”

Trông cô không giống với kiểu người tiêu tiền bừa bãi, nên Nghiêm Kiều cũng không hỏi nhiều, cũng chẳng có lập trường và thân phận để hỏi.

Vào ngày chuyển nhà, Nghiêm Kiều thay một bộ quần áo mới, đem theo Nghiêm Lễ cũng mặc một bộ quần áo mới, hai người đứng ở lối vào biệt thự rất lâu.

Triệu Vũ Kiệt và La Minh mua hai dây pháo đứng ở hai bên cổng, tiếng pháo vang lên đùng đoàng rồi rơi xuống đất, không khí nồng nặc mùi thuốc súng và những chùm hoa giấy đỏ tung bay trong nắng. Giống như đêm giao thừa rất lâu trước đó.

Nghiêm Kiều vươn tay ra lau mắt cho Nghiêm Lễ: “Vào đi.”

Tầm nhìn Nghiêm Lễ cũng trở nên rõ ràng hơn, cậu cắn cắn chiếc kẹo mút trong miệng: “Ừm.”

“Anh, em cũng muốn chuyển đến đây.”

Nghiêm Kiều: “Không được, chờ em thi đại học xong đã.”

Một người đi đường bị tiếng pháo nổ làm cho giật mình, bất mãn hét lên: “Ở đây không được phép đốt pháo.”

“Mấy người làm đám cưới à? Sao không thấy xe dâu.”

Triệu Vũ Kiệt: “Hôm nay là ngày chị Kiều của chúng tôi đem con về nhà đẻ ở cữ.”

La Minh khoác tay lên vai Triệu Vũ Kiệt: “May mà anh Kiều của tôi đi vào rồi nên không nghe thấy nhé, nếu không cậu chắc chắn chết thảm.”

Triệu Vũ Kiệt lôi ra một phong bao lì xì đỏ nhét cho người qua đường: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Người qua đường không hiểu chuyện gì: “Đưa tôi bao lì xì làm gì?”

Triệu Vũ Kiệt nở nụ cười: “Không có gì, do vui thôi.”

Hai người họ đứng ngoài cửa, gặp người nào liền đưa cho người đó, cả một tập lì xì đỏ đã được phát hết sạch trước khi hai người vào nhà.

Nghiêm Kiều đưa Nghiêm Lễ vào phòng khách: “Anh đi đun ít nước, trong tủ lạnh có sữa đó.”

Nghiêm Lễ mở tủ lạnh ra, lấy một hộp sữa uống, còn Triệu Vũ Kiệt và La Minh ngồi trên sofa.

Ninh Thư đứng ở lan can lầu hai nhìn xuống, cảnh tượng này khiến cô phát sinh một loại cảm giác, bọn họ mới chính là chủ nơi đây, còn cô chỉ là đồ thừa thãi mà thôi. Ninh Thư nhìn hai người đàn ông đang vắt vẻo trên sofa, một người mặc áo ba lỗ đen, một người mặc vest, chân đi dép lê. Đây chính là hai người đã ngồi ở cửa quán Thanh Nịnh huýt sáo trêu đùa cô.

Ninh Thư xuống lầu, Triệu Vũ Kiệt và La Minh đồng thời nhận ra Ninh Thư, liền quay đầu nhìn về phía Nghiêm Lễ, giọng nói có chút lắp bắt: “Đây là cô giáo chủ nhiệm mới của em?”

Nghiêm Lễ lau sạch sữa trên miệng, ngoan ngoãn gật đầu nói với Ninh Thư: “Em chào cô.”

Triệu Vũ Kiệt và La Minh đứng dậy từ ghế sofa, giống hệt như học sinh tiểu học vừa mắc lỗi, quá căng thẳng nên không biết để tay ở đâu: “Chào cô giáo.”

Trước mặt Nghiêm Lễ, Ninh Thư không nên phát hỏa, vì vậy cô đành giả vờ như chưa từng thấy bọn họ và nói như đối với người nhà bình thường của học sinh: “Xin chào mọi người.”

Nghiêm Kiều từ phòng bếp đi ra: “Lễ Lễ, đến giờ đi học rồi.”

Ninh Thư ngăn Nghiêm Lễ lại, viết một tờ đơn xin nghỉ đưa cho cậu: “Nói với bảo vệ rằng buổi trưa em ra ngoài có việc, đừng trèo tường, ngộ nhỡ ngã xuống sẽ rất nguy hiểm.”

Nghiêm Lễ xách cặp lên, cầm lấy đơn xin nghỉ: “Cảm ơn cô Ninh, cô thật tốt bụng.”

Triệu Vũ Kiệt và La Minh giống như hai chiếc máy nhại lại lời: “Cô giáo Ninh thật tốt bụng.”

Ninh Thư quay đầu gọi Nghiêm Kiều tới: “Lần trước nói anh đặt đồng phục mới cho Nghiêm Lễ đã đặt chưa? Anh nhìn xuống chân em ấy mà xem, tất đều lộ ra ngoài hết rồi, mùa thu phải mặc quần dày một chút, để hở thế kia khó coi chết đi được.”

Nghiêm Lễ: “Cô giáo Ninh, em không muốn mặc quần nỉ.” Chỉ có con gái mới mặc loại đó.

Nghiêm Kiều: “Tôi cũng không mặc.”

Triệu Vũ Kiệt và La Minh lại đóng giả máy nhắc lại: “Chúng tôi cũng không mặc.”

Ninh Thư có chút bất lực, cảm thấy trong phòng đang là lớp mầm non, cô nói với Nghiêm Lễ: “Em đi học trước đi.”

Triệu Vũ Kiệt quay lại nhìn La Minh: “Đột nhiên muốn khóc phải làm thế nào giờ?”

La Minh: “Đã bao nhiêu năm rồi chẳng có ai nhắc chúng ta mặc quần nỉ cả.”

Nghiêm Kiều dựa vào cửa phòng ăn không lên tiếng, mặc dù…Tuy nhiên, quần nỉ là loại quần gây ảnh hưởng tới phong thái, có đánh chết cũng không mặc.

Chuông cửa bên ngoài vang lên, Ninh Thư nhận được một gói chuyển phát nhanh. Cô lấy cây kéo trong hộp đồ nghề ra, bên trong đồ đạc được bọc chặt bằng xốp chống va đập.

Triệu Vũ Kiệt và La Minh muốn lấy lòng Ninh Thư để cô chăm sóc Nghiêm Lễ nhiều hơn, nên hai người đã đến ngỏ ý muốn giúp đỡ.

Ninh Thư: “Không cần, tôi tự tháo được rồi.”

Ngay khi Nghiêm Lễ rời đi, Ninh Thư đã không còn khách sáo với bọn họ nữa, rõ ràng là không muốn để ý tới. Nếu cô nhớ không lầm thì bọn họ đã trêu ghẹo cô ba lần.

La Minh sờ sờ cánh tay Triệu Vũ Kiệt, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu rất biết cách nói chuyện sao? Mau đến nịnh nọt đi.”

Triệu Vũ Kiệt lo lắng vò đầu bứt tai, anh ta rất giỏi nịnh phụ nữ, nhưng chưa từng nịnh cô giáo, nên chẳng biết phải làm thế nào, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tôi có thể viết bản kiểm điểm, cũng có thể chạy quanh sân vận động.”

“Xin lỗi vì những chuyện trước đây, tôi và La Minh hay tiện miệng nói bừa, nhưng hoàn toàn không có ác ý gì cả. Thật đó, nếu cô không tin có thể đi hỏi thầy Nghiêm.”

La Minh quay đầu lại gọi to: “Thầy Nghiêm, mau đến đây chứng minh đi.”

Nghiêm Kiều dựa vào cửa phòng ăn, vui vẻ nhìn bọn họ gặp họa.

Triệu Vũ Kiệt: “Được lắm.”

La Minh: “Được lắm.”

Cả hai lại đồng thanh: “Cứ chờ mà xem.”

Ninh Thư quay đầu nhìn Nghiêm Kiều: “Lần trước chẳng phải anh nói không quen biết bọn họ à?”

Nghiêm Kiều: “Tôi thực sự không quen, cô giáo Ninh có thể đuổi bọn họ ra ngoài.”

Ninh Thư: “Có ma mới thèm tin anh.”

Ninh Thư bóc xong gói đồ chuyển phát nhanh, đặt mấy thứ lên bàn cafe, nói với Triệu Vũ Kiệt và La Minh: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không có thành kiến gì với Nghiêm Lễ nhà các anh đâu.”

Cô có thể nhìn ra sự thành thật trong lời xin lỗi của bọn họ, lại cảm thấy trong đó có chút căng thẳng vô cùng đáng yêu: “Sau này đừng có như vậy nữa nhé.”

Triệu Vũ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nói: “Cô giáo Ninh mua gì thế?”

“Bình xịt chống sói.” Ninh Thư nhặt một lon đưa cho Nghiêm Kiều: “Mấy ngày trước nửa đêm có người giả ma giả quỷ đứng ngoài cửa sổ dọa tôi.”

Khuôn mặt Nghiêm Kiều đột nhiên đông cứng.

Triệu Vũ Kiệt và La Minh nín cười, bắt đầu phản công lại.

“Vậy thì nguy hiểm quá, liệu loại bình xịt này có hiệu quả không?”

“Hay là chuẩn bị súng cao su hay gì đó, hoặc nuôi một con có sói cũng được, kẻ xấu hễ đến là thả chó cắn ngay.”

“‘Anh thấy thế nào? Thầy giáo Nghiêm?”

Lâu lắm rồi mới thấy Nghiêm Kiều như quả bóng xì hơi như lần này, hai người họ phải nhịn cười khổ chết đi được.

Ninh Thư: “Hai người, một lớn một nhỏ, đứa nhỏ thì còn tạm, chứ đứa lớn thì quái gở vô cùng, còn kêu gào tiếng ma tiếng quỷ, gớm hơn cả lồng tiếng cho phim kinh dị.”

Triệu Vũ Kiệt xót Nghiêm Lễ: “Không được đánh đứa nhỏ.”

La Minh không sợ đổ thêm dầu vào lửa: “Đánh đứa lớn.”

Nghiêm Kiều vội đuổi ngay Triệu Vũ Kiệt và La Minh ra khỏi nhà: “Mẹ kiếp, biến đi đâu thì biến nhanh đi.”

Ninh Thư phân phát cho Nghiêm Kiều hai bình xịt hơi cay và dặn Nghiêm Kiều nhớ đóng cửa sổ vào ban đêm. Cô đưa anh đi khắp nơi giới thiệu như một nữ chủ nhân thực thụ.

Nghiêm Kiều lơ đễnh nghe Ninh Thư giải thích, anh được sinh ra trong căn nhà này, sống ở đây mười lăm năm trời, tất nhiên còn hiểu biết hơn cô nhiều.

Ninh Thư đang chỉ cho Nghiêm Kiều cách sử dụng máy nước nóng: “Chỉ cần nhấn nút này rồi tự điều chỉnh nhiệt độ là được.”

Nghiêm Kiều đi theo sau Ninh Thư, cô đã mặc lại trang phục như thường ngày, vẫn cặp kính gọng đen ấy, áo phông đen, váy dài đến đầu gối màu xanh đậm, trên môi không tô son, lộ ra sắc hồng nhạt rất tự nhiên. Anh liến qua ngực cô một cái, phát hiện cô không nhét bông vào áo ngực nữa. Anh nhìn cách ăn mặc này của cô, vừa thấy thuận mắt lại vừa thấy không thuận mắt.

Nghiêm Kiều: “Cô và đối tượng xem mắt tiến triển thế nào rồi?”

Ninh Thư: “Tốt lắm, con người anh ta không tồi, dự định tiến tới xem sao.”

Nghiêm Kiều: “Cũng khá giàu có phải không, nhìn chiếc đồng hồ anh ta đeo trên tay, ít nhất cũng phải hai mươi vạn.”

Ninh Thư: “Tiền không phải tiêu chí duy nhất để đặt làm tiêu chuẩn, nhưng nếu hai người đàn ông có trình độ ngang nhau đứng cạnh nhau, nhất định sẽ chọn người giàu có hơn.”

Lập luận có căn cứ, không thể phản bác.

Nhưng Nghiêm Kiều vẫn tìm ra được điểm để bác bỏ: “Có thể cái người có tiền kia không giỏi khi ở trên giường.”

Vẻ mặt Ninh Thư nghiêm túc, đúng chuẩn cô giáo chủ nhiệm: “Tại sao anh lại nói chuyện kiểu đó?”

Sao lại nói ra mấy câu này một cách hồn nhiên như vậy? Không thấy xấu hổ chắc?

Cô tìm đối tượng hoàn toàn không nghĩ tới điều đó: “Chỉ cần hai người có cùng chí hướng thì có thể sống tốt với nhau, như vậy không được sao?”

Nghiêm Kiều nở nụ cười: “Cô đang tìm bạn già hay là tìm đàn ông?”

Ninh Thư: “Giữa hai người đó có gì khác nhau không?”

Đột nhiên cô thấy người đàn ông trước mặt tiến lên một bước, đẩy cô sát vào tường. Anh nghiêng người về phía trước, hơi cúi xuống, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, Ninh Thư thấy quả táo Adam của anh khẽ cuộn, cơ bắp dưới lớp vải áo sơ mi trắng bó sát, gợi cảm như thể chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ có thể tràn cả ra ngoài. Hơi thở nhẹ nhàng của cô đột nhiên có chút khó khăn. Anh cố ý thở hổn hển, khiến tai cô bỏng rát, sống lưng tê dại, cả người run lên không ngừng.

Khi cô định thần lại, liền đỏ mặt mắng anh: “Lưu manh.”

Cô chưa bao giờ nghe thấy thứ âm thanh nào lẳng lơ như vậy, cảm thấy anh tùy tiện vô cùng.

Lại cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của cơ thể mình trong khoảnh khắc đó, phát hiện bản thân mình cũng tệ chẳng kém.

Nghiêm Kiều lùi lại một bước, hơi cong môi: “Thế này mới gọi là đàn ông, hiểu chưa?”

Ninh Thư nhấc chân đá mạnh Nghiêm Kiều một cái, rồi quay người lên lầu. Không biết cô đã thay đổi từ bao giờ, bắt đầu không sợ anh nữa, dám mắng anh, còn dám đá anh.

Nghiêm Kiều nhìn bóng lưng của Ninh Thư, chắc cô tức giận rồi, đến mức độ có dỗ cũng chẳng dỗ nổi nữa. Anh vốn không chạm vào làn da cô, chỉ tiến lại gần một chút, mô phỏng cho cô biết thế nào là đàn ông, để trong lòng cô có thể tự tính toán, đừng để đến khi kết hôn rồi mới phát hiện người đàn ông của mình không được, lúc đó có muốn khóc cũng chẳng khóc nổi.

XiaoLiang: Cười rớt hàm vs hai ông La Minh và Triệu Vũ Kiệt =))))


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.