Editor: Tiểu Anhh
Lúc Lê Nhan tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ là một mảng âm u.
Cô hé nửa con mắt, chờ đến khi tầm mắt không còn mơ hồ nữa, mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh.
Bức tường trắng, đèn trắng, rèm cửa sổ trắng.
Trong không khí có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, đây là mùi đặc trưng thuộc về bệnh viện.
Trần Thanh Dương đang ngồi trên mép giường lật xem một cuốn tiểu thuyết, ông ngoại Lê Nhan vừa mới rời đi, khoảng thời gian không tính là dài này đã khiến ông già đi nhiều.
“Khụ, khụ, Hương Ba…” Giọng Lê Nhan rất nhẹ, hơn nữa còn khàn khàn không nói lên lời, tựa như sa mạc hạn hán đã lâu, chỉ cần một va chạm rất nhẹ cũng có thể bùng cháy.
Tay Trần Thanh Dương đang cầm cuốn sách run lên, hình như vừa nãy cô nghe thấy tiếng của Đại Lực?
Theo bản năng nuốt ngụm nước miếng, Trần Thanh Dương có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, Lê Nhan đang mở một đôi mắt to đen nhánh nhìn cô.
“Bộp” một tiếng, sách trong tay rơi trên mặt đất, Trần Thanh Dương gần như nhào vào người Lê Nhan: “Đại Lực, cậu tỉnh rồi?! Hay là nói tớ ngủ rồi?!”
“Khụ…” Lê Nhan lại ho khan hai tiếng, giọng nói so với vừa rồi càng thêm yếu ớt, “Tớ muốn uống nước…”
“Nước, nước!” Trần Thanh Dương đứng thẳng người dậy, tay chân luống cuống đi tìm nước, “Không đúng không đúng, loại thời điểm này phải tìm bác sĩ! Bác sĩ Phương ——!”
Trần Thanh Dương gào lên gọi bác sĩ Phương, thổi ra ngoài phòng bệnh như một cơn gió.
Lê Nhan: “…”
Bác sĩ Phương tới rất nhanh và mạnh, còn mang theo một tốp thiên sứ áo trắng. Sau khi làm một loạt các loại kiểm tra cho Lê Nhan, bác sĩ Phương như trút được gánh nặng nói với Trần Thanh Dương: “Bệnh nhân đã tỉnh lại, lát nữa chúng tôi sẽ làm kiểm tra thân thể kĩ càng cho cô ấy, cô nhanh chóng gọi điện thông báo cho người nhà cô ấy đi.”
A! Thông báo cho người nhà!
Trần Thanh Dương chạy đến hành lang, rút điện thoại ra.
“Hướng Hướng Hướng Hướng Hướng công tử! Đại Lực tỉnh rồi!” Gần như trong nháy mắt điện thoại được tiếp nối, Trần Thanh Dương đã bạo phát tình cảm la lên với ống nghe những lời này.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc lâu, tiếp theo “tút” một tiếng cúp điện thoại.
Trần Thanh Dương: “…”
Cô trơ trọi đứng trên trên hành lang trống trải, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Lại gọi cho người nhà Lê Nhan, cuối cùng Trần Thanh Dương cũng nhớ tới phải rót nước cho Lê Nhan.
Lúc vào phòng bệnh lần nữa, Lê Nhan đang “tử khí trầm trầm” nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu. Trần Thanh Dương giựt giựt khóe miệng, đi tới cạnh cô: “Cái dáng vẻ này ở trong bệnh viện rất xui xẻo, không cẩn thận sẽ bị người ta coi là thi thể.” (tử khí trầm trầm: không khí trầm lặng, đầy vẻ đe dọa)
Lê Nhan: “…”
Cô tiếp tục tử khí trầm trầm nhìn lên trần nhà.
Trần Thanh Dương rót cho cô ly nước ấm, sau khi đút vào miệng cô xong, cuối cùng cô cũng kết thúc cuộc kháng nghị không tiếng động này: “Hương Ba, tớ sao vậy?”
Trần Thanh Dương đặt ly nước xuống, quay đầu lại trừng cô: “Cậu còn không biết xấu hổ mà lại hỏi? Tự cậu nói đi, năm nay cậu đã bao tuổi rồi, lại có thể ngã từ cầu thang xuống?!”
Chân mày Lê Nhan giật giật, đúng rồi, cô ngã từ cầu thang xuống, nhưng mà…
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Trần Thanh Dương nói: “Tớ ngủ bao lâu rồi?”
“Nửa năm rồi, đồ lười!”
Khóe miệng Lê Nhan giật giật, đang định nói thì cửa phòng bệnh bị người bên ngoài thô lỗ đẩy ra, “rầm” một tiếng dọa cô giật nảy mình.
Hướng Vân Trạch ngoài cửa đi vào, dáng vẻ phong trần mệt mỏi giống như vừa mới kết thúc một cuộc thi chạy đường dài. Trần Thanh Dương có chút bất ngờ nhìn anh: “Hướng công tử, anh tới nhanh thế?”
Từ lúc cô gọi tới bây giờ, còn chưa đến mười phút.
Cả một đường đến bệnh viện Hướng Vân Trạch chạy như một cơn gió lốc, không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. Trái tim đập loạn không ngừng khi tiếp xúc với ánh mắt trong suốt của Lê Nhan, cuối cùng cũng trầm tĩnh lại.
“Nhan Nhan…” Hướng Vân Trạch đi tới bên mép giường, vén tóc mái trên trán Lê Nhan, “Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi.”
Trong trang viên Kensny, Mạc Trăn đang sắp xếp lại ảnh hôm đi du lịch. Tuy ngồi một ngày máy bay làm cả người đều mệt mỏi, nhưng anh lại không buồn ngủ chút nào.
Folder tổng cộng có mười mấy GB, anh có chút kinh ngạc mình lại chụp nhiều hình như vậy. Những phong cảnh đã từng đi qua, mỗi một tấm anh vẫn nhớ rõ ràng tình cảnh khi đó, thậm chí A Diêu ở nơi đó đã làm cái gì.
Nét mặt Mạc Trăn vẫn luôn nhàn nhạt, giống như đang xem nhật ký du lịch của người khác vậy. Cho đến khi bức ảnh anh và A Diêu chụp chung xuất hiện trước mắt, bàn tay đang trượt con chuột tựa như bị điểm huyệt, cứng đờ muốn động cũng không thể động.
Tấm hình kia, rõ ràng chỉ có một mình anh, nhưng bây giờ lại xuất hiện hai người.
Một cái đầu kề sát vào đầu anh, cười hì hì ngu ngốc.
Mặt mày của cô, khóe miệng của cô, mỗi một biểu tình của cô, anh đều quen thuộc như vậy.
Đó là A Diêu.
Giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mạc Trăn cực nhanh thoát khỏi tấm hình, kiểm tra lại những bức hình từ đầu.
Quả nhiên, tất cả những hình chụp A Diêu, lúc này đều xuất hiện bóng hình của cô. Trêu chọc con mèo nhỏ, thưởng thức hoa tươi, nắm khinh khí cầu, mỉm cười, cau mày, ăn vạ…
Mỗi một tấm hình, bóng dáng của cô đều cực kỳ rõ ràng.
Mạc Trăn ngây ngốc nhìn chằm chằm máy tính. Xem ra, chỉ có một người mới có thể giải thích được tình huống hiện tại.
Cầm điện thoại trên bàn lên, Mạc Trăn trực tiếp gọi cho sư phụ. Ngoài dự đoán, lần này đầu điện thoại bên kia không nhắc lại số không có thực, mà là thuận lợi kết nối.
“Có chuyện gì?” Tiếng của sư phụ mang theo giọng mũi nồng đậm, giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
“Tại sao A Diêu lại xuất hiện trong hình?” Lời này Mạc Trăn hỏi không đầu không đuôi, sư phụ phản ứng chậm một chút, rất nhanh đã hiểu được.
“Ta chưa nói với con, nếu chụp ảnh sau khi đã đeo cái vòng tay đó, thì khi linh hồn của cô ta trở về vị trí cũ, cô ta sẽ xuất hiện trên hình sao?”
Mạc Trăn: “…”
Đúng thật là ông chưa nói với tôi.
Anh há miệng đang muốn nói chuyện, lại có một cú điện thoại khác gọi tới. Nhìn màn hình, là Hướng Vân Trạch.
Không biết tại sao, anh không muốn thấy ba chữ này vào lúc này.
Nhưng anh vẫn cúp điện thoại của sư phụ, nhận cuộc gọi của Hướng Vân Trạch: “Có chuyện gì?” Anh hơi máy móc nói ra ba chữ này, tựa như lặp lại lời sư phụ vừa nói.
“Mạc Trăn, cô ấy tỉnh rồi.” Sáu chữ ngắn gọn, cho dù cách một cái điện thoại Mạc Trăn cũng biết cậu ta đang cười.
“Ai tỉnh rồi?”
“Lê Nhan.”
Lê Nhan tỉnh rồi.
Mạc Trăn tắt folder, lại tắt cả máy tính, sau khi nằm xuống ghế sofa mới nói: “Chúc mừng.”
Hướng Vân Trạch lặng im một chút, hỏi: “Tâm trạng cậu không tốt?”
“Không phải, chỉ là vừa đi du lịch về nên hơi mệt chút.”
“Ồ.” Hướng Vân Trạch đáp một tiếng, “Vậy hôm nay cậu nghỉ sớm đi, mấy ngày nữa tớ mời cậu đi ăn.”
Mạc Trăn không tiếng động cười một tiếng, không trả lời lời mời của cậu ta, mà hỏi: “Cậu có biết tại sao cô ấy lại ngã xuống không?”
Anh vẫn chưa quên, mình chỉ có thể nhìn thấy linh hồn của người chết uổng, A Diêu ngã xuống cầu thang, chắc không đơn giản chỉ là bất ngờ như vậy.
Hướng Vân Trạch sửng sốt một chút, nói: “Tiêu Tiêu nói cô ấy giẫm hụt, không cẩn thận ngã xuống.”
“Tiêu Tiêu?”
“Lê Tiêu, em họ của Lê Nhan, ngày đó đúng lúc Lê Nhan tốt nghiệp, cô ấy đi theo bọn họ ra ngoài chơi, hình như hôm đó Nhan Nhan uống rượu, lúc đi về không cẩn thận ngã xuống cầu thang.”
Mạc Trăn nhíu nhíu mày, câu “Nhan Nhan” mà Hướng Vân Trạch lơ đãng thốt lên kia, quả thực có chút chói tai.
“Ừm, cô ấy vừa tỉnh, cậu chăm sóc cho cô ấy tốt vào, tớ đi ngủ trước.” Trong lòng Mạc Trăn có chút bực bội, nói xong câu này thì cúp điện thoại.
Hướng Vân Trạch nghe thấy đầu dây bên kia “tút” một tiếng, cũng nhíu nhíu mày. Nếu Mạc Trăn không hỏi, có lẽ anh cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ, anh không nhịn được cảm thấy bên trong chuyện này có chút kỳ quặc.
Tuy Lê Nhan rất ít khi uống rượu, nhưng tửu lượng của người nhà họ Lê đều rất tốt, sao Lê Nhan có thể vì mấy cốc bia mà ngay cả cầu thang cũng không nhìn thấy?
Anh nhìn thoáng qua phòng bệnh, căn phòng vốn rộng rãi giờ đầy ắp người, mẹ Lê đang ôm Lê Nhan khóc, ngay cả mắt ba Lê cũng có chút hồng hồng. Lê Tiêu và Trần Thanh Dương đứng ở ngoài cùng, Hướng Vân Trạch không kìm được nhìn Lê Tiêu mấy lần.
Sắc mặt cô ta hơi tái, còn mơ hồ lộ ra vài tia hốt hoảng.
Bác sĩ Phương đứng bên cạnh cô ta, không nhìn nổi nữa đi lên phía trước, lấy lý do bệnh nhân cần nghỉ ngơi đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh. Lê Tiêu đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn Lê Nhan mấy lần, cuối cùng bị Trần Thanh Dương kéo đi.
Đúng là càng nhìn càng thấy khả nghi.
Nhưng tại sao cô ta phải nói dối chứ? Trong tất cả các anh chị em, cô ta với Lê Nhan thân với nhau nhất, cho nên ngay cả buổi liên hoan tốt nghiệp Lê Nhan cũng dẫn cô ta đi cùng.
Hướng Vân Trạch còn chưa nghĩ ra đầu mối, mọi người đã bàn bạc xong, mẹ Lê sẽ ở lại chăm sóc cho Lê Nhan, những người khác thì về nhà ngủ. Hướng Vân Trạch cũng muốn ở lại, nhưng anh được phân cho nhiệm vụ đưa Trần Thanh Dương về nhà nên chỉ có thể từ bỏ.
Trên đường đi, tâm trạng của Trần Thanh Dương rất tốt, thậm chí cô đã lên kế hoạch tiếp theo sẽ đi Göreme du lịch rồi.
Ồ đúng rồi, chuyện này quên mất chưa nói cho Đại Lực, ngày mai nhất định phải nói cho nó, chắc chắn nó sẽ rất kích động.
“Thanh Dương.” Hướng Vân Trạch thình lình quăng ra hai chữ này, dọa Trần Thanh Dương giật mình. Cô xoay đầu lại, bất mãn nhìn Hướng Vân Trạch: “Đã nói rồi, đừng gọi tôi là Thanh Dương!”
Hướng Vân Trạch nhướn mi: “Vậy tôi giống Nhan Nhan, gọi em là Hương Ba?”
Càng hỏng bét có được không!
“Anh có thể gọi tên tiếng anh của tôi!”
“Shampoo?”
Trần Thanh Dương: “…”
Hướng Vân Trạch khẽ cười hai tiếng, quay trở lại vấn đề chính: “Em còn nhớ tối hôm các em tốt nghiệp đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cái gì là xảy ra chuyện gì?” Trần Thanh Dương quay đầu đi, không buồn phản ứng với Hướng Vân Trạch.
“Tôi luôn cảm thấy Nhan Nhan sẽ không vì uống mấy cốc bia mà say đến nỗi ngã xuống cầu thang.”
Trần Thanh Dương nhíu nhíu mày, cũng trở lên nghiêm túc: “Tối hôm đó bọn tôi hát xong còn đi ăn thịt nướng, mọi người đều uống rất nhiều, nhưng anh biết rồi đó, Đại Lực tuy không mấy khi uống rượu, nhưng tửu lượng của nó rất tốt, trong phòng ngủ của chúng tôi không ai có thể vượt qua nó.” Trần Thanh Dương vừa nói vừa từ từ nhớ lại, “Ngày đó Đại Lực bị mọi người gạ uống ba cốc, cái cốc đó không lớn, cộng lại chắc chỉ hơn một chai, lúc đi về nó vẫn rất tỉnh táo, còn đưa bọn tôi lên taxi.”
“Sau đó thì sao? Em ấy với Lê Tiêu đi về cùng nhau?”
“Ừ, tôi nhớ bọn họ nói muốn đi bộ về, hóng gió chút cho tỉnh rượu, vậy nên mới đi qua Bách Bộ Thê.” Chính là ở Bách Bộ Thê đó, Lê Nhan trượt chân ngã xuống. (bách bộ thê: trăm bước thang)
Hướng Vân Trạch ừm một tiếng, nhìn về phía trước không nói gì nữa.
Trần Thanh Dương nhìn anh một cái, hỏi: “Anh nghi ngờ Đại Lực không phải tự ngã xuống? Không thể nào, ngày đó chỉ có nó với Lê Tiêu, sẽ không có khả năng Lê Tiêu đẩy nó xuống chứ?” Nếu là thật thì quá cũng cẩu huyết rồi! So với tiểu thuyết của cô còn cẩu huyết hơn!
Lông mi Hướng Vân Trạch giật giật, chỉ nói: “Ngày mai hỏi Nhan Nhan thì biết.”